K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

21 tháng 11
Câu 1: Phân tích nhân vật Lê Tương Dực

Trong đoạn trích, Lê Tương Dực hiện lên như một nhân vật có chiều sâu tâm lý và tinh thần kiên cường. Là một người con của đất nước, Dực thể hiện sự nhạy cảm trước nỗi đau của dân tộc và trách nhiệm của bản thân trong bối cảnh lịch sử đầy biến động. Từ những dòng suy nghĩ của mình, ta thấy rõ sự trăn trở, lo lắng về tương lai của đất nước. Lê Tương Dực không chỉ đơn thuần là một người lính, mà còn là một người nghệ sĩ với tâm hồn nhạy cảm, luôn khao khát hòa bình và công lý.

Dực có một lòng yêu nước mãnh liệt, thể hiện qua những hành động và quyết định của mình. Anh không ngại khó khăn, thử thách để bảo vệ quê hương, dù biết rằng cái giá phải trả có thể là tính mạng. Sự dũng cảm của Dực không chỉ nằm ở việc cầm súng chiến đấu, mà còn ở khả năng nhận thức sâu sắc về giá trị của cuộc sống và những gì mình đang bảo vệ.

Ngoài ra, Dực còn mang trong mình nỗi cô đơn, sự mất mát khi chứng kiến cái chết của đồng đội, điều này càng làm nổi bật tâm hồn nhạy cảm và sâu lắng của anh. Từ đó, nhân vật Lê Tương Dực không chỉ là hình mẫu của một người lính, mà còn là biểu tượng của tinh thần yêu nước, lòng nhân ái và khát vọng hòa bình trong bối cảnh lịch sử đầy gian nan.

Câu 2: Nghị luận về bệnh vô cảm của giới trẻ hiện nay

Trong xã hội hiện đại, bệnh vô cảm đang trở thành một vấn nạn đáng lo ngại, đặc biệt trong giới trẻ. Vô cảm không chỉ là sự thờ ơ trước những vấn đề xã hội, mà còn là sự thiếu kết nối và đồng cảm với những người xung quanh. Tình trạng này đang diễn ra ngày càng phổ biến và gây ra nhiều hệ lụy nghiêm trọng.

Nguyên nhân dẫn đến bệnh vô cảm trong giới trẻ có thể bắt nguồn từ nhiều yếu tố. Đầu tiên, sự phát triển của công nghệ thông tin và mạng xã hội đã khiến cho các mối quan hệ trở nên xa cách hơn. Thay vì giao tiếp trực tiếp, nhiều bạn trẻ chọn cách tương tác qua màn hình, dẫn đến sự thiếu hụt cảm xúc và sự đồng cảm. Thứ hai, áp lực từ học tập, công việc và cuộc sống hàng ngày cũng khiến cho giới trẻ trở nên mệt mỏi, từ đó dẫn đến sự thờ ơ với những vấn đề xung quanh. Cuối cùng, một phần không nhỏ do giáo dục và môi trường sống không khuyến khích sự chia sẻ, đồng cảm và trách nhiệm xã hội.

Hậu quả của bệnh vô cảm là rất nghiêm trọng. Nó không chỉ ảnh hưởng đến các mối quan hệ cá nhân mà còn tác động đến cộng đồng. Khi mỗi người đều sống trong sự thờ ơ, xã hội sẽ trở nên lạnh lẽo, thiếu tình người. Những vấn đề như bạo lực học đường, xung đột xã hội hay thiên tai, dịch bệnh sẽ không nhận được sự quan tâm cần thiết, dẫn đến những hệ lụy khó lường.

Để khắc phục tình trạng này, cần có sự chung tay từ gia đình, nhà trường và xã hội. Giáo dục cần chú trọng đến việc phát triển kỹ năng sống, khuyến khích sự đồng cảm và tinh thần trách nhiệm. Các hoạt động tình nguyện, thiện nguyện cũng nên được khuyến khích để giúp giới trẻ hiểu rõ hơn về giá trị của việc chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau.

Tóm lại, bệnh vô cảm trong giới trẻ là một vấn đề cần được giải quyết một cách nghiêm túc. Chỉ khi mỗi cá nhân nhận thức được giá trị của sự đồng cảm và kết nối, xã hội mới có thể trở nên tốt đẹp hơn.

Truyện ngắn "Bố và mẹ ly hôn rồi" không chỉ đơn thuần là một câu chuyện về sự tan vỡ của gia đình mà còn là một bức tranh sinh động phản ánh những nỗi đau, mất mát và sự thay đổi trong tâm lý của một đứa trẻ khi phải đối mặt với sự ly hôn của bố mẹ. Qua lăng kính của nhân vật chính, tác giả đã khéo léo truyền tải những cảm xúc sâu sắc, tạo nên một tác phẩm đầy chất nhân văn.   Từ...
Đọc tiếp

Truyện ngắn "Bố và mẹ ly hôn rồi" không chỉ đơn thuần là một câu chuyện về sự tan vỡ của gia đình mà còn là một bức tranh sinh động phản ánh những nỗi đau, mất mát và sự thay đổi trong tâm lý của một đứa trẻ khi phải đối mặt với sự ly hôn của bố mẹ. Qua lăng kính của nhân vật chính, tác giả đã khéo léo truyền tải những cảm xúc sâu sắc, tạo nên một tác phẩm đầy chất nhân văn.

 

Từ những dòng đầu tiên, người đọc đã cảm nhận được nỗi đau của nhân vật chính - một đứa trẻ phải đối diện với những biến cố lớn trong cuộc đời. Hình ảnh mẹ ôm chặt con và khóc nức nở khi rời xa càng làm nổi bật sự nuối tiếc và bất lực. Câu nói "Mẹ xin lỗi con" lặp đi lặp lại không chỉ thể hiện tình yêu thương mà còn cho thấy sự đau khổ của một người mẹ khi phải rời xa con. Những khoảnh khắc này khiến người đọc cảm nhận được sự khó khăn mà đứa trẻ phải trải qua khi gia đình không còn nguyên vẹn, tạo ra một cảm giác trống rỗng và hoang mang.

 

Suy nghĩ và cảm xúc của nhân vật chính rất chân thực và gần gũi. Em cảm nhận được sự cô đơn, tủi thân khi bị bỏ lại với bố trong khi mẹ đã rời xa. Hứa hẹn của bố rằng sẽ không tìm mẹ kế cho con không thể xoa dịu nỗi đau của em khi mà thực tế lại khác xa. Khi bố bắt đầu yêu người khác và giới thiệu dì, cảm giác tủi thân và ghen tị trong lòng em càng trở nên rõ rệt. Nhân vật phải đối mặt với việc chia sẻ tình cảm với em bé mới ra đời, và dần dần cảm thấy mình trở nên vô hình trong chính gia đình của mình.

 

Khi bố kết hôn với dì, mối quan hệ giữa nhân vật chính và bố dần trở nên xa cách. Hình ảnh bố nắm tay em bé đi chơi, trong khi con phải ở lại nhà ôn thi, tạo ra một sự đối lập rõ rệt. Tình cảm giữa bố và em bé ngày càng trở nên gần gũi, trong khi đó, cảm giác bị bỏ rơi và không được quan tâm khiến nhân vật chính càng thêm tổn thương. Những câu nói như "Bố bận lắm, hôm nào rảnh bố mua cho con sau nhé!" thể hiện sự lãng quên, không còn chăm sóc như trước, khiến em cảm thấy mình không còn quan trọng trong mắt bố.

 

Nhân vật chính luôn khao khát được yêu thương và chú ý. Em mơ ước được đi du lịch cùng gia đình, nhưng lại phải ở lại một mình, chỉ ăn mì tôm hoặc thức ăn chuẩn bị từ trước. Cảm giác cô đơn khi nhìn thấy hạnh phúc của bố, dì và em bé càng làm nổi bật sự thiếu thốn tình cảm trong tâm hồn em. Qua những chi tiết nhỏ như việc em chuẩn bị quần áo cho chuyến đi biển, ta thấy được khát vọng mãnh liệt về tình cảm gia đình mà em đã không còn nữa.

 

Cuối cùng, bảy năm sau, khi mẹ trở lại, nhân vật lại một lần nữa phải đối mặt với thực tế phũ phàng: mẹ cũng đã lập gia đình mới và có con. Tình huống này khiến em nhận ra rằng không chỉ có mình em phải chịu tổn thương, mà cả bố và mẹ đều đã tìm cho mình một cuộc sống mới. Cảm giác bị phản bội và mất mát lại một lần nữa hiện về, khiến em cảm thấy hoàn toàn đơn độc trong thế giới của chính mình.

 

 

Truyện ngắn "Bố và mẹ ly hôn rồi" là một tác phẩm sâu sắc, không chỉ phản ánh sự tan vỡ của gia đình mà còn thể hiện những cảm xúc phức tạp của trẻ em khi phải đối mặt với ly hôn. Tác phẩm mở ra cho người đọc những suy ngẫm về tình yêu thương, trách nhiệm và sự thay đổi trong mối quan hệ gia đình. Qua đó, nó khơi gợi sự đồng cảm và hiểu biết về những nỗi đau mà nhiều đứa trẻ phải gánh chịu trong hoàn cảnh tương tự. Thực tế, câu chuyện khắc họa rõ nét những khía cạnh tinh tế của tình cảm, tình yêu và sự chia sẻ trong gia đình, từ đó khiến người đọc suy ngẫm về giá trị của sự gắn bó và yêu thương trong cuộc sống.

0
Mẹ con cũng rời đi rồi. Trước khi đi, mẹ ôm chặt con khóc không ngừng, liên tục nói "Mẹ xin lỗi con", mẹ còn nói "Con đợi mẹ nhé, đến khi nào mẹ đủ năng lực, mẹ sẽ quay lại dẫn con đi cùng". Một thời gian sau, bố con yêu rồi. Bố dẫn con đi gặp dì ấy, dì đối xử rất tốt với con, dì còn đảm bảo sẽ chăm sóc con, quan tâm con, không để con có chút cảm giác tủi thân nào. Rất nhanh, bố với dì kết...
Đọc tiếp

Mẹ con cũng rời đi rồi. Trước khi đi, mẹ ôm chặt con khóc không ngừng, liên tục nói "Mẹ xin lỗi con", mẹ còn nói "Con đợi mẹ nhé, đến khi nào mẹ đủ năng lực, mẹ sẽ quay lại dẫn con đi cùng".

Một thời gian sau, bố con yêu rồi. Bố dẫn con đi gặp dì ấy, dì đối xử rất tốt với con, dì còn đảm bảo sẽ chăm sóc con, quan tâm con, không để con có chút cảm giác tủi thân nào. Rất nhanh, bố với dì kết hôn. Rất nhanh, bố và dì sinh một em bé. Bố bảo con nhường hết đồ chơi cho em bé nhé, rồi sau này bố mua cho con đồ chơi khác. Nhưng sau đó, bố lại quên mất, bố không mua cho con món đồ chơi nào nữa. Bố đã phải xếp hàng rất lâu để mua món bánh mà em bé thích ăn, còn món con thích bố nói "bố bận lắm, hôm nào rảnh bố mua cho con sau nhé!". Em bé lớn rồi, một hôm em chạy đến nói với con, mẹ em dẫn em đi ăn kem ngon lắm, nhưng dặn em không được nói cho con biết. Đi công viên chơi, một bên bố nắm tay em, một bên bố nắm tay dì, còn con đi ở phía sau. Sinh nhật em, bố xin nghỉ hẳn một ngày để dẫn em đi chơi, còn đi ăn rất nhiều món ăn ngon nữa, thêm cả một đống đồ chơi mới. Con thì không có... Sắp nghỉ hè, bố bảo năm nay cả nhà mình đi du lịch nhé. Con cứ háo hức mãi, chỉ mong hè ơi đến thật nhanh. Con muốn đi biển, muốn ăn hải sản, ngắm mặt trời lặn dưới đáy đại dương, con đã chuẩn bị rất nhiều quần áo thật đẹp để đi chơi mấy hôm liền. Nhưng cuối cùng, con vẫn không đi, vì bố nói con chuẩn bị thi lên cấp rồi, phải ở nhà ôn thi. Bố, dì và em đi du lịch rồi, một mình con ở nhà ăn mì tôm hoặc thức ăn dì chuẩn bị từ trước... Con và em cãi nhau, em chạy về phía dì, khóc trong vòng tay và sự an ủi của dì, bố đứng trước mặt con, bảo con xin lỗi em đi, nhưng do em làm rách cuốn sổ của con mà. Em khóc càng to hơn, bố m.ắ.n.g con càng lớn, giận dữ nói con phải ra xin lỗi em ngay, đột nhiên con nghĩ, phải chăng bố đã thành bố của người khác rồi, vậy bố của con đâu?

0
Câu 1. (2 điểm)      Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích nhân vật Dung trong đoạn trích sau:      (Lược một đoạn: Dung là con thứ bốn trong gia đình bị sa sút kinh tế. Nàng lớn lên trong sự hờ hững, lạnh nhạt của gia đình. Rồi bị mẹ già bán cho một nhà giàu để lấy mấy trăm đồng bạc.)      Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải làm công việc gì nặng nhọc, bây giờ phải tát nước, nhổ cỏ,...
Đọc tiếp

Câu 1. (2 điểm)

     Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) phân tích nhân vật Dung trong đoạn trích sau:

     (Lược một đoạn: Dung là con thứ bốn trong gia đình bị sa sút kinh tế. Nàng lớn lên trong sự hờ hững, lạnh nhạt của gia đình. Rồi bị mẹ già bán cho một nhà giàu để lấy mấy trăm đồng bạc.)

     Khốn nạn cho Dung từ bé đến nay không phải làm công việc gì nặng nhọc, bây giờ phải tát nước, nhổ cỏ, làm lụng đầu tắt mặt tối suốt ngày. Đã thế lại không có người an ủi. Chồng nàng thì cả ngày thả diều, chả biết cái gì mà cũng không dám cãi lại bà cụ. Còn hai em chồng nàng thì ghê gớm lắm, thi nhau làm cho nàng bị mắng thêm.

     Những lúc Dung cực nhọc quá, ngồi khóc thì bà mẹ chồng lại đay nghiến:

     - Làm đi chứ, đừng ngồi đấy mà sụt sịt đi cô. Nhà tôi không có người ăn chơi, không có người cả ngày ôm lấy chồng đâu.

     Rồi bà kể thêm:

     - Bây giờ là người nhà tao rồi thì phải làm. Mấy trăm bạc dẫn cưới, chứ tao có lấy không đâu.

     Dung chỉ khóc, không dám nói gì. Nàng đã viết ba bốn lá thư về kể nỗi khổ sở của nàng, nhưng không thấy cha mẹ ở nhà trả lời.

     (Lược một đoạn: Dung ăn trộm tiền của mẹ chồng để trốn về nhà nhưng bị mẹ đẻ đay nghiến. Sáng hôm sau, mẹ chồng xuống tìm nàng.)

     Bị khổ quá, nàng không khóc được nữa. Nàng không còn hi vọng gì ở nhà cha mẹ nữa. Nghĩ đến những lời đay nghiến, những nỗi hành hạ nàng phải sẽ chịu, Dung thấy lạnh người đi như bị sốt. Nàng hoa mắt lên, đầu óc rối bời, Dung ước ao cái chết như một sự thoát nợ.

     Nàng không nhớ rõ gì. Ra đến sông lúc nào nàng cũng không biết. Như trong một giấc mơ, Dung lờ mờ thấy cái thành cầu, thấy dòng nước chảy. [...] Nàng uất ức lịm đi, thấy máu đỏ trào lên, rồi một cái màng đen tối kéo đến che lấp cả.

     Bỗng nàng mơ màng nghe thấy tiếng nhiều người, tiếng gọi tên nàng, một làn nước nóng đi vào cổ. Dung ú ớ cựa mình muốn trả lời.

     […] Hai hôm sau, Dung mạnh khỏe hẳn. Bà mẹ chồng vẫn chờ nàng, hỏi có vẻ gay gắt thêm:

     - Cô định tự tử để gieo cái tiếng xấu cho tôi à? Nhưng đời nào, trời có mắt chứ đã dễ mà chết được. Thế bây giờ cô định thế nào? Định ở hay định về?

     Dung buồn bã trả lời:

     -  Con xin về.

(Trích Hai lần chết, Tuyển tập Thạch Lam, NXB Văn học, 2008)

Câu 2. (4 điểm)

     Viết bài văn nghị luận (khoảng 400 chữ) trình bày suy nghĩ của em về vấn đề bình đẳng giới hiện nay.

0