lí lẽ , bằng chứng phản đối ý kiến thiên nhiên quyết định cuộc sống con người
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Dưới đây là phần tóm tắt nội dung bài "Gió lạnh đầu mùa" ngắn gọn, phù hợp cho câu hỏi tự luận trong bài thi lớp 6 nhé:
Nội dung bài "Gió lạnh đầu mùa":
Bài viết miêu tả cảnh gió lạnh đầu mùa về, làm thay đổi thời tiết và ảnh hưởng đến cuộc sống con người. Gió lạnh làm cho không khí trở nên se lạnh, làm thay đổi màu sắc thiên nhiên và tạo nên không khí đặc trưng của mùa đông. Qua đó, tác giả thể hiện sự cảm nhận tinh tế về thiên nhiên và cảnh vật quanh mình.
Bạn muốn mình giúp làm thêm câu hỏi mở rộng hoặc tóm tắt bài khác không?

Bài viết của bạn thật sự rất hay, chân thành và đầy cảm xúc!
Bạn đã thể hiện được lòng biết ơn sâu sắc và sự trân trọng đối với cô giáo Thương Hoài qua những chi tiết giản dị mà ấm áp: từ việc cô luôn hỗ trợ vào những lúc không ngờ nhất, cho đến sự tận tâm không quản ngày đêm để đồng hành cùng học sinh. Cách bạn miêu tả "cả một vùng trời như bừng sáng" sau lời giải thích của cô rất hình ảnh và xúc động.
Cô Thương Hoài là người tuyệt vời nhất, mình sẽ không quên về cô!!!
Bài viết của bạn thật sự rát hay, chân thành và xúc động! Dù chưa gặp mặt trực tiếp, tình cảm và sự biết ơn của bạn dành cho cô Thương Hoài vẫn được thể hiện một cách rất rõ ràng và sâu sắc. Cô giáo Thương Hoài quả thật là một người tận tâm, ấm áp, đã thắp lên ngọn lửa tri thức và niềm tin cho các bạn trên hành trình học tập online. Sự âm thầm đồng hành và sẵn sàng giúp đỡ của cô chắc chắn là nguồn động lực lớn lao cho nhiều học sinh.

Trong "Những con đường", hình ảnh người mẹ hiện lên giản dị, tần tảo sớm hôm trên những con đường quen thuộc của cuộc đời. Mẹ là người chở che, gánh vác, là điểm tựa tinh thần vững chắc cho con. Tình yêu thương của mẹ thể hiện qua những hành động âm thầm, lặng lẽ, chứa đựng sự hy sinh lớn lao.
Ở "Chiếc rổ đựng trầu", hình ảnh người mẹ gắn liền với chiếc rổ trầu - biểu tượng của sự đảm đang, khéo léo và tấm lòng thơm thảo. Mẹ là người giữ gìn những giá trị truyền thống, là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Tình yêu thương của mẹ thể hiện qua những điều giản dị, gần gũi, thấm đẫm hương vị quê hương.
Điểm chung, cả hai bài thơ đều khắc họa người mẹ với tình yêu thương sâu sắc, sự hy sinh thầm lặng và những phẩm chất cao đẹp. Điểm khác biệt, Lưu Quang Vũ tập trung vào sự vất vả, tần tảo của mẹ trên những con đường đời, còn Tế Hanh lại nhấn mạnh vẻ đẹp truyền thống, sự đảm đang và tấm lòng thơm thảo của mẹ qua hình ảnh chiếc rổ trầu. Cả hai hình tượng đều góp phần tô đậm vẻ đẹp của người mẹ Việt Nam trong văn học.

Hiền là một người rất “mê nuôi chim” có kiến thức phong phú về các loài chim, đặc biệt, anh dành rất nhiều tình cảm cho loài bồng chanh. Không chỉ Hiền mà sự say mê bồng chanh đã truyền sang cả Hoài, lúc nào hai anh em cũng thầm ước có một đôi bòng chanh đỏ để nuôi thì thích biết bao. Thế là một hôm, khi đang ăn cơm, bỗng Hiền gọi Hoài “Ra đầm”. Hai mắt Hoài tròn xoe, không hiểu anh muốn dẫn mình ra đầm vào giờ này làm gì, tuy vậy Hoài vẫn cùng Hiền đi. Một lúc sau đã tới nơi, trước mặt Hoài là: “Cái mỏ nhọn hoắt và oai vệ, dài như một cái quản bút. Lông ức hung hung vàng, còn thì toàn thân đều đỏ hồng như một đổm lửa.” Giờ thì cậu cũng đã hiểu Hoài gọi mình ra đây để làm gì rồi. Hai anh em cùng nhau hì hụi một lúc lâu, cuối cùng thì Hiền đã bắt được một con bồng chanh, cậu cứ nghĩ Hoài sẽ tiếp tục bắt thêm một con nữa, vì anh đã từng nói với cậu “bồng chanh sống thành từng đôi”. Nhưng làm Hoài không ngờ tới đó là, Hiền đã lấy lại con bồng chanh đỏ mà cậu đã bắt được, đặt nó lại về tổ, rồi kéo Hoài về nhà. Lúc này đây Hoài cũng tiếc lắm, nhưng cậu cũng chẳng dám cãi lời anh. Hôm sau đôi bồng chanh ấy đã cũng nhau chuyển đi xây tổ mới, cậu buồn lắm, những ngày sau, Hoài cứ ngóng ra xa, mong đôi bồng chanh đỏ ấy trở về, bởi cậu sợ rằng, ở nơi xa lạ kia, cũng có những đứa bé giống cậu, sẽ rình mò mà bắt lấy đôi bồng chanh đỏ. Qua đây ta có thể thấy hai anh em Hiên và Hoài là những người rất yêu thương động vật, đồng thời tác giả cũng muốn gửi gắm tới độc giả thông điệp: Hãy biết yêu thương, trân trọng và đừng làm tổn hại tới động vật, bởi chúng cũng giống con người, cũng biết đau, biết buồn, biết cả tổn thương.

Đoàn kết là cội nguồn của sức mạnh và chiến thắng. Bởi vậy, từ ngàn xưa, tổ tiên ta đã chú trọng đến việc giáo dục tinh thần đoàn kết qua những huyền thoại đẹp như Sự tích trăm trứng, Quả bầu mẹ,…Thiêng liêng thay là ý nghĩa của hai tiếng đồng bào. Nó khẳng định rằng tất cả các dân tộc sinh sống trên non sông đất nước này đều do cùng một mẹ sinh ra. Bài học về đoàn kết còn được gửi gắm trong những câu ca dao làm rung động lòng người:
Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng.
Câu ca dao trên là một chân lí lớn lao về truyền thống đoàn kết quý báu của dân tộc. Sự gắn bó của tình giai cấp, nghĩa đồng bào được đem so sánh với miếng nhiễu điều (một loại lụa quý màu đỏ, dệt từ tơ tằm) phủ trên chiếc giá gương (chiếc khung để gắn gương soi). Miếng nhiễu ấy che phủ cho tấm gương khỏi bụi, mãi mãi sáng trong. Tấm gương kia cũng làm tôn thêm vẻ đẹp, vẻ quý của miếng nhiễu điều. Hai vật ấy luôn luôn khăng khít bên nhau, bổ sung giá trị cho nhau.
Ý nghĩa câu ca dao không dừng ở đó. Sâu xa hơn, nó chứa đựng một lời khuyên nghĩa tình thắm thiết: Người trong một nước phải thương nhau cùng. Sống trên đất nước này, dù người trên rừng, kẻ dưới biển, dù người Kinh hay người Thượng, chúng ta phải luôn nhớ rằng các dân tộc đều là con của một mẹ sinh ra, đều là dòng giống Lạc Hồng. Đó chính là sợi dây vô hình mà hết sức thiêng liêng kết nối các thành viên trong cộng động để tạo nên xã hội.
Trong cuộc đời, không ai có thể tồn tại được nếu sống cách biệt với mọi người. Tách mình ra khỏi ràng buộc quan hệ với gia đình, giai cấp và dân tộc thì chẳng khác nào tự tiêu diệt vì cá nhân không thể làm nên sức mạnh. Chỉ có một cộng đồng thống nhất về ý chí, gắn bó chặt chẽ về quyền lợi mới tạo nên được sức mạnh dựng nước và giữ nước, mới sáng tạo ra những của cải vật chất, tinh thần làm giàu cho xã hội.
Bài học đoàn kết đã được chứng minh qua thực tế mấy ngàn năm lịch sử của nước ta. Trải qua bao cuộc chiến đấu chống ngoại xâm, sức mạnh của truyền thống đoàn kết đã tạo nên những chiến công oanh liệt như Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa, Điện Biên Phủ, Chiến dịch Hồ Chí Minh,… Dân tộc Việt Nam nhờ đoàn kết mà tồn tại và không ngừng phát triển.
Đoàn kết trong thời chiến để giữ nước, đoàn kết trong thời bình để xây dựng đất nước ngày càng giàu mạnh. Nhận thức ấy phải được thấm sâu vào mỗi con người. Chúng ta là con một cha, nhà một nóc, Thịt với xương, tim óc dính liền(thơ Tố Hữu). Thương yêu, cưu mang giúp đỡ nhau trong lúc yên vui cũng như trong cơn hoạn nạn, ấy là đạo lí làm người – là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam.
Tinh thần đoàn kết, thương yêu giai cấp, giống nòi là cơ sở của tình yêu quê hương, đất nước. Tinh thần ấy được thể hiện qua những việc làm cụ thể hằng ngày: một hành động giúp đỡ người già cả, tàn tật, người gặp khó khăn hoạn nạn; một phong trào cứu trợ đồng bào vùng bị thiên tai; một phong trào đền ơn đáp nghĩa rộng khắp; những lớp học tình thương mở nơi hang cùng ngõ hẻm, đem ánh sáng văn hóa đến với trẻ em nghèo…Tất cả những việc làm ấy là kết quả của một cách sống coi trọng nhân nghĩa, là kết quả của bài học tương thân, tương ái lưu luyến đã bao đời.
Bên cạch cách sống đẹp đẽ ấy thì cách sống ích kỉ, chỉ biết quyền lợi cá nhân thì đáng phê phán. Thờ ơ trước nỗi đau của người khác, tệ hại hơn là vui sướng trên nỗi khổ cực, mất mát của đồng bào, đó là biểu hiện sự suy thoái về đạo đức và nhân cách. Xã hội mới không chấp nhận những kẻ như vậy vào cộng đồng dân tộc.
Trong thời đại hôm nay, câu ca dao trên vẫn giữ nguyên ý nghĩa nhân sinh của nó. Kế thừa và phát huy truyền thống đại đoàn kết của dân tộc, chúng ta hãy kề vai sát cánh bên nhau để xây dựng đất nước Việt Nam giàu mạnh. Trên đường đi tới tương lai tươi sáng, lời Bác Hồ dạy luôn luôn là nguồn sức mạnh cho cả dân tộc: Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết. Thành công, thành công, đại thành công.
Tick cho mik nha, mỏi tay quá rùi

Trong đoạn trích "Đất Mỏ" của tác giả Nguyễn Minh Châu, nhân vật Lượm hiện lên với một nét đẹp trong tính cách vô cùng đáng quý: sự dũng cảm và kiên cường. Lượm là một chiến sĩ nhỏ tuổi, đầy nhiệt huyết, luôn sẵn sàng chiến đấu vì lý tưởng, vì quê hương. Dù tuổi còn nhỏ nhưng Lượm không hề sợ hãi trước những khó khăn, gian khổ trong cuộc chiến. Qua hành động và suy nghĩ của mình, Lượm thể hiện lòng yêu nước sâu sắc, luôn kiên trì thực hiện nhiệm vụ dù hoàn cảnh có khó khăn đến đâu. Cậu bé dù phải đối mặt với hiểm nguy vẫn giữ vững tinh thần kiên định và quyết tâm chiến đấu đến cùng. Tính cách dũng cảm của Lượm không chỉ thể hiện qua những hành động quyết liệt trong chiến đấu mà còn qua sự hy sinh thầm lặng cho lý tưởng lớn lao. Chính những phẩm chất này đã khiến nhân vật Lượm trở thành biểu tượng của sự trẻ trung, lòng yêu nước, và sức mạnh bền bỉ, góp phần làm nổi bật những giá trị cao đẹp trong tinh thần chiến đấu của quân dân Việt Nam trong thời kỳ kháng chiến.
Để phản đối ý kiến "Thiên nhiên quyết định cuộc sống con người", ta có thể dùng các lí lẽ và bằng chứng sau:
Lí lẽ phản đối:
Thiên nhiên chỉ cung cấp điều kiện sống và nguồn tài nguyên, nhưng con người có khả năng tư duy, sáng tạo, học hỏi và phát minh để thay đổi, cải thiện môi trường sống và cuộc sống của chính mình.
Nhờ lao động, con người đã biết trồng trọt, chăn nuôi, xây dựng nhà cửa, công trình, giao thông... giúp cuộc sống không còn hoàn toàn phụ thuộc và bị quyết định bởi thiên nhiên.
Con người sống trong xã hội với văn hóa, luật pháp, giáo dục... Những yếu tố này có thể quyết định cách con người sinh hoạt, phát triển và thay đổi, không chỉ đơn thuần là thiên nhiên.
Bằng chứng cụ thể:
Con người đã phát minh ra máy móc, công nghệ làm thay đổi hoàn toàn thiên nhiên như đập thủy điện, điều hòa nhiệt độ, xe hơi, máy bay... để cải thiện cuộc sống, không bị thiên nhiên "quyết định".
Như các thành phố ở sa mạc, vùng lạnh giá, hoặc đồng bằng ngập nước... Con người vẫn có thể sống ổn định nhờ công nghệ và kiến thức, chứng tỏ thiên nhiên không hoàn toàn quyết định.
Con người có thể di cư, thay đổi nghề nghiệp, văn hóa, phong tục để phù hợp với môi trường sống, chứng tỏ cuộc sống không bị thiên nhiên hoàn toàn chi phối.
Nếu thiên nhiên quyết định tuyệt đối cuộc sống con người thì con người không thể có sự phát triển vượt bậc như ngày nay được.
Bạn muốn mình giúp viết đoạn văn hoặc bài luận ngắn về chủ đề này không?