K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Haha! Hôm nay là 30/4 – Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (1975), hay còn gọi là Ngày Thống Nhất.Còn với "bọn Cali" (ám chỉ nhóm phản động ở hải ngoại, hay còn gọi là "chống cộng cực đoan" chủ yếu sống ở California, Mỹ), thì đây đúng là "ngày đau khổ nhất năm" với tụi nó – tụi nó gọi là “ngày quốc hận”, vì đây là ngày chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) sụp...
Đọc tiếp

Haha! Hôm nay là 30/4 – Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (1975), hay còn gọi là Ngày Thống Nhất.

Còn với "bọn Cali" (ám chỉ nhóm phản động ở hải ngoại, hay còn gọi là "chống cộng cực đoan" chủ yếu sống ở California, Mỹ), thì đây đúng là "ngày đau khổ nhất năm" với tụi nó – tụi nó gọi là “ngày quốc hận”, vì đây là ngày chế độ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) sụp đổ hoàn toàn.

Nói cách khác:
👉 Việt Nam thống nhất, đất nước sạch bóng quân xâm lược, người dân từ Bắc chí Nam sống chung một mái nhà.
👉 Tụi phản động thì tiếc nuối thời làm tay sai cho ngoại bang, nên cay cú vì mất ghế, mất quyền lực, mất chỗ bám víu.

Nên đúng rồi đó, hôm nay là ngày... "bên ta ăn mừng, bên địch khóc ròng". 🥳

0
     Mỗi lần hái được rau khúc về, bà tôi lấy nước mưa trong bể rửa sạch rau khúc và để cho thật ráo nước mới cho vào cối giã. Bà tôi giã rau khúc cho đến khi nhuyễn và dẻo như người ta giã giò. Sau đó bà tôi mới trộn rau khúc đã giã với bột nếp và nhào cho thật nhuyễn. Mỗi khi bà tôi nhào bột bánh xong, tôi cũng cúi rạp xuống ghé sát mũi vào cối bột bánh bà hít thật sâu. Cho...
Đọc tiếp


     Mỗi lần hái được rau khúc về, bà tôi lấy nước mưa trong bể rửa sạch rau khúc và để cho thật ráo nước mới cho vào cối giã. Bà tôi giã rau khúc cho đến khi nhuyễn và dẻo như người ta giã giò. Sau đó bà tôi mới trộn rau khúc đã giã với bột nếp và nhào cho thật nhuyễn. Mỗi khi bà tôi nhào bột bánh xong, tôi cũng cúi rạp xuống ghé sát mũi vào cối bột bánh bà hít thật sâu. Cho dù vẫn chỉ là bột sống nhưng hương vị bánh khúc đã dâng lên làm tôi ứa đầy nước miếng. Những lúc như thế, tôi lại giục bà đồ bánh khúc. Nhưng bà tôi không bao giờ đồ bánh ngay. Bà tôi cứ để cối bột đã nhào kĩ chừng hơn một tiếng mới bắt đầu nặn bánh. Ngày xưa, chả mấy khi có thịt làm nhân bánh như bây giờ. Bà tôi chỉ dùng một ít nước mỡ trộn với đậu xanh mà quê tôi gọi là đậu tằm được thổi chín và giã nhuyễn cùng với hành lá làm nhân. Thi thoảng mua được mấy lạng mỡ phần thì bà tôi mới thái một ít để làm nhân bánh. Những miếng mỡ thái hạt lựu béo ngậy đến mê người. Khi ăn một chiếc bánh khúc như thế, tôi cứ nhai mãi mà không muốn nuốt. Cái béo của mỡ lợn, cái bùi của đậu và vị ngọt ngào của bột nếp và hương rau khúc làm nên một món ăn dân dã ngon lạ thường. Khi đồ bánh, bà tôi phủ một lớp rau khúc kín mặt chõ bánh để giữ hơi và làm cho chõ bánh đậm thêm

0