viet bai van ve hoc sinh ca biet
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Bài Làm
Ai trong chúng ta ít nhiều cũng có những kỉ niệm chẳng thể nào quên được, em cũng vậy. Có một kỉ niệm đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ mãi, đó là cái tết trung thu đầu tiên trong đời, chiếc đèn lồng đầu tiên trên tay, tiếng trống ấy, màu sắc sặc sỡ ấy và cả những âm thanh náo động như nhộn nhịp theo từng dòng chữ.
Còn nhớ đấy là năm em mới lên lớp 5, chỉ là một cậu bé trầm tính , nhút nhát, luôn được vòng tay của ba mẹ bao bọc, che chở một cách cẩn thận. Nói đúng hơn là chưa hề đi đâu xa ngoài quãng đường quen thuộc từ nhà đến trường hãy những ngõ xóm quanh quo, chật hẹp. Lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả, em vẫn hay đứng đầu ngõ nhìn bạn bè xách đèn lồng chạy tung tăng mỗi khi trung thu về mà lòng đầy buồn tủi.
Sáng hôm ấy là trung thu, như mọi ngày em cắp cặp sách tới trường từ rất sớm, con đường vẫn thế, trường lớp cũng vậy, chỉ có em là cảm thấy mơn man buồn, có lẽ em đã quen với cái cảm giác ngóng trông những khát khao bé nhỏ sau ánh đèn lập lờ, của những chiếc đèn lồng muôn màu sắc. Rồi một bất ngờ em chẳng thể nào nghĩ ra được, Thầy chủ nhiệm lặng lẽ, hiền từ bước vào lớp. Với nụ cười tươi tắn trên môi, Thầy khẽ cất lên giọng nói trầm trầm, thông báo cho cả lớp là hai bạn sẽ đi dự lễ trung thu của thành phố. Em đã không tin vào những gì mà mình nghe được, mừng đến phát khóc. Đầu óc bắt đầu tưởng tượng về những ánh đèn rực rỡ, cảnh nhộn nhịp, tiếng trông vang, những chú lân dũng mãnh và đặc biệt là những chiếc đèn lồng với đủ hình thù, sắc màu khác nhau. Như lạc vào một câu chuyện cổ tích, những thứ trong đầu em cứ dần dần hiện ra một cách rõ nét. Trên tay cầm chiếc đèn lồng ông sao mà các thầy cô tặng, em háo hức, tưng bừng trong sự náo nhiệt xung quanh, đôi mắt em dường như đã ghi hình tất cả, và những tấm hình ấy chưa hề phai màu cho đến tận ngày hôm nay.
Kỷ niệm khó quên về tình bạn nha !!
Tôi bước trên con đường quen thuộc. Trời hôm nay thật là đẹp. Trời xanh ngắt không một gợn mây. Ánh nắng vàng rải nhẹ xuống đường khiến tôi nhớ đến Mai biết bao nhiêu.
Người bạn đó không học cùng trường, cũng không học cùng lớp, mà tôi quen trong một trường hợp đặc biệt.
Cứ vào mỗi buổi chiều đi học về, tôi lại thấy một cô bé ăn mặc rách rưới đi bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to nhưng cô bé kia vẫn đi bán bỏng. Thấy cô bé bán bỏng quần áo ướt sũng,tôi liền đi sát lại, kéo áo mưa của mình che cho bạn. Hôm ấy, vừa đi tôi vừa hỏi:
-Bạn tên là gì? Tại sao ngày nào bạn cũng đi bán bỏng vậy?
Cô bé trả lời:
-Mình tên là Mai. Vì nhà mình nghèo quá nên mình phải đi bán bỏng để mua quần áo và đồ dùng học tập.
Thực ra nhà tôi cũng chẳng hơn gì nhà Mai. Bỗng, tôi chợt nhớ ra chiếc áo mà ông nội đã tặng mình năm ngoái. Không tần ngần gì nữa, tôi liền đem ngay ý kiến đó trao đổi với Mai, nhưng Mai lại nói:
-Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua các thứ.
Cũng kể từ ngày hôm đo,tôi không còn thấy Mai đi bán bỏng nữa. Rồi bất chợt một hôm,tôi gặp lại Mai trong một kì thi học sinh giỏi. Tôi và Mai mừng rỡ ôm chầm lấy nhau, rồi hai đứa chạy ù vào trong phòng chuẩn bị thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Sau một hồi, sáu tiếng trống vang lên báo hiệu bắt đầu giờ thi. Phần đầu bài thi thì tôi làm được rồi nhưng đến một bài toán khó thì tôi suy nghĩ mãi không ra. Tôi nhìn lên trên thấy Mai viết lia lịa trên tờ giấy thi. Trán tôi lấm tầm mò hôi. Bỗng từ đâu một cục giấy vo tròn được ném thẳng tới trước mặt tôi. Tôi thấy Mai nháy mắt một cái như báo hiệu. Tôi hiểu ý Mai, định nhặt lên xem nhưng tôi lại nhớ có lần Mai đã nói:
-Cảm ơn bạn,nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Vậy là tôi không giở ra xem nữa mà cố gắng đọc thật kĩ đề bài để tìm ra đáp án,và cuối cùng,tôi cũng tìm ra đáp án. Tôi liền viết một mạch. Vừa lúc hết giờ cũng là lúc tôi hoàn thành xong tất cả bài thi. Ra về, Mai tiến lại gần tôi, nói:
-Lúc nãy mình thấy bạn lúng túng nên mình muốn giúp bạn, bây giờ mình thấy thật sự ân hận.Tốt hơn hết là chúng mình hãy tự đi và lao động bằng đôi chân và trí óc của mình.
Tôi và Mai sánh bước bên nhau.Trời như trong và xanh hơn.
Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Với tôi thì lần đầu tiên tôi đến với mái trường tiểu học là một kỉ niệm đẹp nhất. Bao niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với nhũng ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái , theo sự thông báo của nhà trường , tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách…. Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… đều mới tinh. Trong những năm trước, tôi vẫn là một đứa bé quấn quanh chân mẹ. Giờ đây mái trừơng quá đỗi xa lạ với những hàng cây, ghế đá,.. xa xa những bậc phụ huynh cùng bè bạn đang đứng khắp sân.
Năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp một - một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng..Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ . Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ ….tất cả đều dập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng , bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, các em lớp 1 cũng như anh chị lớp lớn hơn được phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn chung xóm. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi mình cũng sẽ quen với những bạn ấy thôi” - Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về hình ảnh người mẹ hiền hiện vẫn còn đang đứng ngoài cổng. Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hìên lành, mái tóc đen dài.. Chính hình ảnh có của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lởi đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp một.Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có thể có được ở ngôi trường mới này..
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ dòđồng phục áo trắng tinh cùng váy xanh, tôi ra dáng là một học sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tôi hoà nhập vào một môi trường mới.
Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy học - Trường Tiểu học Trần Quang Diệu, bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ . Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
Với bao nhiêu diều suy nghĩ trong tôi , có cả niềm vui xen lẩn niềm kiêu hảnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng…. Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường tiểu học chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ .
Vào một buổi sáng thứ năm tựu trường,em đã là học sinh cuối lớp năm rồi lòng em như bối rối ,sắp xa mái trường thân thương .Lúc lễ kết thúc, em cùng các bạn chạy đến chúc Cô những lời chúc thân yêu nhất.Rồi chúng em cùng nhau tuyên thệ rằng 20/11 sẽ về thăm trường,tuyên thệ xong chúng em tụ họp lại tổ chức một buổi ra trường thật linh đình và rộn rã.
k mình nha!
Dã : dã man ; hoang dã ; dã đông ; dã ngoại
Rã : rã rời ; tan rã ; ròng rã ; rã cánh .
Gián : gián điệp ; gián tiếp ; gián đoạn ; con gián .
Giành : giành giật ; giành quyền ; tranh giành ; giành nhau .
Rành : rành việc, rành mạch, rành rọt ; ...
Dành : dành dụm ; để dành ; dành cho ; dỗ dành .
Dương : đại dương ; dương cầm ; du dương ; âm dương
Giương : Giương cung ; giương buồm ; giương cao ; giương mặt .
1. Mở bài: Đánh giá về hồi kí của Nguyên Hồng có ý kiến cho rằng: "Trong lòng mẹ đã làm sống dậy những rung động cực điểm của một linh hồn trẻ dại". Ý kiến trên hoàn toàn xác đáng. Bởi chỉ qua đoạn trích "Trong lòng mẹ", ta thấy được tấm lòng cảm thương sâu sắc của tác giả đối với cuộc đời bất hạnh của chú bé Hồng.
2. Thân bài:
a. Giải thích:
- "Những rung động cực điểm" là gì? Là những cảm xúc tinh tế và chân thực nhất của chú bé Hồng.
- "Linh hồn trẻ dại" là gì? Là tâm tư tình cảm, trái tim non nớt của chú bé Hồng trong những ngày bơ vơ, vắng bóng mẹ và sống trong sự ghẻ lạnh của gia đình bà cô bên họ nội.
b. Chứng minh:
- Tác phẩm Trong lòng mẹ đã làm nổi bật tình cảnh của chú bé Hồng: cha mất, mẹ đi bước nữa, phải đi tha hương cầu thực nên chú bé Hồng phải sống trong sự ghẻ lạnh của gia đình nhà chồng. Chú bé với trái tim non nớt, có tình thương mẹ sâu sắc nhưng luôn bị bà cô xúc xiểm bằng những lời lẽ cay nghiệt. Khiến chú bé bị tổn thương sâu sắc. (Phân tích đoạn chú bé Hồng đối thoại với bà cô và ước những cổ tục là mảnh thủy tinh hay đầu mẩu gỗ...)
- Tác phẩm Trong lòng mẹ cũng làm sống dậy tình mẫu tử thiêng liêng. Tình yêu mẹ của chú bé Hồng không hề bị những lời nói xúc xiểm của bà cô làm cho méo mó. Trái lại, chú bé càng thấy thương và nhớ mẹ hơn. Đặc biệt, tình cảm ấy được đền đáp xứng đáng khi mẹ cậu đã xuất hiện, tai cậu không còn nghe những lời xúc xiểm kia nữa, cậu dành trọn tâm hồn để cảm nhận sự gần gũi và ấm áp của người mẹ khi mẹ cậu đã trở về. (Phân tích đoạn: "Phải bé lại là lăn vào lòng người mẹ, cảm nhận hơi thở thơm tho, và được mẹ gãi rôm cho ở sống lưng...)
c. Đánh giá, bình luận:
- Tác phẩm là cuốn hồi kí, nghĩa là những ghi chép dựa trên kí ức có thực xảy ra với chính cuộc đời của Nguyên Hồng. Bởi vậy mà những cảm xúc và câu chuyện chân thực hơn bao giờ hết. Thực sự, hồi kí đã làm sống dậy những rung động cực điểm của linh hồn trẻ dại.
- Đoạn trích khiến ta căm phẫn trước những cổ tục lạc hậu và những định kiến hẹp hòi của xã hội cũ. Đồng thời ta cũng phần nào cảm nhận và cảm thông hơn với nỗi đau, nỗi bất hạnh của chú bé còn non nớt, trẻ dại ấy.
III. Kết luận. Khẳng định lại một lần nữa tính đúng đắn của ý kiến và nêu cảm nhận của em về đoạn trích.
google ....
có hết =v
-_-
LÊN GOOGLE BẠN Nhé