

Đặng Tuấn Tú
Giới thiệu về bản thân



































10
đúng
- Thay vì cố định số lần lặp trước, cấu trúc lặp có điều kiện cho phép chương trình tự động dừng lại khi một điều kiện nhất định được đáp ứng.
Tôn trong sự thật giúp chúng ta hiểu rõ về sự việc, hiện tượng, từ đó có cái nhìn đúng để giải quyết tốt mọi công việc
Ta có 2 lần số thứ nhất: 146 - 84 = 62
Số thứ nhất là: 62 : 2 = 31
Số thứ 2 là: 84 - 31 = 53
1
Câu 1. Chủ đề của bài thơ là gì? Chủ đề của bài thơ là sự ngợi ca vẻ đẹp phong phú, giàu bản sắc của quê hương Việt Nam, từ vẻ đẹp thiên nhiên, con người đến truyền thống văn hóa và lịch sử hào hùng của dân tộc.
Câu 2. Trong đoạn thơ sau, vẻ đẹp quê hương được “tôi” ngợi ca ở khía cạnh nào? Trong đoạn thơ, vẻ đẹp quê hương được ngợi ca ở khía cạnh sự trù phú của thiên nhiên và nguồn tài nguyên phong phú. Những hình ảnh như "sầu riêng, măng cụt," "cánh đồng chôn vàng giấu bạc," "bờ biển chói ngọc ngời châu" thể hiện sự giàu đẹp, phong phú về vật chất và tiềm năng của đất nước.
Câu 3. Dựa vào ngữ cảnh, hãy xác định nghĩa của từ “vàng” trong trường hợp sau: Con chim nhỏ cũng đau hồn nước mất “Cuốc cuốc” kêu rỏ máu những đêm vàng.
Trong ngữ cảnh này, từ "vàng" mang ý nghĩa chỉ ánh sáng của những đêm trăng rực rỡ và thanh bình. Tuy nhiên, sự hiện diện của tiếng kêu "cuốc cuốc" đầy đau xót làm nổi bật nỗi niềm uất hận, đau thương trước cảnh nước mất nhà tan.
Câu 4. Phân tích giá trị của biện pháp tu từ điệp cấu trúc “Quê hương tôi có…” được sử dụng trong bài thơ: Biện pháp tu từ điệp cấu trúc "Quê hương tôi có..." được sử dụng xuyên suốt bài thơ nhằm:
- Tạo nhịp điệu hài hòa: Nhấn mạnh và khắc sâu vào tâm trí người đọc về từng nét đẹp đa dạng của quê hương.
- Liệt kê và nhấn mạnh: Làm nổi bật sự phong phú của quê hương trên nhiều khía cạnh: thiên nhiên, con người, lịch sử và văn hóa.
- Gợi cảm xúc tự hào: Tạo cảm giác mãnh liệt về niềm tự hào, yêu mến quê hương trong lòng người đọc.
Câu 5. Qua bài thơ trên, tác giả muốn gửi gắm thông điệp gì? Tác giả muốn gửi gắm thông điệp về tình yêu quê hương sâu sắc, lòng tự hào dân tộc và sự trân trọng giá trị văn hóa, lịch sử của đất nước Việt Nam. Đồng thời, bài thơ nhắc nhở thế hệ hôm nay giữ gìn và phát huy những nét đẹp truyền thống quý báu.
Câu 6. Tác phẩm “Bài thơ quê hương” của Nguyễn Bính đã khắc sâu vào lòng người đọc những nét đẹp văn hóa truyền thống của đất nước ta. Em tự hào nhất về nét đẹp văn hóa nào của nơi mình được sinh ra? Vì sao? (Nêu cảm nhận cá nhân, dưới đây là một gợi ý:)
Em tự hào nhất về tinh thần tương thân tương ái của quê hương mình. Đây là nét đẹp văn hóa đậm chất nhân văn, thể hiện qua những hành động sẻ chia, đoàn kết trong lúc khó khăn. Từ những ngày xa xưa, người Việt đã cùng nhau chung tay chống giặc, bảo vệ làng quê; cho đến ngày nay, tinh thần ấy vẫn còn mãnh liệt trong những đợt quyên góp giúp đỡ người gặp hoạn nạn, thiên tai. Chính tinh thần này làm em cảm nhận được sự ấm áp và ý nghĩa của tình người.
Bố mẹ tôi công tác xa quê, công việc khiến bố mẹ tôi phải thường xuyên thay đổi chỗ ở. Vì thế, năm tôi lên ba tuổi, bố mẹ cho tôi về ở với bà nội.
Năm đó, bà tôi đã gần bảy mươi tuổi. Bà tôi lưng hơi còng, nên trông bà rất già. Tôi ở cùng với anh trai và bà nội. Buổi sáng, bà đưa anh trai tôi đến trường rồi lại đưa tôi đến trường Mẫu giáo. Buổi trưa, bà đi đón cả hai anh em. Còn buổi chiều bà cho chúng tôi tha hồ chơi đùa với những đứa trẻ cùng xóm.
Bà tôi có khuôn mặt rất hiền từ và một cặp mắt rất nhanh nhẹn. Bà thuộc nhiều ca dao, tục ngữ, câu đố, hò vè, nhất là truyện Nôm. Bà thuộc từ câu đầu đến câu cuối của cuốn “Truyện Kiều”. Bà đọc Kiều không sai một câu nào, tôi mượn được của cô giáo dạy Văn tôi hồi lớp 9 cuốn Truyện Kiều để xác minh điều này. Bà còn kể chuyện Hoàng Trừu, truyện Phạm Công - Cúc Hoa, Phạm Tải - Ngọc Hoa… Kho tàng truyện cổ tích của thì vô cùng phong phú. Đêm nào tôi cũng được nghe bà kể chuyện. Và mỗi đêm là một câu chuyện mói. Khi kể chuyện bà thường hỏi ý kiến của tôi về các nhân vật rồi bà giảng giải, theo cách của bà, nhiều khi khác với sự giảng giải của cô giáo, về các câu chuyện. Tôi rất thích thú phần bình luận của bà. Hằng đêm, một bàn tay bà phe phẩy chiếc quạt làm bằng lá cọ (bà không thích quạt điện vì nó làm bà thấy mệt), một tay bà lùa xuống dưới mớ tóc cháy nắng của tôi gãi nhẹ. Đó là cảm giác mà tôi thích nhất. Giọng kể chuyện rủ rỉ của bà bên tai đưa tôi vào những giấc ngủ êm đềm với bao nhiêu điều tốt đẹp. Bình thường, bà tôi rất khoẻ mạnh, bà chăm sóc cả hai anh em tôi rất chu đáo, khiến chúng tôi luôn cảm thấy đầy đủ, không bị thiệt thòi khi bố mẹ vắng nhà thường xuyên. Nhưng những lúc trái nắng trở trời, bà rất hay bị đau lưng. Bà thường bảo tôi lấy rượu ngâm gừng rồi bóp cho bà. Những lúc đó tôi thấy thương bà vô cùng. Bố tôi bảo, bà đau lưng vì lúc trẻ phải gánh nhiều lúa và làm nhiều việc nặng. Bà tôi còn biết cả chữ Hán, bố tôi bảo đó là do cụ tôi dạy bà học chữ.
Tôi rất yêu bà và luôn tự hào về bà nội của mình. Sống bên bà tôi luôn cảm thấy rất bình yên. Bà đã cho tôi một tuổi thơ thật diệu kỳ. Tôi rất yêu môn Văn và thích học Văn. Bố tôi bảo, đó là vì tôi được hưởng một chút ít dòng máu của cụ truyền lại cho bà và bà truyền lại cho tôi.
từ sai là cột nhà cháy
tóc cô ấy như gỗ mun
cột nhà cháy