Chau Tran
Giới thiệu về bản thân
Từ trái nghĩa với trong là ngoài
là j vậy ạ?
Mẫu văn bạn có thể tham khảo:
Mẫu 1:
Cuộc sống không chỉ có niềm vui, mà còn có nỗi buồn. Và chắc hẳn trong cuộc đời nhiều người từng trải qua những kỉ niệm buồn.
Khi đó, tôi đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi sẽ thuyết phục bố mua cho tôi một vài món.
Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt tôi vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay tôi. Chính vì vậy, bố yêu cầu tôi phải chú ý theo sát. Tôi gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố mua cho tôi loại bánh và loại kẹo mà tôi thích. Bố đã vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe để đồ.
Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, tôi đã bị lạc. Lúc này, tôi rất sợ hãi. Xung quanh rất nhiều người qua lại. Tôi liền chạy đi tìm bố. Mãi tôi vẫn không tìm thấy bố. Lúc này, tôi òa khóc nức nở. Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa tôi tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố quay sáng và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.
Mẫu 2:
Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.
Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng – cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.
Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.
Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ.
Mẫu 3:
Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy. Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.
Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.
Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!
Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố …) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem lại bài thật kỹ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.
Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:
– Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm. Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!
Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn.
Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá. Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.
Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.
Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.
Mẫu bài văn kể lại một trải nghiệm buồn của em số 3Trong cuộc sống chắc hẳn ai cũng sẽ có những trải nghiệm buồn vui lẫn lộn. Bên cạnh những trải nghiệm vui mang lại niềm hạnh phúc thì những trải nghiệm buồn sẽ để lại cho chúng ta những bài học quý giá.
Vốn bản tính nghịch ngợm và thích chơi game, lại còn được bố mẹ chiều chuộng nên từ bé tới giờ em chỉ thích đi chơi chứ không thích học. Vào cuối năm em học lớp 5 và chuẩn bị thi vào cấp Hai là khoảng thời gian em chểnh mảng học tập và lúc nào tâm trí cũng chỉ nghĩ đến những trận game còn dang dở. Ngày hôm đó, em đã nói dối mẹ đi sang nhà bạn Nam học, nhưng thật ra là em ra quán điện tử chơi. Đây cũng là lần đầu em nói dối mẹ và nghĩ bẩm chắc mẹ sẽ không phát hiện.
Trước khi ra khỏi nhà mẹ có dặn em nhớ về sớm và qua trường đón em gái đi học về. Lúc đấy em cũng chỉ vâng rồi không để ý lời mẹ dặn mà đạp xe chạy thẳng tới quán điện tử chơi luôn. Ngồi vào bàn chơi, em cảm thấy hào hứng với thế giới ảo đó suốt cả buổi chiều mà quên không để ý thời gian. Cho tới khi bác chủ quán đập vai bảo về đi vì muộn rồi em mới nhớ ra là em còn chưa đón em gái mình. Em nhanh chóng trả tiền cho bác rồi dắt xe chạy ra trường em gái, Tới trường thì không thấy em gái đâu cảm, em hoảng sợ vì nghĩ em gái đợi lâu quá đã tự đi về, nhưng em ấy còn quá nhỏ, lại sợ bị bắt cóc hay đi lạc. Lúc đó em không biết phải làm gì ngoài khóc lóc, và không biết phải giải thích như thế nào với bố mẹ.
Về đến nhà, thấy em gái đã ở nhà, em mừng rỡ vì em mình không sao. Nhưng em cảm thấy vô cùng có lỗi. Em tưởng rằng mẹ sẽ mắng em nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng hỏi em tại sao lại về muộn và đã ăn cơm chưa. Chính lúc đấy em đã òa khóc to hơn, xin lỗi mẹ cùng em gái và kể lại mọi chuyện. Mẹ nghe vậy từ tốn dặn dò:
Mẹ biết con còn nhỏ tuổi, thích hơn thua hiếu thắng với bạn bè là chuyện bình thường. Nhưng lần sau con đừng nói dối bố mẹ đi chơi điện tử như thế, sắp thi đến nơi rồi thì tập trung học đi. Việc chơi game, mẹ không phản đối nhưng con phải biết chừng mực và không được để ảnh hưởng đến sức khỏe, học tập. Còn việc mẹ dặn đón em thì con nhớ là phải để ý không là xảy ra chuyện không hay đấy.
Em cảm thấy ân hận vô cùng vì việc làm mình đã gây ra. Sau ngày hôm đó, em đã nghe lời bố mẹ, tập trung học hành hơn và không còn chơi game nhiều nữa. Nhờ có trải nghiệm này mà đã thay đổi con người em và em nhận ra tình yêu thương cao cả của bố mẹ dành cho mình.
Vì những bài văn này mình lấy trên mạng nên có gì bạn thông camr^^.
Chu vi hình chữ nhật đó là :
(13x6)x2= 38(cm)
xl mình bị thiếu =B
Diện tích của hình chữ nhật đó là:
13x6= 78(cm)
đáp số: 78 cm
\(648\)
Mai:Chào Oanh.Bạn đang mệt quá.Bạn có thể giúp gì được không?
Oanh:Chào Mai.Vâng.Tôi muốn bạn.Nhưng tôi nghĩ bạn không tìm được kỳ nghỉ.
Mai: Kỳ nghỉ có gì vậy, Oanh?
Oanh:Quần áo đi nghỉ mát.
Mai:Ồ.Đừng lo.Tôi có thể tìm thấy nó.
Oanh:Hah...Mai..bạn..bạn có thể tìm thấy..uhh..
Mai: Ừ. Mình có thể tìm chỗ nghỉ ở đó.Haha...
Oanh:Ờ...Ok.Cảm ơn Mai nhiều lắm!
Mai: Này Oanh, nó ở đâu thế?
Oanh: Umm....Một cuốn sách quần áo mới. Bạn có thể đọc một cuốn sách quần áo trong kỳ nghỉ,Mai.OK?
Mai: Ờ...Được rồi
Mai tìm quần áo cho kỳ nghỉ.
Mai: Ở đây à?
Oanh: Ồ, làm tốt lắm. Bạn tìm quần áo cho kỳ nghỉ nhé.
Mai: Quần áo dùng để làm gì vậy?
Oanh: Váy xanh và áo hồng.
Mai diện váy xanh, áo hồng
Oanh:Tuyệt vời! Bạn thật thông minh.
Mai: Bây giờ tôi muốn đi nghỉ.
Oanh:Được rồi. Bạn cần quần áo gì?
Mai:Em muốn váy đỏ và áo xanh.
mong dịch đúng =V
B. Thiếu nam thừa nữ
mình tự đoán =))
mong đúng =Đ
bạn của bạn thích nhạc gì?
Tần Thủy Hoàng ( 秦始皇)
- Sinh ngày 18 tháng 2 năm 259 TCN – mất ngày 11 tháng 7 năm 210 TCN.
là vị vua thứ 36 của nước Tần, đồng thời là Hoàng đế đầu tiên thống nhất Trung Hoa sau khi tiêu diệt sáu nước chư hầu, chấm dứt thời kỳ Chiến Quốc.