Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập SVIP
Đề bài: Kể lại câu chuyện Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca bằng lời của cậu bé An-đrây-ca.
Chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống để hoàn thành câu chuyện kể:
Ông tôi đã yên nghỉ nhưng cứ mỗi lần nhớ ông tôi lại cảm thấy : có lẽ vì tôi mà ông đã mất sớm... Điều đó khiến lòng tôi luôn day dứt, dằn vặt khôn nguôi.
Hồi ấy, tôi sống cùng mẹ và ông. Khi tôi lên chín thì ông đã 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông nói với mẹ:
- Bố khó thở lắm!
Mẹ liền bảo tôi đi cho ông, còn mẹ ở nhà canh chừng và chăm sóc ông. Trên đường đi, tôi gặp mấy đứa trẻ ở trên phố. Chúng rủ tôi chơi đá bóng, tôi vui vẻ và quên mất . Lúc sực nhớ ra, tôi chạy thẳng đến cửa hiệu mua thuốc và một mạch đi về nhà. Nhưng đã quá muộn. Khi tôi về đến nhà thì ông đã . Tôi khóc lóc:
- Mẹ ơi, con ! Ông ơi, cháu xin lỗi! ... Giá như con không mải đá bóng với mấy đứa bạn thì...
Mẹ tôi an ủi:
- Không, con , ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà rồi!
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi cứ nức nở mãi và vẫn tự bản thân: "Giá như mình về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!"
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Hoàn thành câu chuyện kể về Bác Hồ bằng cách điền từ vào chỗ trống:
Năm 1911, Bác làm trên một tàu từ Sài Gòn sang Pháp. Công việc rất nhiều và . Ngày nào cũng bắt đầu từ 4 giờ sáng đến 9 giờ tối.
Trong khi mọi người chơi bài hoặc ngủ, Bác vẫn học thêm hai tiếng. Trên tàu có lính Pháp, Bác để học tiếng Pháp. Mỗi ngày Bác viết 10 từ vào cánh tay, vừa làm vừa . Bao giờ thuộc và dùng được các từ ấy mới thôi. Thời kì ở Luân Đôn, Bác phải quét tuyết để kiếm sống nhưng vẫn học tiếng Anh.
Do kiên trì, "năng nhặt chặt bị" như lời Bác nói, nên Bác Hồ biết và sử dụng được tiếng của nhiều nước trên thế giới. Bác Hồ là sáng muôn đời cho thanh niên Việt Nam.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Đề bài: Kể lại câu chuyện "Vua tàu thủy" Bạch Thái Bưởi bằng lời của một chủ tàu người Pháp hoặc người Hoa.
Chọn từ thích hợp để hoàn thành câu chuyện trên.
Tôi là một chủ tàu từng bán tàu cho Bạch Thái Bưởi. Bạch Thái Bưởi là người thế nào mà lại khiến tôi phải bán cả gia sản? Sau khi hiểu hơn về anh, tôi càng thêm khâm phục và quý trọng anh.
Bạch Thái Bưởi xuất thân từ gia cảnh , mồ côi cha từ nhỏ, anh theo mẹ quẩy gánh hàng rong để mưu sinh. May được gia đình họ Bạch nhận làm con nuôi và cho ăn học. Sau này, anh làm thư kí cho hãng buôn, chẳng bao lâu đứng ra kinh doanh riêng. Anh trải đủ nghề: buôn gỗ, mở hiệu cầm đồ, lập nhà in, khai thác mỏ,... Không phải lúc nào cũng thuận lợi, thậm chí mất trắng tay nhưng anh .
Khi anh mở công ty vận tải đường thủy, người Hoa chúng tôi đã trở thành một cộng đồng lớn mạnh, khó mà vượt qua. Nhưng Bạch Thái Bưởi đã có những hết sức . Anh kêu gọi người dân "Người ta thì đi tàu ta" và bỏ ống xu trước tàu để những ai ủng hộ để tiền vào đó. Nhờ được dân ủng hộ, lại nhìn xa trông rộng nên Bạch Thái Bưởi chẳng mấy mà công việc của anh phát đạt. Không dừng lại ở đó, anh tiếp túc mua xưởng, thuê nhân công giỏi chăm sóc, sửa chữa tàu,... Tàu của người Hoa chúng tôi thưa khách dần và cuối cùng tôi phải bán lại tàu cho Bạch Thái Bưởi.
Chỉ trong mười năm, anh trở thành người giàu có, tiếng tăm và được mệnh danh là "bậc kinh tế"... Bạch Thái Bưởi quả thật là người nước Nam giỏi giang, , rất đáng nể phục.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Đề bài: Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu.
Chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống:
Cụ tổ bên ngoại của Trừng, người họ Phạm, có nghề y gia truyền, giữ chức Thái y lệnh phụng sự vua Trần Anh Vương.
Ngài thường đem hết mua thuốc tốt và lương thực để người bệnh, nghèo đói. Dầu bệnh có dầm dề máu mủ, người bệnh không có tiền chữa trị, ông cũng không hề né tránh. Vì thế, giường bệnh nhà ông không lúc nào vắng người. Năm ấy mất mùa đói kém, người dân ốm yếu, bệnh tật luôn luôn, ông lại ra sức cứu chữa. Một hôm có người làng đến thưa:
- Nhà có người đàn bà đẻ, bỗng nhiên nguy kịch, máu chảy như xối, mặt mày xanh lét.
Nghe vậy, ngài theo đi ngay nhưng giữa đường gặp sứ giả do Vương sai tới:
- Trong cung có bậc quý nhân bị sốt, Vương triệu đến khám.
- Bệnh đó không gấp. Còn người nhà này, sự sống chỉ trong khoảnh khắc. Tôi hãy cứu họ trước rồi sẽ đến Vương phủ. - Trừng đáp.
Sức giả tức giận nói:
- Phận làm tôi sao dám như vậy? Ông định cứu mạng người ta mà không cứu mạng mình chăng?
- Tôi có cũng không biết làm thế nào. Nếu người kia không được cứu chữa, chết trong khoảnh khắc, chẳng biết trông vào đâu. Còn tính mệnh tôi trông vào Chúa thượng, may ra thoát. Tội tôi xin chịu. - Trừng đáp.
Sau khi cứu sống người kia, ngài đến yết kiến và tạ lỗi với Chúa thượng. Vương nghe xong mừng lắm, nói:
- Ngươi thật là bậc chân chính, vừa vừa có , thương xót đám con đỏ của ta...
Về sau, con cháu noi gương đều làm quan đến hàng ngũ phẩm, tứ phẩm, nghiệp nhà không bị sa sút. Câu chuyện cho thấy tấm lòng y đức của người . Đây quả là bậc danh y soi sáng sử sách muôn đời.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Đề bài: Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu.
Chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống:
Người có tấm lòng là người biết quan tâm và lương thiện, thậm chí, đôi khi đó còn là những tình cảm bền chặt nhất xuất phát từ gia đình: tình thương và lòng hiếu thảo. Đó là gốc rễ của sự sống và nhân cách con người. Trong kho tàng truyện cổ nhân loại từng có câu chuyện Bông hoa cúc trắng cho thấy tấm lòng nhân hậu, hiếu thảo của cô gái có sức mạnh như phép màu:
Ngày xưa, có hai mẹ con nhà nghèo sống nương tựa vào nhau. Bà mẹ bị ốm nặng. Một hôm, bà gọi cô bé đến và bảo:
- Con đi tìm thầy thuốc về đây cho mẹ! Mẹ ốm lắm!
Cô bé mẹ, ra đi tìm thầy thuốc ở phía bên kia bìa rừng. Trên đường đi cô gặp một cụ già râu tóc bạc phơ tự xưng là thầy thuốc. Cô bé mừng rỡ mời cụ về khám cho mẹ. Cụ ưng thuận, đến khám và kê đơn cho mẹ cô:
- Cháu hãy đi và hái bông hoa màu trắng mọc ở vách núi trong rừng. Mỗi một cánh hoa sẽ là một ngày mẹ cháu được sống thêm.
Cô bé vâng lời ra đi, không quản gió lạnh... Cô tìm ra bông hoa trắng ấy nhưng hoa chỉ có một, hai, ba, ... hai mươi cánh. Cô nhẩm tính và quyết định xé cánh hoa thành từng sợi nhỏ. Cô mong sao mẹ cô được sống thật lâu.
Về đến nhà, lạ thay, mẹ cô đã . Cụ già vuốt râu và nói:
- Bông hoa chính là phần thưởng dành cho cháu - đứa con hiếu thảo.
Câu chuyện cho thấy tấm lòng , yêu thương mẹ của cô bé. Câu chuyện khiến ta nhớ tới câu thơ thuở nào: "Ở hiền thì lại gặp hiền / Người ngay thì được phật tiên "...
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây