Bài học cùng chủ đề
Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Luyện tập SVIP
Sắp xếp các dòng sau cho đúng thứ tự của câu chuyện:
Ở Vương quốc Tương Lai
Trong công xưởng xanh
- Em bé thứ ba nói về thứ ánh sáng lạ kì.
- Tin-tin và Mi-tin đến thăm Vương quốc Tương Lai.
- Em bé thứ nhất nói về vật làm cho con người hạnh phúc.
- Tại công xưởng xanh, hai bạn đã được trò chuyện cùng với những em bé.
- Em bé thứ hai nói về ba mươi vị thuốc trường sinh.
- Em bé thứ tư nói về cái máy biết bay trên không.
- Em bé thứ năm nói về cái máy có thể dò tìm kho báu trên mặt trăng.
Sắp xếp các dòng sau cho đúng thứ tự của câu chuyện:
Ở Vương quốc Tương Lai
Trong khu vườn kì diệu
- Tiếp đó, em bé cầm táo khoe, Mi-tin nhầm đó là quả dưa đỏ.
- Cuối cùng, em bé cầm dưa khoe, Tin-tin lại nhầm thành bí đỏ.
- Đầu tiên, em bé cầm nho khoe về quả mình trồng mà Tin-tin nhầm đó là chùm lê.
- Tin-tin và Mi-tin đến thăm khu vườn kì diệu.
Chọn từ thích hợp điền vào chỗ trống:
Câu chuyện Ở Vương quốc Tương Lai được kể theo trình tự .
(Kéo thả hoặc click vào để điền)
Giả sử các nhân vật Tin-tin và Mi-tin trong câu chuyện Ở vương quốc Tương Lai không cùng nhau lần lượt đi thăm công xưởng xanh và khu vườn kì diệu mà cùng lúc, mỗi người tới thăm một nơi.
Em hãy sắp xếp các dòng sau để được thứ tự kể đúng của câu chuyện.
Gợi ý: Trình tự kể từ nhân vật Tin-tin rồi đến Mi-tin.
- Tin-tin gặp em bé thứ năm, em nói về chiếc máy dò tìm kho báu.
- Mi-tin đã gặp em bé trồng nho, táo, dưa với những thứ quả khổng lồ...
- Tin-tin đã đến thăm Công xưởng xanh và lần lượt gặp các em bé.
- Tin-tin gặp em bé thứ hai, em nói về ba mươi thứ thuốc trường sinh.
- Tin-tin gặp em bé thứ nhất, em nói về vật khiến con người hạnh phúc.
- Tin-tin gặp em bé thứ tư, em nói về chiếc máy có thể bay.
- Cùng lúc đó, Mi-tin đến thăm Khu vườn kì diệu và gặp những em bé trồng quả kì lạ.
- Tin-tin gặp em bé thứ ba, em nói về thứ ánh sáng kì lạ.
Các dòng sau được kể theo trình tự nào?
(Chú ý các từ in nghiêng)
Ở Vương quốc Tương Lai
Trong khu vườn kì diệu
Tin tin và Mi-tin đến thăm khu vườn kì diệu
Đầu tiên, em bé cầm nho khoe về thứ quả mình trồng. Tin-tin nhầm đó là chùm lê.
Tiếp đó, em bé cầm táo cũng khoe, Mi-tin lại nhầm đỏ là quả dưa.
Cuối cùng, em bé cầm dưa khoe, Tin-tin lại nhầm đó là trái bí đỏ.
VAI DIỄN CUỐI CÙNG
Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình của ông là giáo viên trường làng.
Mấy buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua. Khi tàu đến, chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại. Nhưng hành khách mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường, chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen ấy.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào giơ tay vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại.
Hôm sau, người diễn viên già giở chiếc va li hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: "Đây là vai kịch cuối cùng của mình, một vai phụ như nhiều nhà hát đã phân vai cho mình - một hành khách giữa bao hành khách đi tàu."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quýt, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa dần, người diễn viên già trào nước mắt. Ông thấy cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai diễn cuối cùng của ông. Tuy chỉ là vai phụ, một vai không lời, một vai không đáng kể nhưng ông đã làm cho một chú bé vui sướng. Ông đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú bé sẽ không mất niềm tin vào cuộc đời.
(Theo Truyện khuyết danh)
Người diễn viên già thấy gì khi dạo chơi nơi bãi cỏ?
VAI DIỄN CUỐI CÙNG
Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình của ông là giáo viên trường làng.
Mấy buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua. Khi tàu đến, chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại. Nhưng hành khách mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường, chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen ấy.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào giơ tay vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại.
Hôm sau, người diễn viên già giở chiếc va li hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: "Đây là vai kịch cuối cùng của mình, một vai phụ như nhiều nhà hát đã phân vai cho mình - một hành khách giữa bao hành khách đi tàu."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quýt, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa dần, người diễn viên già trào nước mắt. Ông thấy cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai diễn cuối cùng của ông. Tuy chỉ là vai phụ, một vai không lời, một vai không đáng kể nhưng ông đã làm cho một chú bé vui sướng. Ông đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú bé sẽ không mất niềm tin vào cuộc đời.
(Theo Truyện khuyết danh)
Chi tiết nào cho thấy ông già rất thông cảm với cậu bé?
VAI DIỄN CUỐI CÙNG
Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình của ông là giáo viên trường làng.
Mấy buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua. Khi tàu đến, chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại. Nhưng hành khách mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường, chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen ấy.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào giơ tay vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại.
Hôm sau, người diễn viên già giở chiếc va li hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu ông thầm nghĩ: "Đây là vai kịch cuối cùng của mình, một vai phụ như nhiều nhà hát đã phân vai cho mình - một hành khách giữa bao hành khách đi tàu."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quýt, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa dần, người diễn viên già trào nước mắt. Ông thấy cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai diễn cuối cùng của ông. Tuy chỉ là vai phụ, một vai không lời, một vai không đáng kể nhưng ông đã làm cho một chú bé vui sướng. Ông đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú bé sẽ không mất niềm tin vào cuộc đời.
(Theo Truyện khuyết danh)
Vì sao tuy chỉ là một vai phụ không lời mà người diễn viên già cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát?
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây