

Đỗ Trà My
Giới thiệu về bản thân



































Văn bản kể về cuộc gặp gỡ và mối tình đẹp giữa Thúy Kiều và Từ Hải – một anh hùng xuất hiện trong lúc Thúy Kiều đang ở lầu xanh. Sau cuộc trò chuyện, hai người tâm đầu ý hợp và trở thành tri kỷ, gắn bó bên nhau như vợ chồng.
Trong thời đại toàn cầu hóa và hội nhập quốc tế sâu rộng, đời sống con người ngày càng năng động, hiện đại và có nhiều biến đổi. Tuy nhiên, giữa những đổi thay đó, một vấn đề luôn mang tính cấp thiết là việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là cội nguồn tinh thần mà còn là linh hồn dân tộc, tạo nên bản sắc riêng biệt và niềm tự hào cho mỗi quốc gia. Văn hóa truyền thống là toàn bộ những giá trị vật chất và tinh thần được hình thành, bồi đắp và lưu truyền qua nhiều thế hệ. Đó là phong tục, tập quán, tiếng nói, chữ viết, tín ngưỡng, trang phục, ẩm thực, nghệ thuật dân gian... của một cộng đồng người trong một không gian văn hóa nhất định. Đối với dân tộc Việt Nam, văn hóa truyền thống được thể hiện sinh động qua hình ảnh áo dài, câu ca dao tục ngữ, phong tục cưới hỏi, tết Nguyên đán, những làn điệu dân ca như quan họ, cải lương, chèo… Những giá trị ấy đã trở thành một phần không thể thiếu trong tâm hồn người Việt. Tuy nhiên, trong bối cảnh hiện đại, khi mà công nghệ phát triển mạnh mẽ, đời sống vật chất được nâng cao, con người dường như ngày càng bị cuốn vào nhịp sống nhanh, ưa chuộng cái mới lạ, tiện lợi, và dễ dàng rơi vào tâm lý sính ngoại. Nhiều nét văn hóa truyền thống bị lãng quên, mai một hoặc biến tướng. Một số người trẻ thờ ơ với tiếng mẹ đẻ, không hiểu về lịch sử dân tộc hay xem nhẹ giá trị của những phong tục xưa. Thậm chí, có những di sản văn hóa bị thương mại hóa một cách thiếu tôn trọng, làm mất đi ý nghĩa nguyên bản. Đó là một thực trạng đáng lo ngại. Gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là khép kín hay bảo thủ, mà là chọn lọc, tiếp thu cái mới trên nền tảng giữ vững bản sắc dân tộc. Chúng ta có thể hiện đại hóa phương tiện, cách thể hiện văn hóa nhưng không được để mất đi giá trị cốt lõi. Cụ thể, mỗi người cần trân trọng và chủ động học hỏi những giá trị văn hóa của dân tộc mình. Học sinh, sinh viên cần hiểu về lịch sử, tiếng Việt, các lễ hội truyền thống. Gia đình nên là nơi giáo dục con cháu biết yêu thương cội nguồn, giữ nếp sống văn hóa lành mạnh. Nhà trường và xã hội cần tạo ra nhiều sân chơi, hoạt động gắn với văn hóa truyền thống để thế hệ trẻ tiếp cận một cách tự nhiên và tích cực. Đồng thời, công nghệ cũng có thể trở thành công cụ hữu ích để lan tỏa văn hóa dân tộc qua phim ảnh, âm nhạc, mạng xã hội, truyền thông... Tóm lại, văn hóa truyền thống là một phần máu thịt của dân tộc. Dẫu thời đại có thay đổi đến đâu, thì việc gìn giữ và phát huy những giá trị ấy vẫn luôn cần thiết và mang ý nghĩa thiêng liêng. Chỉ khi biết trân trọng những gì thuộc về cội nguồn, chúng ta mới có thể bước đi vững chắc và tự tin trên hành trình hội nhập và phát triển trong thế giới hiện đại.
Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh ẩn dụ cho người con gái quê đang dần thay đổi khi tiếp xúc với văn minh thị thành. “Em” từ một cô gái mang nét đẹp truyền thống, với yếm lụa, áo tứ thân, khăn mỏ quạ – đã chuyển sang mặc khăn nhung, áo cài khuy bấm, thể hiện sự chuyển mình theo lối sống mới. Qua ánh nhìn của “tôi” – người con trai quê mộc mạc, sự thay đổi ấy không chỉ làm mất đi vẻ đẹp chân chất mà còn khiến “tôi” cảm thấy xa cách, tiếc nuối. Nhân vật “em” là hiện thân cho sự giằng xé giữa truyền thống và hiện đại, giữa cái đẹp tự nhiên và cái đẹp nhân tạo. Tuy không có lời trách móc nặng nề, nhưng người đọc cảm nhận rõ sự mong mỏi “em” vẫn giữ lấy vẻ quê mùa, giản dị – bởi đó là điều làm nên cái duyên thầm, cái đẹp lâu bền. Qua nhân vật “em”, Nguyễn Bính gửi gắm nỗi trăn trở trước sự mai một của nét đẹp truyền thống trong dòng chảy hiện đại hóa.
Bài thơ gửi gắm thông điệp: Hãy trân trọng và giữ gìn vẻ đẹp truyền thống, chân chất của người con gái quê – bởi đó là nét đẹp bền vững, dung dị và mang giá trị văn hóa tinh thần sâu sắc. Đừng để những hào nhoáng của thành thị làm mất đi cái “chân quê” đáng quý trong mỗi con người.
Biện pháp tu từ: Ẩn dụ và hoán dụ. Tác dụng: “Hương đồng gió nội” là ẩn dụ cho vẻ đẹp mộc mạc, giản dị của người con gái quê. Việc “bay đi ít nhiều” thể hiện sự thay đổi, pha trộn giữa truyền thống và hiện đại – làm phai nhạt đi nét đẹp quê mùa vốn có. Câu thơ bày tỏ sự nuối tiếc và lo lắng của người con trai trước sự thay đổi của người con gái khi tiếp xúc với lối sống thị thành.
Trang phục hiện đại (sau khi em đi tỉnh về): Khăn nhung Quần lĩnh Áo cài khuy bấm Trang phục truyền thống, quê mùa: Cái yếm lụa sồi Dây lưng đũi Áo tứ thân Khăn mỏ quạ Quần nái đen Ý nghĩa: Những trang phục hiện đại đại diện cho lối sống thành thị, thời thượng nhưng xa rời nét đẹp truyền thống. Những trang phục truyền thống đại diện cho sự mộc mạc, duyên dáng, thuần khiết của người con gái quê – cái đẹp tự nhiên, chân chất.
Nhan đề Chân quê gợi liên tưởng đến vẻ đẹp mộc mạc, giản dị, thuần phác của con người và cuộc sống nông thôn. Đó là cái đẹp không tô vẽ, không chạy theo thị thành, thể hiện sự trân trọng nét văn hóa truyền thống, gần gũi với thiên nhiên và tình cảm gia đình, quê hương.
Lúc bát