Phan Thiên Phúc

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phan Thiên Phúc
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

-Sự bất công trong cách đánh giá con người qua ngoại hình

-Nỗi đau từ những lời chê bai thiếu tinh tế

-Khát vọng được sống thật và được công nhận

-Phê phán quan niệm phiến diện về cái đẹp







Đoạn văn trên là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự thận trọng trong lời nói và cách ứng xử giữa người với người. Trong cuộc sống, ai cũng có cảm xúc, suy nghĩ riêng – có

thể là đúng, cũng có thể mang thiên kiến cá nhân. Tuy nhiên, nói ra điều đó như thế nào, ở đâu, và với ai lại là một câu chuyện khác. Một lời nhận xét thiếu tinh tế, dù không ác ý, vẫn có thể làm tổn thương người khác sâu sắc.


Trong đoạn trích, vị giám khảo đã quá thẳng thắn khi chê một thí sinh có “ngoại hình hạn chế” trước công chúng. Dù điều ông nghĩ có thể là sự thật, nhưng cách ông nói ra lại thiếu tế nhị, thiếu cảm thông. Sự thật không phải lúc nào cũng cần được nói hết – đặc biệt là khi nó có thể khiến người khác đau lòng hoặc mất đi sự tự tin.


Qua đó, em hiểu rằng: biết suy nghĩ cho người khác, biết đặt mình vào vị trí của họ trước khi nói là biểu hiện của sự trưởng thành và nhân văn. Lời nói có thể chữa lành, nhưng cũng có thể trở thành vết thương khó lành trong lòng người. Vì vậy, hãy cẩn trọng – không chỉ trong những gì ta nói ra, mà cả cách ta nói, thời điểm ta nói, và mục đích ta hướng đến.


Trong cuộc thi Tiếng hát truyền hình, các thí sinh đã rơi vào một tình huống vô cùng khó xử: họ bị đánh giá không chỉ bằng giọng hát mà còn bởi… ngoại hình.

- cảm nhận

Cảm xúc của các thí sinh là sự tổn thương, xấu hổ, bất lực. Họ không thể thay đổi ngoại hình của mình, càng không thể phản bác giữa ánh đèn sân khấu và hàng ngàn người theo dõi. Họ cảm thấy bị xúc phạm, đau đớn đến mức “thân xác không còn là của mình”, nhưng vẫn phải gượng cười, cảm ơn và rời sân khấu như một “người thua cuộc bất đắc dĩ”

- cách ứng xử

Tuy nhiên, điều đáng quý là cách ứng xử của họ vẫn rất văn minh, nhẫn nhịn và tôn trọng sân khấu. Họ không phản ứng tiêu cực, không làm ầm lên để đòi công bằng, mà âm thầm chấp nhận nỗi đau. Đó là sự ứng xử điềm đạm nhưng cũng đầy bất lực trước một thực tế xã hội – nơi tài năng bị phủ mờ bởi vẻ bề ngo



Qua đó, em nhận ra rằng nhan đề “Xấu” là một lời chất vấn xã hội, một tiếng nói mạnh mẽ nhưng đầy chua xót về sự bất công. Nó khiến người đọc không chỉ đồng cảm mà còn phải suy ngẫm, soi lại chính mình – đã bao lần ta đánh giá người khác chỉ qua một ánh nhìn