Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:

Luyện tập Con đường mùa đông SVIP
MỘT VÀI THÔNG TIN VỀ TÁC GIẢ PU-SKIN
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (1799 – 1837) được xem là người đặt nền móng vững chắc cho văn học hiện thực Nga thế kỉ XIX. Ông sinh ra trong một gia đình quý tộc có truyền thống trí thức, Pu-skin sớm bộc lộ năng khiếu văn chương, bắt đầu sáng tác thơ từ khi mới 7 − 8 tuổi. Ông đã kết hợp tinh hoa văn hoá dân tộc, nhân loại và thời đại để trở thành "người duy nhất cất lên tiếng nói mới" – một tiếng nói "toàn nhân loại" trong văn học Nga thế kỷ XIX, như nhận định của Phê-đo Đốt-xtôi-ép-xki. Do những vần thơ ca ngợi tự do và phản đối chế độ nông nô chuyên chế của Nga hoàng, Pu-skin đã phải trải qua nhiều năm lưu đày: từ miền Nam (1820 – 1823) đến một trang trại hẻo lánh ở miền Bắc (1824 – 1826). Mãi đến giữa năm 1826, ông mới được mãn hạn. Pu-skin qua đời vào năm 1837, sau một cuộc đấu súng.
Pu-skin đã để lại một di sản văn học đồ sộ với nhiều thể loại khác nhau. Ông nổi bật nhất với danh xưng "mặt trời của thi ca Nga". Những đóng góp lớn lao nhất của ông nằm ở thơ trữ tình, với hơn 800 bài thơ đặc sắc. Ngôn ngữ trong thơ trữ tình của Pu-skin đặc trưng bởi sự chính xác, giản dị, trong sáng và hàm súc.
Trong thơ ông, màu sắc, hình ảnh và âm thanh không chỉ là phương tiện biểu đạt tâm trạng mà còn truyền tải sự vận động trong ý thức của nhân vật trữ tình, giúp hoá giải những vướng mắc trong lòng người, cuối cùng đạt đến một trạng thái cảm xúc cân bằng và hài hoà đến kì lạ. Thơ Pu-skin thấm đượm tinh thần nhân văn cao cả nhưng cũng rất đời thường, chính vì lẽ đó mà nó có sức mạnh lay động sâu sắc tâm hồn độc giả ở mọi dân tộc và mọi thời đại.
Tháng 12 năm 1825, một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn do tầng lớp trí thức quý tộc cấp tiến lãnh đạo nhằm chống lại chế độ nông nô chuyên chế đã bùng nổ trên khắp nước Nga. Tuy nhiên, vào đầu năm 1826, cuộc khởi nghĩa này đã bị Nga hoàng dập tắt. Vào mùa đông năm đó, nỗi buồn riêng của nhà thơ nơi lưu đày, nỗi đau chung của nhân dân sau thất bại của cuộc khởi nghĩa, cùng với ý chí và khát vọng vượt qua những giây phút tủi buồn trong hành trình cuộc sống cá nhân cũng như của dân tộc, đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh mẽ để Pu-skin sáng tác nên bài thơ nổi tiếng Con đường mùa đông.
Pu-skin là nhà thơ nổi tiếng của quốc gia nào dưới đây?
MỘT VÀI THÔNG TIN VỀ TÁC GIẢ PU-SKIN
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (1799 – 1837) được xem là người đặt nền móng vững chắc cho văn học hiện thực Nga thế kỉ XIX. Ông sinh ra trong một gia đình quý tộc có truyền thống trí thức, Pu-skin sớm bộc lộ năng khiếu văn chương, bắt đầu sáng tác thơ từ khi mới 7 − 8 tuổi. Ông đã kết hợp tinh hoa văn hoá dân tộc, nhân loại và thời đại để trở thành "người duy nhất cất lên tiếng nói mới" – một tiếng nói "toàn nhân loại" trong văn học Nga thế kỷ XIX, như nhận định của Phê-đo Đốt-xtôi-ép-xki. Do những vần thơ ca ngợi tự do và phản đối chế độ nông nô chuyên chế của Nga hoàng, Pu-skin đã phải trải qua nhiều năm lưu đày: từ miền Nam (1820 – 1823) đến một trang trại hẻo lánh ở miền Bắc (1824 – 1826). Mãi đến giữa năm 1826, ông mới được mãn hạn. Pu-skin qua đời vào năm 1837, sau một cuộc đấu súng.
Pu-skin đã để lại một di sản văn học đồ sộ với nhiều thể loại khác nhau. Ông nổi bật nhất với danh xưng "mặt trời của thi ca Nga". Những đóng góp lớn lao nhất của ông nằm ở thơ trữ tình, với hơn 800 bài thơ đặc sắc. Ngôn ngữ trong thơ trữ tình của Pu-skin đặc trưng bởi sự chính xác, giản dị, trong sáng và hàm súc.
Trong thơ ông, màu sắc, hình ảnh và âm thanh không chỉ là phương tiện biểu đạt tâm trạng mà còn truyền tải sự vận động trong ý thức của nhân vật trữ tình, giúp hoá giải những vướng mắc trong lòng người, cuối cùng đạt đến một trạng thái cảm xúc cân bằng và hài hoà đến kì lạ. Thơ Pu-skin thấm đượm tinh thần nhân văn cao cả nhưng cũng rất đời thường, chính vì lẽ đó mà nó có sức mạnh lay động sâu sắc tâm hồn độc giả ở mọi dân tộc và mọi thời đại.
Tháng 12 năm 1825, một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn do tầng lớp trí thức quý tộc cấp tiến lãnh đạo nhằm chống lại chế độ nông nô chuyên chế đã bùng nổ trên khắp nước Nga. Tuy nhiên, vào đầu năm 1826, cuộc khởi nghĩa này đã bị Nga hoàng dập tắt. Vào mùa đông năm đó, nỗi buồn riêng của nhà thơ nơi lưu đày, nỗi đau chung của nhân dân sau thất bại của cuộc khởi nghĩa, cùng với ý chí và khát vọng vượt qua những giây phút tủi buồn trong hành trình cuộc sống cá nhân cũng như của dân tộc, đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh mẽ để Pu-skin sáng tác nên bài thơ nổi tiếng Con đường mùa đông.
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin được công nhận là người đặt nền móng cho khuynh hướng văn học nào ở Nga thế kỷ XIX?
MỘT VÀI THÔNG TIN VỀ TÁC GIẢ PU-SKIN
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (1799 – 1837) được xem là người đặt nền móng vững chắc cho văn học hiện thực Nga thế kỉ XIX. Ông sinh ra trong một gia đình quý tộc có truyền thống trí thức, Pu-skin sớm bộc lộ năng khiếu văn chương, bắt đầu sáng tác thơ từ khi mới 7 − 8 tuổi. Ông đã kết hợp tinh hoa văn hoá dân tộc, nhân loại và thời đại để trở thành "người duy nhất cất lên tiếng nói mới" – một tiếng nói "toàn nhân loại" trong văn học Nga thế kỷ XIX, như nhận định của Phê-đo Đốt-xtôi-ép-xki. Do những vần thơ ca ngợi tự do và phản đối chế độ nông nô chuyên chế của Nga hoàng, Pu-skin đã phải trải qua nhiều năm lưu đày: từ miền Nam (1820 – 1823) đến một trang trại hẻo lánh ở miền Bắc (1824 – 1826). Mãi đến giữa năm 1826, ông mới được mãn hạn. Pu-skin qua đời vào năm 1837, sau một cuộc đấu súng.
Pu-skin đã để lại một di sản văn học đồ sộ với nhiều thể loại khác nhau. Ông nổi bật nhất với danh xưng "mặt trời của thi ca Nga". Những đóng góp lớn lao nhất của ông nằm ở thơ trữ tình, với hơn 800 bài thơ đặc sắc. Ngôn ngữ trong thơ trữ tình của Pu-skin đặc trưng bởi sự chính xác, giản dị, trong sáng và hàm súc.
Trong thơ ông, màu sắc, hình ảnh và âm thanh không chỉ là phương tiện biểu đạt tâm trạng mà còn truyền tải sự vận động trong ý thức của nhân vật trữ tình, giúp hoá giải những vướng mắc trong lòng người, cuối cùng đạt đến một trạng thái cảm xúc cân bằng và hài hoà đến kì lạ. Thơ Pu-skin thấm đượm tinh thần nhân văn cao cả nhưng cũng rất đời thường, chính vì lẽ đó mà nó có sức mạnh lay động sâu sắc tâm hồn độc giả ở mọi dân tộc và mọi thời đại.
Tháng 12 năm 1825, một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn do tầng lớp trí thức quý tộc cấp tiến lãnh đạo nhằm chống lại chế độ nông nô chuyên chế đã bùng nổ trên khắp nước Nga. Tuy nhiên, vào đầu năm 1826, cuộc khởi nghĩa này đã bị Nga hoàng dập tắt. Vào mùa đông năm đó, nỗi buồn riêng của nhà thơ nơi lưu đày, nỗi đau chung của nhân dân sau thất bại của cuộc khởi nghĩa, cùng với ý chí và khát vọng vượt qua những giây phút tủi buồn trong hành trình cuộc sống cá nhân cũng như của dân tộc, đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh mẽ để Pu-skin sáng tác nên bài thơ nổi tiếng Con đường mùa đông.
Vì sao Pu-skin được nhận xét là "người duy nhất nói tiếng nói mới" − tiếng nói "toàn nhân loại" trong văn học Nga thế kỉ XIX?
MỘT VÀI THÔNG TIN VỀ TÁC GIẢ PU-SKIN
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (1799 – 1837) được xem là người đặt nền móng vững chắc cho văn học hiện thực Nga thế kỉ XIX. Ông sinh ra trong một gia đình quý tộc có truyền thống trí thức, Pu-skin sớm bộc lộ năng khiếu văn chương, bắt đầu sáng tác thơ từ khi mới 7 − 8 tuổi. Ông đã kết hợp tinh hoa văn hoá dân tộc, nhân loại và thời đại để trở thành "người duy nhất cất lên tiếng nói mới" – một tiếng nói "toàn nhân loại" trong văn học Nga thế kỷ XIX, như nhận định của Phê-đo Đốt-xtôi-ép-xki. Do những vần thơ ca ngợi tự do và phản đối chế độ nông nô chuyên chế của Nga hoàng, Pu-skin đã phải trải qua nhiều năm lưu đày: từ miền Nam (1820 – 1823) đến một trang trại hẻo lánh ở miền Bắc (1824 – 1826). Mãi đến giữa năm 1826, ông mới được mãn hạn. Pu-skin qua đời vào năm 1837, sau một cuộc đấu súng.
Pu-skin đã để lại một di sản văn học đồ sộ với nhiều thể loại khác nhau. Ông nổi bật nhất với danh xưng "mặt trời của thi ca Nga". Những đóng góp lớn lao nhất của ông nằm ở thơ trữ tình, với hơn 800 bài thơ đặc sắc. Ngôn ngữ trong thơ trữ tình của Pu-skin đặc trưng bởi sự chính xác, giản dị, trong sáng và hàm súc.
Trong thơ ông, màu sắc, hình ảnh và âm thanh không chỉ là phương tiện biểu đạt tâm trạng mà còn truyền tải sự vận động trong ý thức của nhân vật trữ tình, giúp hoá giải những vướng mắc trong lòng người, cuối cùng đạt đến một trạng thái cảm xúc cân bằng và hài hoà đến kì lạ. Thơ Pu-skin thấm đượm tinh thần nhân văn cao cả nhưng cũng rất đời thường, chính vì lẽ đó mà nó có sức mạnh lay động sâu sắc tâm hồn độc giả ở mọi dân tộc và mọi thời đại.
Tháng 12 năm 1825, một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn do tầng lớp trí thức quý tộc cấp tiến lãnh đạo nhằm chống lại chế độ nông nô chuyên chế đã bùng nổ trên khắp nước Nga. Tuy nhiên, vào đầu năm 1826, cuộc khởi nghĩa này đã bị Nga hoàng dập tắt. Vào mùa đông năm đó, nỗi buồn riêng của nhà thơ nơi lưu đày, nỗi đau chung của nhân dân sau thất bại của cuộc khởi nghĩa, cùng với ý chí và khát vọng vượt qua những giây phút tủi buồn trong hành trình cuộc sống cá nhân cũng như của dân tộc, đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh mẽ để Pu-skin sáng tác nên bài thơ nổi tiếng Con đường mùa đông.
Vì sao Pu-skin bị chính quyền Nga hoàng đày ải?
MỘT VÀI THÔNG TIN VỀ TÁC GIẢ PU-SKIN
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (1799 – 1837) được xem là người đặt nền móng vững chắc cho văn học hiện thực Nga thế kỉ XIX. Ông sinh ra trong một gia đình quý tộc có truyền thống trí thức, Pu-skin sớm bộc lộ năng khiếu văn chương, bắt đầu sáng tác thơ từ khi mới 7 − 8 tuổi. Ông đã kết hợp tinh hoa văn hoá dân tộc, nhân loại và thời đại để trở thành "người duy nhất cất lên tiếng nói mới" – một tiếng nói "toàn nhân loại" trong văn học Nga thế kỷ XIX, như nhận định của Phê-đo Đốt-xtôi-ép-xki. Do những vần thơ ca ngợi tự do và phản đối chế độ nông nô chuyên chế của Nga hoàng, Pu-skin đã phải trải qua nhiều năm lưu đày: từ miền Nam (1820 – 1823) đến một trang trại hẻo lánh ở miền Bắc (1824 – 1826). Mãi đến giữa năm 1826, ông mới được mãn hạn. Pu-skin qua đời vào năm 1837, sau một cuộc đấu súng.
Pu-skin đã để lại một di sản văn học đồ sộ với nhiều thể loại khác nhau. Ông nổi bật nhất với danh xưng "mặt trời của thi ca Nga". Những đóng góp lớn lao nhất của ông nằm ở thơ trữ tình, với hơn 800 bài thơ đặc sắc. Ngôn ngữ trong thơ trữ tình của Pu-skin đặc trưng bởi sự chính xác, giản dị, trong sáng và hàm súc.
Trong thơ ông, màu sắc, hình ảnh và âm thanh không chỉ là phương tiện biểu đạt tâm trạng mà còn truyền tải sự vận động trong ý thức của nhân vật trữ tình, giúp hoá giải những vướng mắc trong lòng người, cuối cùng đạt đến một trạng thái cảm xúc cân bằng và hài hoà đến kì lạ. Thơ Pu-skin thấm đượm tinh thần nhân văn cao cả nhưng cũng rất đời thường, chính vì lẽ đó mà nó có sức mạnh lay động sâu sắc tâm hồn độc giả ở mọi dân tộc và mọi thời đại.
Tháng 12 năm 1825, một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn do tầng lớp trí thức quý tộc cấp tiến lãnh đạo nhằm chống lại chế độ nông nô chuyên chế đã bùng nổ trên khắp nước Nga. Tuy nhiên, vào đầu năm 1826, cuộc khởi nghĩa này đã bị Nga hoàng dập tắt. Vào mùa đông năm đó, nỗi buồn riêng của nhà thơ nơi lưu đày, nỗi đau chung của nhân dân sau thất bại của cuộc khởi nghĩa, cùng với ý chí và khát vọng vượt qua những giây phút tủi buồn trong hành trình cuộc sống cá nhân cũng như của dân tộc, đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh mẽ để Pu-skin sáng tác nên bài thơ nổi tiếng Con đường mùa đông.
Pu-skin có cống hiến lớn nhất trong thể loại nào?
MỘT VÀI THÔNG TIN VỀ TÁC GIẢ PU-SKIN
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (1799 – 1837) được xem là người đặt nền móng vững chắc cho văn học hiện thực Nga thế kỉ XIX. Ông sinh ra trong một gia đình quý tộc có truyền thống trí thức, Pu-skin sớm bộc lộ năng khiếu văn chương, bắt đầu sáng tác thơ từ khi mới 7 − 8 tuổi. Ông đã kết hợp tinh hoa văn hoá dân tộc, nhân loại và thời đại để trở thành "người duy nhất cất lên tiếng nói mới" – một tiếng nói "toàn nhân loại" trong văn học Nga thế kỷ XIX, như nhận định của Phê-đo Đốt-xtôi-ép-xki. Do những vần thơ ca ngợi tự do và phản đối chế độ nông nô chuyên chế của Nga hoàng, Pu-skin đã phải trải qua nhiều năm lưu đày: từ miền Nam (1820 – 1823) đến một trang trại hẻo lánh ở miền Bắc (1824 – 1826). Mãi đến giữa năm 1826, ông mới được mãn hạn. Pu-skin qua đời vào năm 1837, sau một cuộc đấu súng.
Pu-skin đã để lại một di sản văn học đồ sộ với nhiều thể loại khác nhau. Ông nổi bật nhất với danh xưng "mặt trời của thi ca Nga". Những đóng góp lớn lao nhất của ông nằm ở thơ trữ tình, với hơn 800 bài thơ đặc sắc. Ngôn ngữ trong thơ trữ tình của Pu-skin đặc trưng bởi sự chính xác, giản dị, trong sáng và hàm súc.
Trong thơ ông, màu sắc, hình ảnh và âm thanh không chỉ là phương tiện biểu đạt tâm trạng mà còn truyền tải sự vận động trong ý thức của nhân vật trữ tình, giúp hoá giải những vướng mắc trong lòng người, cuối cùng đạt đến một trạng thái cảm xúc cân bằng và hài hoà đến kì lạ. Thơ Pu-skin thấm đượm tinh thần nhân văn cao cả nhưng cũng rất đời thường, chính vì lẽ đó mà nó có sức mạnh lay động sâu sắc tâm hồn độc giả ở mọi dân tộc và mọi thời đại.
Tháng 12 năm 1825, một cuộc khởi nghĩa quy mô lớn do tầng lớp trí thức quý tộc cấp tiến lãnh đạo nhằm chống lại chế độ nông nô chuyên chế đã bùng nổ trên khắp nước Nga. Tuy nhiên, vào đầu năm 1826, cuộc khởi nghĩa này đã bị Nga hoàng dập tắt. Vào mùa đông năm đó, nỗi buồn riêng của nhà thơ nơi lưu đày, nỗi đau chung của nhân dân sau thất bại của cuộc khởi nghĩa, cùng với ý chí và khát vọng vượt qua những giây phút tủi buồn trong hành trình cuộc sống cá nhân cũng như của dân tộc, đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh mẽ để Pu-skin sáng tác nên bài thơ nổi tiếng Con đường mùa đông.
Bài thơ Con đường mùa đông của Pu-skin được sáng tác với nguồn cảm hứng chính từ những sự kiện và tâm trạng nào dưới đây?
Nỗi buồn riêng của nhân vật trữ tình, nỗi buồn chung của nhân dân sau sự thất bại của khởi nghĩa tháng Chạp cùng .
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài thơ là gì?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Bản dịch thơ được tác giả Thuý Toàn dịch theo thể thơ nào dưới đây?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Bài dịch thơ Con đường mùa đông sử dụng những biện pháp tu từ là
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Xác định người bộc lộ, cảm xúc trong bài thơ Con đường mùa đông.
Người bộc lộ tình cảm, cảm xúc trong bài thơ Con đường mùa đông là
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Nối nội dung ở 2 cột sao cho phù hợp để tìm hiểu về bố cục của bài thơ Con đường mùa đông.
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Điền từ ngữ thích hợp vào chỗ trống.
Nhan đề "Con đường mùa đông" gợi lên ngay lập tức sự đúng như cảnh vật và tâm trạng của người lữ khách trong bài thơ. "Mùa đông" và "con đường" cùng tạo nên một về hành trình cuộc đời . Tuy nhiên, bài thơ không chỉ dừng lại ở mà còn thể hiện khát vọng của hướng về tình yêu (Nhi-na) và một tương lai tươi sáng hơn, một điểm tựa để vượt qua hiện thực khắc nghiệt. Nhan đề vì vậy bao hàm cả hai sắc thái: và khát vọng vươn lên.
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Đâu là không khí và cảm xúc bao trùm lên toàn bộ bài thơ Con đường mùa đông?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Hình ảnh "Mặt trăng nhô ra. / Nó buồn bã dội ánh sáng / Lên những khoảng trống u buồn." ở khổ 1 gợi tả điều gì?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Hình ảnh Nhi-na có vai trò và ý nghĩa như thế nào trong bài thơ Con đường mùa đông?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Trong hai dòng thơ "Mặt trăng nhô ra, / Nó buồn bã dội ánh sáng", tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ nào dưới đây?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Trong những nhận định sau, nhận định nào đúng, nhận định nào sai khi nói về bài thơ Con đường mùa đông của Pu-skin?
(Nhấp vào ô màu vàng để chọn đúng / sai)a) Nỗi buồn trong bài thơ mang sắc thái bi luỵ, tuyệt vọng hoàn toàn, phản ánh sự bế tắc của nhà thơ trước số phận cá nhân. |
|
b) Tác phẩm là sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa yếu tố lãng mạn (khát vọng, tình yêu) và hiện thực (thiên nhiên khắc nghiệt, nỗi buồn cô đơn). |
|
c) Bài thơ chủ yếu sử dụng các hình ảnh tươi sáng, tràn đầy sức sống của mùa xuân để làm nổi bật sự tương phản với tâm trạng buồn. |
|
d) Hình ảnh "cỗ xe tam mã" không chỉ là phương tiện di chuyển mà còn là biểu tượng ẩn dụ cho vận mệnh nước Nga đang vượt qua gian truân. |
|
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Nhận định nào sau đây mô tả đúng nhất về cấu tứ của bài thơ Con đường mùa đông?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Điểm đặc sắc trong cấu tứ của bài thơ Con đường mùa đông về mặt cảm xúc là gì?
Con đường mùa đông
A-lếch-xan-đrơ Xéc-ghê-ê-vích Pu-skin (Aleksandr Sergeyevich Pushkin)
Dịch nghĩa
Xuyên qua những lớp sương mù gợn sóng
Mặt trăng nhô ra,
Nó buồn bã dội ánh sáng
Lên những khoảng trống u buồn.
Trên con đường mùa đông, buồn tẻ
Xe tam mã lao nhanh,
Lục lạc đơn điệu
Mệt mỏi rung lên.
Nghe có gì thân thuộc
Trong những khúc ca ngân dài của người xà ích:
Lúc là trẩy hội tưng bừng,
Lúc là nỗi buồn tâm tình...
Không một ánh lửa, không một mái lều thẫm đen...
Rừng sâu và tuyết... Ngược chiều tôi
Chỉ những cột sọc chỉ đường
Đơn độc rơi vào tầm mắt.
Buồn tẻ, sầu đau... Ngày mai, Nhi-na (Nhina),
Ngày mai, về với em yêu thương,
Tôi sẽ được quên mình nơi lò sưởi,
Được ngắm nhìn em không chán mắt.
Kim đồng hồ vang tiếng
Sẽ hoàn tất vòng quay đều đặn của mình,
Và, xua đi xa lũ người phát ngấy,
Nửa đêm không rẽ chia đôi ta.
Sầu lắm, Nhi-na: con đường của tôi tẻ ngắt,
Bác xà ích của tôi lặng yên thiu thiu ngủ,
Lục lạc đơn điệu,
Khuôn trăng mờ sương.
Dịch thơ
Xuyên những làn sương gợn sóng
Mảnh trăng mờ ảo chiếu qua,
Buồn rải ánh vàng lai láng
Lên cánh đồng buồn giăng xa.
Trên đường mùa đông vắng vẻ
Cỗ xe tam mã băng đi
Nhạc ngựa đều đều buồn tẻ
Đều đều khắc khoải lòng quê.
Bài ca của người xà ích
Có gì phảng phất thân yêu:
Như niềm vui mừng khôn xiết,
Như nỗi buồn nặng đìu hiu.
Không một mái lều, ánh lửa...
Tuyết trắng và rừng bao la...
Chỉ những cột dài cây số
Bên đường sừng sững chào ta.
Ôi buồn đau, ôi cô lẻ...
Trở về với em ngày mai
Nhi-na, bên lò lửa đỏ
Ngắm em, ngắm mãi không thôi.
Kim đồng hồ kêu tích tắc
Xoay đủ những vòng nhịp nhàng,
Và xua lũ người tẻ ngắt
Để ta bên nhau trong đêm.
Sầu lắm, Nhi-na: đường xa vắng,
Ngủ quên bác xà ích lặng im
Nhạc ngựa đều đều buông xa thẳm,
Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng.
1826
(Thuý Toàn dịch, A-lếch-xan-đrơ Pu-skin,
Tuyển tập tác phẩm − Thơ, Trường ca, NXB Văn học − Trung tâm Văn hoá
và Ngôn ngữ Đông Tây, Hà Nội, 1999, tr.64 − 65)
Hình ảnh "con đường mùa đông" trong bài thơ mang ý nghĩa biểu tượng như thế nào trong cấu tứ tác phẩm?
Bạn có thể đăng câu hỏi về bài học này ở đây