Báo cáo học liệu
Mua học liệu
Mua học liệu:
-
Số dư ví của bạn: 0 coin - 0 Xu
-
Nếu mua học liệu này bạn sẽ bị trừ: 2 coin\Xu
Để nhận Coin\Xu, bạn có thể:
Lưu ý: Ở điểm dừng, nếu không thấy nút nộp bài, bạn hãy kéo thanh trượt xuống dưới.
Bạn phải xem đến hết Video thì mới được lưu thời gian xem.
Để đảm bảo tốc độ truyền video, OLM lưu trữ video trên youtube. Do vậy phụ huynh tạm thời không chặn youtube để con có thể xem được bài giảng.
Nội dung này là Video có điểm dừng: Xem video kết hợp với trả lời câu hỏi.
Nếu câu hỏi nào bị trả lời sai, bạn sẽ phải trả lời lại dạng bài đó đến khi nào đúng mới qua được điểm dừng.
Bạn không được phép tua video qua một điểm dừng chưa hoàn thành.
Dữ liệu luyện tập chỉ được lưu khi bạn qua mỗi điểm dừng.
Chọn từ ngữ thích hợp điền vào chỗ trống.
- Thạch Lam (1910 – 1942), tên thật là .
- Bút danh chính là .
- Ông là của nhóm Tự lực văn đoàn.
Tác phẩm nào sau đây không phải của Thạch Lam?
GIÓ LẠNH ĐẦU MÙA
(Thạch Lam)
Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:
- Thôi, con đi chơi.
Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.
Không phải ngày phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa Sơn thấy rõ như ở gần. Mặt đất rắn lại và nứt nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên lanh tanh dưới nhịp guốc của hai chị em.
Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. Chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với lũ trẻ, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.
Thằng Cúc, thằng Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau.
Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem. Một đứa tắc lưỡi, nói:
- Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ.
Đứa khác nói:
- Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông lí mất.
Con Túc ngây ngô giương đôi mắt lên hỏi Sơn:
- Cái này cậu mua tận Hà Nội phải không?
Sơn ưỡn ngực đáp:
- Ở Hà Nội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia.
Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:
- Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.
Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước đến gần, trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:
- Sao áo của mày rách thế Hiên? Áo lành đâu không mặc? Con bé bịu xịu nói:
- Hết áo rồi, chỉ còn cái này.
- Sao không bảo u mày may cho?
Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương, cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn chơi cùng với Hiên, đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:
- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.
- Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.
Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp, vui vui.
Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:
- Mợ tôi đi đâu hở vú?
- Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn cỗ đến trưa mới về.
Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn hỏi:
- Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?
Sơn ngạc nhiên đáp:
- Phải. Nhưng sao vú biết?
- Con Sinh nó nói với tôi đấy (Sinh là đứa em họ của Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già, nên vú ấy ghét). Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách với mợ cho cậu phải đòn.
Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:
- Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.
- Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.
Sơn vội vàng ra chợ tìm cái Hiên nhưng không thấy con bé ở đó. Đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp. Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:
- Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ mẹ mắng chết không.
- Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu.
Chị Lan đấu dịu:
- Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào.
- Nhưng mà em sợ lắm.
Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:
- Đằng nào cũng phải về cơ mà. May ra có lẽ mợ không mắng đâu.
Hai chị em lo lắng dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào, hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.
Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:
- Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?
Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:
- Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về.
Mẹ Sơn hỏi:
- Con Hiên không có cái áo à?
- Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm, chẳng để dành được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc mãi.
Mẹ Sơn với cái âu đồng, lấy tiền đưa cho bác Hiên:
- Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con.
Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo:
- Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?
(Thạch Lam, Gió lạnh đầu mùa, in trong Văn chương Tự Lực văn đoàn, tập ba, NXB Giáo dục, Hà Nội, 2001)
Hình ảnh của Cúc, Xuân, Tý, Túc gợi cho em suy nghĩ gì về cuộc sống của những đứa trẻ nghèo?
GIÓ LẠNH ĐẦU MÙA
(Thạch Lam)
Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo. Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:
- Thôi, con đi chơi.
Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.
Không phải ngày phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề. Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa Sơn thấy rõ như ở gần. Mặt đất rắn lại và nứt nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên lanh tanh dưới nhịp guốc của hai chị em.
Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. Chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với lũ trẻ, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.
Thằng Cúc, thằng Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ. Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau.
Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem. Một đứa tắc lưỡi, nói:
- Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ.
Đứa khác nói:
- Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông lí mất.
Con Túc ngây ngô giương đôi mắt lên hỏi Sơn:
- Cái này cậu mua tận Hà Nội phải không?
Sơn ưỡn ngực đáp:
- Ở Hà Nội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia.
Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:
- Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi.
Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn với Lan và Duyên. Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước đến gần, trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay. Chị Lan cũng đến hỏi:
- Sao áo của mày rách thế Hiên? Áo lành đâu không mặc? Con bé bịu xịu nói:
- Hết áo rồi, chỉ còn cái này.
- Sao không bảo u mày may cho?
Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương, cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn chơi cùng với Hiên, đùa nghịch ở vườn nhà. Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:
- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ.
- Ừ, phải đấy. Để chị về lấy.
Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp, vui vui.
Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:
- Mợ tôi đi đâu hở vú?
- Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn cỗ đến trưa mới về.
Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn hỏi:
- Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?
Sơn ngạc nhiên đáp:
- Phải. Nhưng sao vú biết?
- Con Sinh nó nói với tôi đấy (Sinh là đứa em họ của Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già, nên vú ấy ghét). Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách với mợ cho cậu phải đòn.
Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:
- Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết.
- Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì.
Sơn vội vàng ra chợ tìm cái Hiên nhưng không thấy con bé ở đó. Đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp. Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:
- Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ mẹ mắng chết không.
- Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu.
Chị Lan đấu dịu:
- Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào.
- Nhưng mà em sợ lắm.
Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:
- Đằng nào cũng phải về cơ mà. May ra có lẽ mợ không mắng đâu.
Hai chị em lo lắng dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen. Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào, hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.
Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:
- Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?
Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:
- Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về.
Mẹ Sơn hỏi:
- Con Hiên không có cái áo à?
- Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm, chẳng để dành được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc mãi.
Mẹ Sơn với cái âu đồng, lấy tiền đưa cho bác Hiên:
- Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con.
Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo:
- Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?
(Thạch Lam, Gió lạnh đầu mùa, in trong Văn chương Tự Lực văn đoàn, tập ba, NXB Giáo dục, Hà Nội, 2001)
Việc Sơn và chị quyết định cho Hiên cái áo thể hiện tính cách nào của hai chị em?
Văn bản dưới đây là được tạo ra tự động từ nhận diện giọng nói trong video nên có thể có lỗi
- Hi xin chào các em rất vui khi được đồng
- hành cùng các em lớp 6 trong những giờ
- học văn vô cùng thú vị ở trang web
- elleman.vn các bạn thân mến sau khi
- chúng mình Đạt trải qua một giờ học thú
- vị cùng nhau tìm hiểu thì thế ngoài
- chuyện thì hôm nay cô cả các em sẽ có
- dịp được vận dụng những kiến thức khái
- niệm ấy trong việc khai thác một tác
- phẩm truyện khởi động cho chủ đề này
- chúng mình cùng đến với truyền gió lạnh
- đầu mùa một trong những thực phẩm hay
- nhất của Nhà văn Thạch Lam
- bài học của chúng ta sẽ đi qua các phần
- chính như sau một tác giả hai tác phẩm
- trước chúng mình cùng đến với phần đầu
- tiên của bài học nhất
- phần đầu tiên của cải các câu sẽ cùng
- nhau tìm hiểu những kiến thức cơ bản về
- tác giả Thạch Lam Trước hết là về cuộc
- đời và con người
- mời các bạn cùng cô đọc những thông tin
- trong sách giáo khoa và điền và những
- chỗ trống của câu hỏi sau đây nhé
- Cảm ơn các bảng chúng ta đã làm rất
- chính sách thật Lam sinh năm 1910 mức
- năm
- 1942 tên thật là Nguyễn Tường Vinh sau
- đổi thành Nguyễn Từ lâu bút danh chính
- là Thạch Lam Ngoài ra ông còn sử dụng
- những bút danh như Việt sinh hay Thiện
- sĩ ông sinh ra tại Hà Nội quê ở Cẩm
- Giàng Hải Dương Thạch Lam là nhà tăng
- của nhóm tự lực văn đoàn
- thứ hai về sự nghiệp sáng tác mỗi truyện
- ngắn của Thạch Lam như một bài thơ về
- những cuộc đời mình thân phận nhỏ bé côi
- cút và bất hạnh rồi sự thương cảm xót xa
- sâu sắc của tình người giản dị mà sâu
- sắc chưa cô ấy tập làm hướng người đọc
- với sự thanh cao của cái đẹp cái thiện
- ông loew sâu vào khám phá đời sống tâm
- linh của nhân vật bằng một ngòi bút rất
- tinh tế rất hiểu sự đời đó là những vẻ
- đẹp lãng khẩn bên trong tâm hồn của con
- người tình thương sự cảm thông lòng vị
- tha giữa người với người giữa người với
- vật theo các bạn Tác phẩm nào sau đây
- không phải của Thạch Lam
- Thạch Lam là một nhà văn nổi tiếng có
- nhiều truyện ngắn đặc sắc in trong các
- tập truyện như gió đầu mùa năm 1937 nắng
- trong vườn là 1938 ngày mới là 1939 sợi
- tóc năm 1942 phân vân Như đã nói ở trên
- truyện ngắn của Thạch Lam nhẹ nhàng giàu
- tình thương con người đặc biệt là tình
- thương đối với trẻ thơ văn tủ lạnh đầu
- mùa Hôm nay chứng về tìm hiểu là một
- trong những tác phẩm như vậy
- không để các bạn phải chờ đợi thêm cùng
- cố đến với những nội dung bài học nghề
- tài xế nhé
- phần thứ hai mà cụ trời chúng ta cũng
- tìm hiểu đó là về tác phẩm trong phần
- này chúng ta sẽ có 21 quan trọng đó là
- tìm hiểu chung và tìm hiểu chi tiết ở
- phần tìm hiểu chung chúng ta sẽ có 2
- phần nhỏ đó là đọc và có những kiến thức
- liên quan trước hết chúng ta cùng nhau
- đến với cần đọc nhé
- Có phải các bạn sẽ cùng nhau khởi động
- bằng cách cùng suy ngẫm thêm một vài câu
- hỏi sau đây thứ nhất dựa vào nhan đề Em
- hãy đoán xem văn bản này viết về điều gì
- với cái tên có lạnh đầu mùa có lẽ đầu
- tiên chúng mình sẽ liên tưởng ngay đến
- những cơn gió báo hiệu mùa đông đến
- giống như tuyết đầu mùa đúng không nghỉ
- hoặc chúng mình sẽ nghĩ văn bản này viết
- về một số mục tiêu cực những em bé trong
- những ngày đầu mùa đông bởi lẽ Thạch Lam
- hãy viết về những số phận của trẻ em cơ
- mà các bạn có những suy nghĩ gì khác
- cùng chia sẻ với bạn bè của mình để phát
- triển kỹ năng suy đoán trước khi đọc cần
- bạn nhé
- vấn đề thứ hai để chúng ta cùng nhau suy
- ngẫm đó là có em hãy nhớ lại trong cuộc
- sống em có bao giờ làm việc tốt nhưng bị
- hiểu lầm và chế Trách chưa
- Hãy chia sẻ với bạn bè xem lúc đó em đã
- có những cảm xúc gì em đã có hành động
- gì và em giải quyết thế nào để khơi dậy
- trong mình những cảm xúc nhất định nhé
- biết đâu tác phẩm này lại có sự gặp gỡ
- với các bạn về khía cạnh nào đó của tình
- huống trên có những câu hỏi gợi mở thế
- này đã khiến cho chúng ta háo hức để
- khám phá văn bản đúng không nào bài hãy
- cùng cô đi đọc văn bản ngay đây Sơn Nhất
- Trong quá trình đọc hãy chú ý nghe và
- tình cảm của cô ạ Lê
- Văn bản gió lạnh đầu mùa tác giả Thạch
- Lam
- Sơn đã mặc xong áo ấm áp cả cái áo dài
- chỉ đỏ lệnh áo vệ sinh ngoài lại mặt phủ
- cái áo vải thâm dài Sơn đứng trên giường
- trước mặt mẹ đã quay đi quay lại ba bốn
- lần đến mẹ Sơn nhóm áo sau cùng Mẹ Sơn
- Phước các Tà áo cho phẳng phiu Rồi Đầy
- Sơn ra bảo thôi con đi chơi
- sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi nhà sơn
- ở quay lưng vào chợ cảnh một nhãn nhà lá
- của những người nghèo khổ mà Sơn quen
- biết cả vì họ vẫn vào vai Mượn ở nhà sơn
- sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc
- bây giờ đương Đợi mình ở cuối chợ để
- đánh khăn
- chứ
- không phải ngày phiên nên trở vắng không
- mấy cái quán chưa vơ lòng xó cát bẩn
- giải pháp luận cái dụng của cây đề gió
- thổi mạnh làm sơn thấy lành và cây mắt
- nhưng chân trời trong hơn mọi hôm những
- làng ở xa Sơn thấy rõ như ở ở gần mặt
- đất trắng lại và nứt nẻ những đường nho
- nhỏ kêu vang lên Lang tang dưới nghị út
- của hai chị em
- họ đến cứu trợ bà thấy Lũ trẻ đang quay
- quần trên nghịch chúng nó thấy chị em
- sang đến đều nộ phun mừng nhưng chúng
- vẫn đứng xa không dám của cặp chúng như
- biết các phần nghèo hèn của chúng vậy
- tuy sơn và chì Vẫn Thân mặt trời đùa với
- lũ trẻ chứ không kiêu kỳ và xỉn như các
- em họ của Sơn
- Thằng Cúc thằng Xuân còn tí còn túc sáng
- gần xương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới
- của Sơn Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không
- khác ngày thường vẫn những bộ quần áo
- nâu bạc đã rất phá nhiều chỗ nhưng hôm
- nay mồi chúng nó tiếng lại cả qua những
- chỗ áo rách da thịt thăm đi mỗi cơn gió
- đến chúng là run lên hàm xanh đập vào
- nhau
- khi đọc đến cây hình ảnh của khúc xương
- tí túc gửi cho em suy nghĩ gì về cuộc
- sống của những người nghèo o
- Ừ đúng vậy dựa vào các chi tiết như bọn
- nhỏ thấy chị em sơn đều vui mừng nhưng
- vẫn đứng xa không dám vô phận hai chúng
- xương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của
- Sơn trong khi trứng chín bật không khác
- gì ngày thường mặc dù mùa đông đã đến
- với những cơn gió lạnh bút vẫn những bộ
- quần áo nâu bạc đã rất phá nhiều chỗ có
- thể thấy được cuộc sống của chúng vô
- cùng thiếu thốn vất vả đơn giản là vất
- vả chịu đựng những cơn lạnh Rồi từ đó
- sinh ra mặc cảm tự ti dù là những người
- bạn thân thiết Câu chuyện diễn biến tiếp
- theo như thế nào chúng mình cùng đọc
- tiếp nhé
- thằng xuân đến nó vào chiếc áo của Sơn
- nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ Sơn
- lệch và áo thâm chìa áo vệ sinh và áo
- dài cho cả bò xem hai đứa tắt lưỡi nói
- cái áo này mặc thì nóng lắm chắc mua
- phải đến một đồng bạc chứ không ít chúng
- mày nghỉ
- đứa khác nói nghe trước thầy tao cũng có
- một cái áo như thế về sau bán cho ông Lý
- mất
- con túc ngay Ngô giường đôi mắt lên hỏi
- Sơn cái này cậu mua tận Hà Nội phải
- không
- Sơn ưỡn ngực đáp ở Hà Nội chứ Ở đây làm
- sẽ có mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái
- áo len nhiều tiền hơn nửa kia
- chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé từ
- nãy vẫn đứng dựa vào cột quán Gọi
- sao không lại đê Yên lại đây chơi với
- tôi
- Hiên là đứa con gái bên hàng xóm bạn với
- Lan Anh
- Sơn thấy chị gọi nó không lại bước đến
- gần trong con bé có lo đứng bên cột quán
- chỉ mặc có manh áo rách tả tơi hở cả
- lưng và tay chị Lan cũng đến hỏi sao áo
- của mày rất thế hiên áo Lần Đau không
- mặc còn bé biểu xỉu nói
- hết áo rồi chỉ còn cái này
- Sao không bảo ông này mai cho
- Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái
- Hiên rất nghèo chỉ có nghề đi mò cua bắt
- cóc thì còn lấy đâu ra tìm mà sáng áo
- cho con nữa Sơn thấy động lòng thương
- cũng như ban sáng Sơn để nhớ thương đến
- em Duyên ngày trước vẫn chơi cùng với
- Hiên đùa nghịch ở phường nhà một ý nghĩ
- tốt mỏng thoáng qua trang trí sơn lại
- gần chị ăn thâm
- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông
- cổ chị ạ Ừ vậy đấy để chỉ về lấy với
- lòng ngây thơ của tuổi trẻ chỉ làn hăm
- hở chạy về nhà lấy áo Sơn đứng lặng yên
- rồi trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui
- vui
- theo các bạn vì Sơn và chị quyết định
- cho Hiên cái áo thể hiện tính cách gì
- của hai chị em
- khi nghe cái Thiên chia sẻ và sực nhớ ra
- được Hoàn cảnh của nó một ít tốt bọn
- thoáng qua trong trí của Sơn Sơn Bảo nhỏ
- với chị cho Hiên cái áo bông cũ chị gái
- Sơn cũng anh nhậu về nhà lấy áo cho Hiên
- mà không do dự hay suy nghĩ điều này
- chứng minh bọn trẻ là những đứa trẻ tốt
- bụng chúng mình cùng tiếp tục Xem chuyện
- gì sẽ xảy ra nhé á
- à Nhưng cái vui của Sơn không được bao
- lâu bữa cơm về tới nhà
- sơn không thấy mẹ đâu cả Hỏi vốn xe
- mỏ tôi đi đâu hở vú
- chị Lan và cầu cứ ăn cơm trước đi mở còn
- đi ăn củ đến trưa mới về
- rồi của già nhìn rõ vào mặt sợ hỏi có
- phải cậu đen cho con Hiên cái áo bông cũ
- phải không
- sự ngạc nhìn đất phải nhưng sao phú biết
- Con Sinh nó nói với tôi đấy
- xin là đứa em họ của Sơn vẫn hay nói hồn
- với vú già nền cô ấy ghét
- nó lại còn bảo thể mợ về nó sẽ sáng mắt
- với mờ cho cậu phải đòn
- Anh Sơn là quá sắp ăn bỏ đũa đứng dậy
- Phan Thế bây giờ làm thế nào hở vú mở
- tôi biết thì chết ai bảo cậu chạy rồi
- tìm cho áo nó bây giờ cầu xanh bảo cái
- Hiên trả lại thì không việc gì
- Sơn vội vàng ra chợ tìm cái Hiến nhưng
- không thấy con bé ở đó đến nhà cũng
- không thấy ai Mẹ nó cũng không có nhà
- hai chị em lo sợ đi ra cánh đồng tiền
- cũng không gặp gần đến buổi chiều Sơn và
- chị chưa đòi được áo len trách em sao em
- lại nghĩ đêm cho nó cái áo ấy Có phải
- bây giờ mẹ muốn chết không
- Em
- hãy bảo chỉ về lái Nếu chỉ không về lấy
- thì em biết đâu
- Chỉ là anh đấu nhiều
- thôi bây giờ phải về nhà vậy chứ biết
- làm thế nào
- nhưng mà em sợ lắm Chị làm thờ dài Nắm
- chặt lấy tay em an ủi đằng nào cũng phải
- về cơ mà mày ra có lẽ mở không mắng đâu
- Ừ hai chị em lo lắng rất nhau lẽ về nhà
- đến cửa chừng nè thấy tiếng mẹ nó ở
- trong với tiếng một người đàn bà khác
- nữa nhìn quen quen làm rất Tây Sơn xếp
- nếp bước vào hai chị em ngạc nhiên đứng
- sự ra thì thấy mẹ con Yên đang ngồi ở
- cái ghế con trên đất trước mặt mẻ tay
- cầm cái áo bông củ
- Theo em trong đoạn tiếp theo chị em sơn
- sẽ gặp chuyện riêng với câu hỏi này
- chúng mình có thể cùng suy đoán nhé Có
- thể chị em xơ sẽ bị mẹ mắng cũng có thể
- sẽ bị mẹ đánh đòn vì dám lấy chiếc áo
- bông cũ cho người khác nhưng biết đâu mẹ
- của Sơn cũng hiểu được hoàn cảnh của khí
- Huy chúng mình cùng tìm kết quả như thế
- nào viết
- thấy hai con về mẹ Sơn ngủ lên nhìn rồi
- nhìn nghỉ bảo
- Ô
- kìa hai cô cầu đã về kia thế áo bông của
- tôi đau mà tự tiện nên chờ đấy
- Sơn sợ hãi cúi đầu lặng im nếp vào sau
- lưng chị bác Kiên vừa cười vừa nói
- tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi
- hỏi ngay nó bảo của cậu Sơn cho nó tôi
- biết cậu ở trên đùa nên tôi phải Vội
- Vàng đem lại đây trá mà thôi bây giờ Xin
- phép mọ thôi về Mẹ sợ hỏi con Hiên không
- có cái áo à
- Bấm nhà cháu độ này khổ lắm chẳng để
- dành được đồng nào may áo cho con cả
- thành thử vẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc
- mãi
- mẹ Sơn với cao đồng lấy tiền đưa cho bác
- Hiền à cho tôi chăm mượn 5 hào cầm rẻ mà
- may áo cho con
- khi bắt hiện bước ra khỏi cửa mẹ Sơn 72
- con lại gần rồi âu yếm ôm vào lòng mà
- bảo
- hai con tôi quý quá dám tự do lấy áo đen
- cho người ta không sợ mẹ mắng ư
- anh Thạch Lam gió lạnh đầu mùa in trong
- văn chương tự lực văn đoàn tập ba nhà
- xuất bản Giáo dục Hà Nội
- 2001
- A như vậy mẹ của Sơn đã không hề la hai
- chị em mà còn rất vui vẻ tự hào trước
- việc tốt của hai đứa trẻ đáng yêu nữa
- Bây giờ chúng mình cùng quay trở lại với
- những gợi ý lúc đầu nhưng phỏng dáng của
- chúng ta về nội dung của câu chuyện Xem
- thử mình có kỹ năng đoán chính xác được
- càng nhiều phần trăm mét để tìm hiểu kỹ
- hơn về những nội dung của bài học hôm
- nay các bạn sẽ cùng cố đón xem Những
- tiết học tiếp theo nhé Còn bây giờ ba
- học của chúng ta đến đây là hết trơn Xin
- chào và hẹn gặp nhận thức cải chấp hành
- trong những video tiếp
Bạn có thể đánh giá bài học này ở đây