Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:

Luyện tập Ngôi mộ cổ SVIP
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Tác giả của truyện Kho tàng họ Đặng là ai?
Truyện Kho tàng họ Đặng gồm mấy chương?
Đoạn trích trên thuộc chương mấy của tác phẩm Kho tàng họ Đặng?
Phạm Cao Củng là một tác giả viết truyện trinh thám nổi tiếng của văn học Việt Nam ở giai đoạn nào?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Nhân vật chính trong đoạn trích trên là ai?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Sự kiện nào không xuất hiện trong văn bản?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Điền vào chỗ trống để hoàn thiện nội dung bao quát của văn bản.
Ngôi mộ cổ kể về hành trình thám tử Kỳ Phát cùng ba trưởng ngành nhà họ Đặng đến . Ở đó, họ đã đằng sau bài thơ thất ngôn bát cú được khắc trong đáy mà ông tổ họ Đặng để lại. Nhờ vậy, họ tìm ra kho báu của gia tộc.
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Câu thơ "Đến Văn Lý sự mấy ai tầy" đã giúp Kỳ Phát
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Ý nghĩa thực của "nguyệt lão giấu mình" trong câu thơ "Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu" mà Kỳ Phát nhận ra là gì?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Kỳ Phát đã phát hiện điều gì trong câu thơ "Tây một trăm giây, thẳng một dây"?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Nhờ vào đâu mà Kỳ Phát suy luận câu thơ "Tây một trăm giây, thẳng một dây" là đi về phía Tây trong vòng một trăm giây đồng hồ?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Hai chi tiết sau cho biết điều gì về thám tử Kỳ Phát?
– Nắm được thông tin liên quan đến bốn chiếc đĩa cổ mà ông tổ họ Đặng để lại.
– Sử dụng các dụng cụ một cách thông minh, hiệu quả.
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Kỳ Phát đã sử dụng dụng cụ gì trong quá trình tìm đường đến kho báu?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Kỳ Phát là người biết được ẩn ý đằng sau các chi tiết quan trọng trong bài thơ như “nguyệt lão giấu mình”, “xoay tả hữu”, “chạy đông tây”, “đông hai mươi bước thêm hai bước”. Điều này cho thấy anh là người thế nào?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Chi tiết nào cho thấy Kỳ Phát là người dũng cảm?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Quyết định tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu của Kỳ Phát cho thấy điều gì?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Hành động của Bá Vy trong hầm mộ phản ánh điều gì về nhân vật này?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Vai trò của Liên Ty trong việc tìm kho báu là gì?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Đâu không phải là manh mối quan trọng nhất giúp Kỳ Phát và ba anh em họ Đặng giải mã vị trí kho báu?
NGÔI MỘ CỔ
(Phạm Cao Củng)
[Trong một đêm trăng, Kỳ Phát cùng ba anh em họ Đặng đến khu mộ họ Đặng ở Văn Lý. Họ ngồi dưới gốc cây cổ thụ chờ đến đúng 12 giờ khuya.]
Bốn người ăn uống, chuyện trò vui vẻ; ba anh em nhà họ Đặng được ngắm vũ trụ bao la, gió mát trăng thanh hầu như đã quên mục đích của bọn bốn người là đi tìm cái kho tàng ông cha khi xưa để lại. Riêng một mình Kỳ Phát thì như có ý trông đợi một việc gì, chàng thỉnh thoảng lại vén tay áo xem giờ.
Chàng bỗng tự nhiên nói:
– Uống rượu trông trăng không có thơ không thú, để tôi xin đọc một bài các ông nghe.
Rồi chàng hắng giọng ngâm to bài thơ bát cú:
Đến Văn Lý sự mấy ai tầy
Bẩy bước nên thơ đứng ngắm cây.
Nguyệt lão giấu mình xoay tả hữu
Công hầu mở mặt chạy đông tây.
Đông hai mươi bước thêm hai bước
Tây một trăm giây, thẳng một dây.
Nằm sấp chịu đòn trăm sáu trượng
Kho tàng đâu thấy, thấy trên mây!
– Tôi hiểu rồi "đến Văn Lý”, đây chẳng là bãi bể Văn Lý là gì?
Kỳ Phát cười bảo:
– Mà có cả chị "Nguyệt" và cây nữa!
Xem đồng hồ, chàng nói tiếp:
– 12 giờ đúng, thôi bây giờ ta làm việc. Các ông để tôi đóng vai Tào Tử Kiến bẩy bước nên thơ!
Vừa nói chàng vừa đứng dậy đi xa phía gốc cây bảy bước rồi chàng đứng lại. Ba anh em họ Đặng đều theo đến bên Kỳ Phát. Chàng trinh thám trẻ tuổi chỉ lên trên cây mà bảo ba người rằng:
– Các ông “đứng ngắm cây" xem có thấy gì không?
Liên Ty nói:
– Tôi để ý trăng bây giờ bị lấp sau thân cây.
Kỳ Phát nói:
– Đó là "nguyệt giấu mình". Ngay chỗ bóng trăng bị lấp có hai cành cây đâm ra hai bên, hai bên “tả hữu", các ông hiểu chưa? Các ông hãy nhận kĩ lấy hai cành cây ấy.
Kỳ Phát chạy lại gốc, cởi áo ngoài rồi leo lên thoăn thoắt. Đến chạc hai cành cây ấy thì chàng ngồi nghỉ rồi leo ra một cành.
Liên Ty ở dưới lẩm bẩm:
– Phải rồi, cành bên đông và cành bên tây.
Ra đến đầu cành, Kỳ Phát rút trong túi ra chùm chìa khoá buộc vào một sợi dây dài rồi dòng xuống. Kỳ Phát lúc bấy giờ trông có vẻ như một bác thợ nề đương so dây "quả dọi". Chùm chìa khoá gần chấm đất thì Liên Ty lấy một chiếc que cắm xuống đất làm đích đánh dấu. Kỳ Phát lại trèo sang cành cây thứ hai, rồi cũng dòng chùm chìa khoá xuống, Liên Ty lại lấy que đánh dấu. Ra dáng ngẫm nghĩ, Liên Ty đếm từ chỗ đích thứ nhất bước về phía đông hai mươi hai bưóc.
Lúc đó, Kỳ Phát đã xuống tới đất. Chàng nhìn theo Liên Ty và mỉm cười, Liên Ty bước đủ hai mươi hai bước thì dừng lại, lấy mũi giầy gạch xuống đất một dấu chữ thập rồi đứng thần người ra băn khoăn nghĩ ngợi.
Kỳ Phát cả cười hỏi:
– Còn về phía tây nữa chứ?
Liên Ty nói:
– "Đông hai mươi bước thêm hai bước" tôi hiểu, nhưng “tây một trăm giây thẳng một dây" thì tôi chịu. Một trăm giây là gì?
Kỳ Phát nói:
– Là một trăm giây đồng hồ, ông quên rằng chính Mác-cô Pô-lô (Marco Polo) – một người Âu đã bày cho Đinh Củng Viên cách giấu của này rồi ư?
Rồi chàng nhìn đồng hồ, bảo Liên Ty đứng ra chỗ chiếc que đánh dấu thứ hai, rồi nói:
– Đến ba, thì ông đi về phía tây nhé. Một, hai, ba, ông đi đi. Ông đừng bước nhanh quá thế. Thôi ông đứng lại mà đánh dấu.
Rồi Kỳ Phát lẩm bẩm một mình:
– Đi về phía tây một trăm giây đồng hồ rồi “thẳng một dây", thôi phải rồi! Kỳ Phát bèn cùng Liên Ty căng một chiếc dây thẳng nối liền hai chỗ đánh dấu. Ra dáng đắc ý, Kỳ Phát xoa tay nói:
– Bây giờ ông chỉ việc đo từ chỗ đánh dấu theo đường thẳng của chiếc dây ra một trăm trượng là xong.
Rút chiếc thước cuộn trong túi ra, Kỳ Phát và Liên Ty đo dài ra 424 thước. Nhưng cả bọn bốn người đều sửng sốt. Ngay dưới đất, phía trước mặt bốn người đều trông thấy một lỗ tối om. [ ... ]
Chàng bảo mọi người bật đèn rồi mạnh bạo leo xuống dưới lỗ hổng. Đó là một đường hầm xuống thẳng, có bậc đá hẳn hoi. Xuống chừng 20 thước, đường dần dần hẹp lại rồi rẽ sang ngang. Đi quanh co một lúc lâu, bốn người đến trước một chiếc cửa cuốn bằng gạch cổ. Chàng trinh thám trẻ tuổi quay lại bảo bọn ba người rằng:
– Các ông đừng sợ, đây lốt chân rõ lắm. Bọn Bá Vy hai người tuy đã vào đến đây nhưng chưa ra, ta đã vào được thì dù sao bọn họ cũng phải chia đều.
[Đoàn người bước xuống ngôi mộ cổ và gặp Bá Vy trong hầm. Bá Vy rút súng bắn nhóm Kỳ Phát, không ngờ bắn nhầm vào tảng đá làm sập hầm, đè chết hắn và tên Nghé. Kỳ Phát đã tìm ra nắp hầm kho báu, đưa mọi người lên mặt đất an toàn kèm theo gia tài của ông tổ họ Đặng. Phần châu báu Kỳ Phát được chia, chàng đã tặng cô Cúc (con gái ông Cả) làm của hồi môn, còn chàng tiếp tục sống cuộc đời phiêu lưu.]
(In trong Chiếc tất nhuộm bùn, NXB Công an nhân dân, 2018)
Tác dụng của việc sử dụng ngôi kể thứ ba trong văn bản là gì? (Chọn 2 đáp án)
Bạn có thể đăng câu hỏi về bài học này ở đây