Nguyễn Đỗ Quỳnh Chi

Giới thiệu về bản thân

Bạn có muốn kết bạn với tớ không ?
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Nhớ mãi khoảnh khắc cách đây một thời gian, trong một chương trình thực tế, những du khách nước ngoài thường thảo luận với nhau như thế này: 'Nếu bạn muốn trải nghiệm du lịch mạo hiểm, hãy tham gia giao thông ở Việt Nam'. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy đó là câu nói hài hước, đùa vui. Nhưng sau này, khi bức tranh giao thông Việt Nam hiện rõ trước mắt, câu nói hài hước đó không đủ để diễn đạt, thay vào đó, là câu hỏi chua xót và đầy ám ảnh của nhà báo Quản Hồng Đức: 'Mỗi ngày, có hơn 30 người Việt Nam từ bỏ cuộc sống một cách đột ngột khi di chuyển trên đường. Và tử thần sẽ chọn ai trong số chúng ta?'.

Không chỉ là sự châm biếm nữa, khi thực tế đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, theo thống kê của cục cảnh sát giao thông, chỉ trong 2 tháng đầu năm 2018, đã có tới 1500 người mất mạng vì tai nạn giao thông. Con số này đủ khiến bạn suy nghĩ, khi chúng ta, còn sống, có may mắn tránh khỏi số phận đó, ngay tại thời điểm hiện tại?

Số lượng tai nạn, thiệt hại về cả vật chất và tính mạng có thể đếm được, nhưng không thể đo lường được những vết thương vĩnh cửu mà những tai nạn ấy gây ra trong tâm hồn những gia đình, người thân của nạn nhân. Những vụ tai nạn thảm khốc xảy ra khiến cộng đồng trong sự hoang mang, và không có dấu hiệu dừng lại. Nhưng chúng ta không có sự lựa chọn nào khác! Chúng ta vẫn phải tham gia giao thông, vẫn phải đối diện với lo sợ và án tử mỗi khi bước chân ra đường.

Thực tế về giao thông ở Việt Nam giống như một vòng tròn quay cuồng, bế tắc. Nhiều người trong chúng ta sợ tai nạn giao thông, vì nó giống như một tai họa rơi từ trên trời, không ai biết trước, không rõ nguyên nhân, và chỉ nhận ra khi quá muộn. Và chúng ta biết, phần lớn nguyên nhân của tai nạn ngày nay không liên quan đến hai chữ tâm linh trong ngoặc kép.

Những biểu hiện của ý thức kém thường thấy ở mọi nơi, mọi ngóc ngách đường phố, mọi chỗ có xe cộ đều có vi phạm! Không đội mũ bảo hiểm khi lái mô tô, vượt đèn đỏ, đi tắt, xếp hàng ngang trên đường, đi sai làn đường, sử dụng điện thoại khi lái xe; không chỉ là không nhường nhịn mà còn cố giành giật từng khoảng trống trên đường, rồi va chạm nhẹ cũng đủ để họ 'đánh đấm' với nhau, thậm chí hậu quả có khi nghiêm trọng hơn cả tai nạn thực sự...

Rất nhiều biểu hiện của ý thức tham gia giao thông đã giảm sút, khiến cho hành vi vi phạm trở nên phổ biến hơn là ngoại lệ, biến môi trường đường phố thành nơi chúng ta phải thích nghi. Tất cả đều bắt nguồn từ tính ích kỷ hẹp hòi và thiếu trách nhiệm đối với bản thân và người khác, từ sự mù quáng không nhìn thấy những hậu quả khủng khiếp khi ý thức đó sẽ mang lại cho gia đình, người thân và chính bản thân.

Đạo đức giảm sút ở phần lớn người tham gia giao thông là mối đe doạ lớn nhất, và nguy cơ lớn thứ hai là sự vô cảm của một số người - những người đang giữ trong tay quyền lãnh đạo. Bên cạnh những nguyên nhân từ chính ý thức của người lái, những nguyên nhân khác của tai nạn giao thông đến từ công trình không đảm bảo chất lượng, cơ sở vật chất không được bảo dưỡng đúng kỳ hạn, quản lý mặc cả... và cả những nguyên nhân nằm ngoài ý muốn như thiên tai và thời tiết, chiếm 20% còn lại của những nguyên nhân của tai nạn giao thông.

Tai nạn giao thông mang lại nhiều hậu quả không thể đo lường và không muốn kể hết. Nhìn nhận sự tàn khốc của tai họa, đó cũng là động lực để chúng ta đối mặt với chúng, nếu ta vẫn còn lương tri và nhiệt huyết. Bi kịch thực sự của việc vô ý thức là hầu hết không hiểu, không hình dung ra, không cảm nhận được những vết thương vĩnh viễn mà những tai nạn ấy đã gây ra trong tâm hồn, cho đến khi chính mình phải chịu đựng mất mát, khiến sự việc trở thành nỗi ám ảnh suốt đời không thể xóa nhòa.

Nói đi nói lại, chúng ta cần tăng cường nhận thức, ý thức, trách nhiệm, văn hóa, văn minh, đạo đức, và tự trọng của người tham gia giao thông. Trong lĩnh vực giáo dục, chúng ta cần thay đổi toàn diện những điều không ổn trong thời gian qua. Đối với toàn xã hội, chúng ta cần tuyên truyền, vận động, nhưng tuyên truyền với mục tiêu khiến người ta nhận ra đây không chỉ là vấn đề của luật lệ mà còn là vấn đề của đạo đức con người.

Điều cần thiết là hãy đặt đạo đức trước luật lệ, vì đạo đức mới là yếu tố có sức mạnh thực sự để điều chỉnh hành vi của con người. Nó giúp họ kiềm chế bản thân, có ý thức nhận thức đầy đủ để họ muốn hành động trước khi sự việc xảy ra, khiến họ nhận ra bảo vệ người khác cũng là bảo vệ chính bản thân mình....

Đồng thời, những điều luật không đúng đắn, thiếu nghiêm túc và tạo điều kiện cho sự diễn biến trở nên tồi tệ hơn... thì cần phải được sửa đổi hoặc loại bỏ. Cách cải thiện tốt nhất là thay thế những điều không đúng bằng những biện pháp đúng đắn. Tính răn đe trong pháp luật phải sẵn sàng cho trường hợp đạo đức không còn cứu vãn được nữa, với việc thu hồi bằng lái xe vĩnh viễn, tăng án phạt cho các hình thức vi phạm, và đảm bảo rằng các án phạt tương quan với mức độ vi phạm.

Trong khu vực của chúng ta, có những nước đã xây dựng mô hình lý tưởng với luật và ý thức chấp hành luật giao thông, như Singapore hay Nhật Bản, nơi thành công của họ không chỉ dựa vào cơ sở hạ tầng đường sá được đầu tư kỹ lưỡng và hiện đại - điều mà chúng ta chưa thể theo kịp. Vì vậy, trước hết, chúng ta cần học hỏi nghiêm túc về ý thức và văn hóa giao thông của họ để quyết liệt chống lại tai nạn giao thông trên mọi con đường.

Tất cả chúng ta đều nhìn thấy hậu quả không thể đo lường và không muốn kể hết của tai nạn giao thông. Chúng ta có trái tim con người, biết đau xót và cảm thương. Chúng ta cũng phải đủ sáng tạo và quyết tâm để hành động ngay, bởi thảm cảnh đen tối nơi này đang liên tục đe dọa cuộc sống và tương lai của mỗi người chúng ta!

Nhớ mãi khoảnh khắc cách đây một thời gian, trong một chương trình thực tế, những du khách nước ngoài thường thảo luận với nhau như thế này: 'Nếu bạn muốn trải nghiệm du lịch mạo hiểm, hãy tham gia giao thông ở Việt Nam'. Lúc đó, tôi chỉ cảm thấy đó là câu nói hài hước, đùa vui. Nhưng sau này, khi bức tranh giao thông Việt Nam hiện rõ trước mắt, câu nói hài hước đó không đủ để diễn đạt, thay vào đó, là câu hỏi chua xót và đầy ám ảnh của nhà báo Quản Hồng Đức: 'Mỗi ngày, có hơn 30 người Việt Nam từ bỏ cuộc sống một cách đột ngột khi di chuyển trên đường. Và tử thần sẽ chọn ai trong số chúng ta?'.

Không chỉ là sự châm biếm nữa, khi thực tế đang diễn ra trong cuộc sống hàng ngày, theo thống kê của cục cảnh sát giao thông, chỉ trong 2 tháng đầu năm 2018, đã có tới 1500 người mất mạng vì tai nạn giao thông. Con số này đủ khiến bạn suy nghĩ, khi chúng ta, còn sống, có may mắn tránh khỏi số phận đó, ngay tại thời điểm hiện tại?

Số lượng tai nạn, thiệt hại về cả vật chất và tính mạng có thể đếm được, nhưng không thể đo lường được những vết thương vĩnh cửu mà những tai nạn ấy gây ra trong tâm hồn những gia đình, người thân của nạn nhân. Những vụ tai nạn thảm khốc xảy ra khiến cộng đồng trong sự hoang mang, và không có dấu hiệu dừng lại. Nhưng chúng ta không có sự lựa chọn nào khác! Chúng ta vẫn phải tham gia giao thông, vẫn phải đối diện với lo sợ và án tử mỗi khi bước chân ra đường.

Thực tế về giao thông ở Việt Nam giống như một vòng tròn quay cuồng, bế tắc. Nhiều người trong chúng ta sợ tai nạn giao thông, vì nó giống như một tai họa rơi từ trên trời, không ai biết trước, không rõ nguyên nhân, và chỉ nhận ra khi quá muộn. Và chúng ta biết, phần lớn nguyên nhân của tai nạn ngày nay không liên quan đến hai chữ tâm linh trong ngoặc kép.

Những biểu hiện của ý thức kém thường thấy ở mọi nơi, mọi ngóc ngách đường phố, mọi chỗ có xe cộ đều có vi phạm! Không đội mũ bảo hiểm khi lái mô tô, vượt đèn đỏ, đi tắt, xếp hàng ngang trên đường, đi sai làn đường, sử dụng điện thoại khi lái xe; không chỉ là không nhường nhịn mà còn cố giành giật từng khoảng trống trên đường, rồi va chạm nhẹ cũng đủ để họ 'đánh đấm' với nhau, thậm chí hậu quả có khi nghiêm trọng hơn cả tai nạn thực sự...

Rất nhiều biểu hiện của ý thức tham gia giao thông đã giảm sút, khiến cho hành vi vi phạm trở nên phổ biến hơn là ngoại lệ, biến môi trường đường phố thành nơi chúng ta phải thích nghi. Tất cả đều bắt nguồn từ tính ích kỷ hẹp hòi và thiếu trách nhiệm đối với bản thân và người khác, từ sự mù quáng không nhìn thấy những hậu quả khủng khiếp khi ý thức đó sẽ mang lại cho gia đình, người thân và chính bản thân.

Đạo đức giảm sút ở phần lớn người tham gia giao thông là mối đe doạ lớn nhất, và nguy cơ lớn thứ hai là sự vô cảm của một số người - những người đang giữ trong tay quyền lãnh đạo. Bên cạnh những nguyên nhân từ chính ý thức của người lái, những nguyên nhân khác của tai nạn giao thông đến từ công trình không đảm bảo chất lượng, cơ sở vật chất không được bảo dưỡng đúng kỳ hạn, quản lý mặc cả... và cả những nguyên nhân nằm ngoài ý muốn như thiên tai và thời tiết, chiếm 20% còn lại của những nguyên nhân của tai nạn giao thông.

Tai nạn giao thông mang lại nhiều hậu quả không thể đo lường và không muốn kể hết. Nhìn nhận sự tàn khốc của tai họa, đó cũng là động lực để chúng ta đối mặt với chúng, nếu ta vẫn còn lương tri và nhiệt huyết. Bi kịch thực sự của việc vô ý thức là hầu hết không hiểu, không hình dung ra, không cảm nhận được những vết thương vĩnh viễn mà những tai nạn ấy đã gây ra trong tâm hồn, cho đến khi chính mình phải chịu đựng mất mát, khiến sự việc trở thành nỗi ám ảnh suốt đời không thể xóa nhòa.

Nói đi nói lại, chúng ta cần tăng cường nhận thức, ý thức, trách nhiệm, văn hóa, văn minh, đạo đức, và tự trọng của người tham gia giao thông. Trong lĩnh vực giáo dục, chúng ta cần thay đổi toàn diện những điều không ổn trong thời gian qua. Đối với toàn xã hội, chúng ta cần tuyên truyền, vận động, nhưng tuyên truyền với mục tiêu khiến người ta nhận ra đây không chỉ là vấn đề của luật lệ mà còn là vấn đề của đạo đức con người.

Điều cần thiết là hãy đặt đạo đức trước luật lệ, vì đạo đức mới là yếu tố có sức mạnh thực sự để điều chỉnh hành vi của con người. Nó giúp họ kiềm chế bản thân, có ý thức nhận thức đầy đủ để họ muốn hành động trước khi sự việc xảy ra, khiến họ nhận ra bảo vệ người khác cũng là bảo vệ chính bản thân mình....

Đồng thời, những điều luật không đúng đắn, thiếu nghiêm túc và tạo điều kiện cho sự diễn biến trở nên tồi tệ hơn... thì cần phải được sửa đổi hoặc loại bỏ. Cách cải thiện tốt nhất là thay thế những điều không đúng bằng những biện pháp đúng đắn. Tính răn đe trong pháp luật phải sẵn sàng cho trường hợp đạo đức không còn cứu vãn được nữa, với việc thu hồi bằng lái xe vĩnh viễn, tăng án phạt cho các hình thức vi phạm, và đảm bảo rằng các án phạt tương quan với mức độ vi phạm.

Trong khu vực của chúng ta, có những nước đã xây dựng mô hình lý tưởng với luật và ý thức chấp hành luật giao thông, như Singapore hay Nhật Bản, nơi thành công của họ không chỉ dựa vào cơ sở hạ tầng đường sá được đầu tư kỹ lưỡng và hiện đại - điều mà chúng ta chưa thể theo kịp. Vì vậy, trước hết, chúng ta cần học hỏi nghiêm túc về ý thức và văn hóa giao thông của họ để quyết liệt chống lại tai nạn giao thông trên mọi con đường.

Tất cả chúng ta đều nhìn thấy hậu quả không thể đo lường và không muốn kể hết của tai nạn giao thông. Chúng ta có trái tim con người, biết đau xót và cảm thương. Chúng ta cũng phải đủ sáng tạo và quyết tâm để hành động ngay, bởi thảm cảnh đen tối nơi này đang liên tục đe dọa cuộc sống và tương lai của mỗi người chúng ta!

Buổi sáng ngày hôm đó là một ngày trời nắng nhẹ và mát mẻ rất dễ chịu. Em đi đến trường bằng chiếc xe đạp màu hồng yêu thích của em. Khi đang trên con đường làng thân quen, em đã bắt gặp thấy một em nhỏ bị ngã xe ở bên ven đường. Em nhỏ ấy đang khóc, đầu gối, bàn chân của em bị trầy xước. Quần áo của em cũng bị bẩn lấm lem toàn bụi đất. Chiếc xe đạp màu vành bên cạnh em cũng đã bị cong vành ở bánh trước. Lúc này sắp đến giờ vào lớp, mặc dù em rất vội nhưng em vẫn dừng xe lại để đỡ em nhỏ dậy và phủi quần áo cho em nhỏ. Em an ủi, dỗ dành để em nhỏ nín khóc. Em dắt chiếc xe đạp bị cong vành của em nhỏ gửi ở một quán nước ven đường gần đó, sau đó đèo em nhỏ đến trạm y tế. Đến nơi, cô y tá đã nói rằng em nhỏ không có bị việc gì. Cô y tá còn tìm cách liên lạc với người nhà em nhỏ. Khi bố mẹ em nhỏ đến trạm y tế để đón, hai bác đã cảm ơn em. Sau đó, em chào tạm biệt mọi người rồi vội vàng đạp xe đi đến lớp học nhưng em đã bị muộn giờ học. Em xin phép cô giáo vào lớp và trình bày nguyên nhân với cô giáo em đi học muộn, thật may là cô giáo không hề trách em mà khen em ngoan ngoãn, tốt bụng, biết giúp đỡ mọi người khi gặp khó khăn

Trường em mỗi năm đều vận động phong trào nuôi heo đất để cuối năm góp lại chút tiền mua đồ dùng học tập tặng cho những bạn có hoàn cảnh khó khăn ở miền núi, nơi ấy, các bạn còn nhiều thiếu thốn cần sự giúp đỡ từ mọi người.

Năm nào em cũng được mẹ mua cho con lớn đất để tiết kiệm. Qua ti vi và sách báo, em được biết những học sinh nơi miền núi xa xôi thiếu từng cuốn vở, chiếc bút, từng cái áo ấm ngày đông rét, từng đôi dép để đi, em thương các bạn vô cùng. Những quần áo cũ không mang nữa, em xếp lại một góc, những sách vở đã học, đồ dùng không dùng đến em cất cẩn thận để quyên góp gửi các bạn. Hàng ngày, em nhổ tóc sâu cho bà, làm việc nhà giúp mẹ, nếu được bố mẹ thưởng em đều nhét vào chú lợn đất để dành. Ngày tổng kết cuối năm, đập vỡ chú lợn đất, mẹ và em ngồi tính được 500.000 đồng, cộng với số tiền thưởng em được nhận khi đạt danh hiệu học sinh giỏi em gửi vào thùng quyên góp của nhà trường gửi đến các bạn. Dù biết đó là số tiền không quá lớn nhưng em rất hạnh phúc vì được đóng góp phần mình giúp đỡ những khó khăn thiếu thốn của các bạn.

Bố mẹ em cũng rất vui vì em đã biết chia sẻ với mọi người. Mẹ bảo "lá lành đùm lá rách" là truyền thống tốt đẹp của dân tộc ta, con đã biết yêu thương, sẻ chia với các bạn nhỏ thiếu may mắn, mẹ rất vui và tự hào. Mẹ mong rằng trong tương lai con sẽ giúp đỡ được nhiều người hơn nữa, con nhé". Lời mẹ dặn khiến em càng hiểu được rằng vai trò của tình thương yêu là rất quan trọng, em sẽ cố gắng thật nhiều để giúp đỡ được nhiều người hơn nữa trong cuộc sống.

 

Hà Nội có Hồ Gươm

Nước xanh như pha mực

Em thường nhớ đến câu thơ quen thuộc đó mỗi khi đến Hồ Gươm chơi. Hồ Gươm nằm ở trung tâm Thủ đô Hà Nội. Mặt hồ trong xanh như tấm thảm khổng lồ. Nổi lên giữa hồ, trên thảm cỏ xanh rờn là Tháp Rùa cổ kính, uy nghiêm. Xa xa, chiếc cầu Thê Húc màu son cong như con tôm dẫn khách du lịch vào thăm đền Ngọc Sơn. Mái đền cổ kính rêu phong nằm cạnh gốc đa già. Trong đền có một cụ rùa rất to được trưng bày trong một tủ kính lớn. Nhìn cụ rùa này em lại nhớ đến sự tích Hồ Gươm. Vua Lê Lợi trả lại kiếm cho thần Kim Quy trên hồ Tả Vọng tức hồ Hoàn Kiếm. Khi hè về, tiếng ve râm ran hòa lẫn với tiếng chim tạo nên bản hòa tấu kéo dài mãi không thôi. Ven đường, những hàng liễu nghiêng mình soi bóng xuống hồ như mái tóc dài của các cô thiếu nữ xõa xuống làm duyên. Vào những ngày lễ hội, mặt hồ lung linh rực rỡ bởi muôn ngàn ánh đèn màu, những bông hoa sữa tỏa mùi hương dìu dịu đậu nhẹ nhàng xuống vai áo người qua đường. Mai đây dù có đi đâu xa em cũng không quên Hồ Gươm - một thắng cảnh đẹp - đã gắn bó với em suốt thời thơ ấu.

 

Ngày đầu tiên khai trường, đó là cái ngày mà chắc hẳn không ai trong chúng ta có thể quên được. Cái ngày ấy đã đánh dấu sự kiện mỗi chúng ta bước vào con đường học tập. Năm nay tôi đã lên lớp 8, đã quá quen với không khí học đường, nhưng chợt nhìn thấy những em học sinh lớp một nắm tay bố mẹ dẫn đến trường, làm tôi thêm bồi hồi, xao xuyến và nhớ lại những kỉ niệm ngây thơ, bé bỏng của một cậu bé chập chững bước vào cổng trường trong bàn tay đầy tình thương của mẹ tôi.

Ấy là cái ngày mà tôi sẽ không bao giờ quên. Đó là một buổi sáng cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Cái mùa thu ở quê tôi thật đặc biệt – mùa thu miền Trung – không se lạnh như ở miền Bắc hay quá nóng nực như ở miền Nam. Nó dịu ngọt và nhẹ nhàng. Quả đúng là thời điểm khiến cho người ta dễ nhớ. Phải chăng đây chính là lí do để mùa thu là mùa tựu trường? Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là người đưa tôi đến trường. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu có, đó là một vùng quê mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi học, tôi thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt họ, trong đó có cả mấy đứa thường đi chơi với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như mẹ tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu đi cái bồi hồi của tâm trạng.

Ô kìa, kia có phải là trường học, nơi mà tôi sẽ đến? Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn hơn bất cứ cái nhà nào mà tôi từng gặp. Mẹ xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Con yêu, trường học của con đây rồi. Đây sẽ là nơi tu dưỡng đạo đức và kiến thức cho con”. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của mẹ. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã rưng rưng đến tận cổ họng. Mẹ an ủi tôi cùng những lời nói ngọt ngào, làm tôi lấy lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Chị cho cháu vào lớp đi.”. Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô.

Cô bảo: “Lớp mình ở đây. Tí nữa ra tập trung khai giảng xong thì về đây học”. Bỗng có hồi trống cái vang lên làm tôi giật nảy mình ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo cười, xoa đầu tôi bảo: “Đấy là tiếng trống trường. Trống báo đã đến giờ tập trung rồi”. À, thế ra đấy là tiếng trống trường. Từ trước tôi vẫn chỉ nghe tiếng trống cơm bung bung nhỏ bé của những đêm rằm Trung thu nào đã được nghe tiếng trống trường bao giờ. Sáng ấy, lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi – tiếng trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót và lòng tôi hồi hộp muốn khóc lên. Tiếng trống đầu đời đi học ấy – ai ngờ sẽ là nguồn cảm xúc đi theo tôi suốt cuộc đời học tập. Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng. Một thầy giáo hô chào cờ rất to. Chúng tôi đứng im phăng phắc mà không hát vì lúc đó hầu hết đều chưa biết bài hát Quốc ca. Chỉ sau đấy vào lớp, tiết học đầu tiên cô giáo mới dạy bài hát Quốc ca. Chúng tôi hát rất say sưa, hát hào hùng, thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo để sau này mỗi lần chào cờ chúng tôi sẽ hát dưới cờ chứ không đứng im như hôm nay.

Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương của mẹ tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Con cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về”. Câu nói ấy của mẹ khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ... tất cả đều làm tôi tò mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh tôi béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi làm quen với tôi. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng. Chúng tôi líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm tôi tin tưởng. Rất tự nhiên, tôi cảm thấy gắn bó với lớp mới. Tôi tròn mồm đọc những chữ a, b, c bằng cả tấm lòng tôi, bằng tình yêu thương của gia đình, bố mẹ và cô giáo.

Với tôi, nếu không có ngày khai trường đầu tiên đi học chữ – phút đầu tiên được “thưa cô giáo”, lần đầu tiên nghe tiếng trống trường và đứng dưới lá cờ tổ quốc hát quốc ca ấy… tôi sẽ có gì sâu sắc với mái trường và tuổi thơ nhỉ? Tâm hồn tôi sẽ nghèo đi biết chừng nào. Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của tôi đấy thơ ơi!

Trong chương trình Tiếng Việt tiểu học, các em sẽ được học nhiều bài thơ viết về dòng sông quê hương, như Nhớ con sông quê hương (Tế Hanh), Bè xuôi sông La (Vũ Duy Thông), Dòng sông mặc áo (Nguyễn Trọng Tạo). Và trong chương trình Tiếng Việt lớp 3, chúng ta sẽ được đến với con sông Vàm Cỏ Đông yêu thương của nhà thơ Hoài Vũ qua bài thơ Vàm cỏ Đông. Bài thơ ca ngợi dòng sông Vàm cỏ Đông, nói lên niềm tự hào và tình cảm yêu thương của tác giả với dòng sông quê hương. Tình yêu tha thiết ấy được khơi mở từ một câu hỏi đối với “em” – người con gái miền Bắc:

Câu hỏi như để giới thiệu rằng nếu ở miền Bắc quê em có sông Hồng đỏ nặng phù sa, thì ở miền Nam quê anh cũng có dòng sông Vàm cỏ Đông. Bài thơ được viết trong hoàn cảnh đất nước bị chia cắt, các từ “sông Hồng” và “em” không chỉ là một danh từ cụ thể, mà đấy là một nửa đất nước. Nửa phía Bắc, tác giả lấy biểu trưng là sông Hồng, nửa phía Nam, ở đây là sông Vàm cỏ Đông.

Bài thơ gồm ba khổ thơ, cả ba khổ đều chứa chan những cảm xúc, nỗi nhớ, niềm tự hào và cả ân tình ân nghĩa của nhà thơ đối với con sông Vàm Cỏ Đông.

Câu hỏi như để giới thiệu rằng nếu ở miền Bắc quê em có sông Hồng đỏ nặng phù sa, thì ở miền Nam quê anh cũng có dòng sông Vàm cỏ Đông. Bài thơ được viết trong hoàn cảnh đất nước bị chia cắt, các từ “sông Hồng” và “em” không chỉ là một danh từ cụ thể, mà đấy là một nửa đất nước. Nửa phía Bắc, tác giả lấy biểu trưng là sông Hồng, nửa phía Nam, ở đây là sông Vàm cỏ Đông.

Bài thơ gồm ba khổ thơ, cả ba khổ đều chứa chan những cảm xúc, nỗi nhớ, niềm tự hào và cả ân tình ân nghĩa của nhà thơ đối với con sông Vàm Cỏ Đông.

Khổ 1: Tình yêu tha thiết của nhà thơ với con sông quê hương

Nhà thơ đứng trên dòng sông quê hương, đứng ở mảnh đất quê hương mình mà nghĩ tới quê em “ở tận sông Hồng” xa lắm, em có biết rằng “Quê hương anh cũng có dòng sông”. Câu thơ vừa như lời kể, vừa như câu hỏi, hỏi để mà so sánh, để giới thiệu dòng sông quê hương: đó là con sông Vàm cỏ Đông, một nhánh của sông Vàm cỏ. Nhà thơ đã dành những tình cảm thiết tha, trìu mến khi nói về dòng sông quê hương. Với cảm xúc dạt dào chan chứa tình cảm yêu thương, gắn bó, nhà thơ cất lên tiếng gọi: “Vàm cỏ Đông! Ơi Vàm cỏ Đông!”.

Tiếng gọi tha thiết của nhà thơ có sức ngân vang, làm xao xuyến tâm hồn con người. Bởi tác giả gọi con sông không phải để trò chuyện mà đó là âm vang của cõi lòng thương mến, thanh âm trong trẻo ấy sẽ theo nhà thơ đi suốt cuộc đời. Câu thơ là điểm nhấn cho khổ thơ mở đầu nói riêng và toàn bài thơ nói chung.

Khổ 2: Vẻ đẹp của con sông quê hương

Sau tiếng gọi thiết tha, khổ thơ tiếp theo đưa ta xuôi theo dòng nước. Từ “đây” như để khẳng định, giới thiệu con sông quê mình, chắc chắn không thể lẫn với một con sông nào khác. Nhà thơ miêu tả con sông không phải trong khoảnh khắc, mà là ấn tượng về con sông đã, đang và bao đời nay quanh năm bốn mùa vẫn chảy trôi. Độ trong vắt của nước sông được gợi ra từ hình ảnh “Bốn mùa soi từng mảnh mây trời”.

Con sông nào mặt nước cũng soi bóng mây trời, thơ mộng, đẹp đẽ, vời vợi nỗi nhớ thương của những con người nặng tình với quê hương xứ sở. Cả khổ thơ bốn câu, ba câu trên ngắt nhịp 3/4. Câu cuối khổ, nhịp thơ thay đổi 2/3/2 cùng với từ láy “chơi vơi” ở cuối câu thơ đã tạo nên nhạc điệu ngân nga, thứ nhạc điệu của tâm hồn, của tình yêu quê hương tha thiết, nồng đượm.

Khổ 3: Hình ảnh dòng sông nuôi dưỡng mảnh đất quê hương

Nếu ở khổ thơ trên, tác giả giới thiệu vẻ đẹp của sông Vàm cỏ Đông thì đến khổ thơ thứ ba, nhà thơ nói về những ân tình đối với con sông. Dòng sông đồng thời cũng giống như “dòng sữa mẹ” nuôi dưỡng cho mảnh đất bốn mùa hoa trái ngát hương. Dòng sữa mẹ nuôi con khôn lớn, và dòng sông chở che, bồi đắp phù sa, tưới tắm, làm cho đất đai màu mỡ, làng mạc trù phú, con người no đủ. Nhà thơ miêu tả con sông với lòng biết ơn sâu nặng, con sông không chỉ được so sánh với dòng sữa mẹ làm “xanh ruộng lúa, vườn cây” mà còn được so sánh với tình mẹ bao la, con sông nước đầy “ăm ắp như lòng người mẹ” tràn đầy tình yêu thương đối với các con.

   

khi tôi ra ngoài, mạng ở điện thoại tôi cú chập chờn liên tục khiến tôi không gọi mẹ đến đón được