Đề bài: Nhân dịp năm mới em hãy viết 1 bức thư để hỏi thăm người thân hoặc bạn bè, cô giáo.
3 bạn nhanh nhất mình sẽ tick đúng cho nhé!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Đầu giờ toán, thầy giáo ra câu đố dành cho cả lớp.
– Thầy hỏi các em, ăn cắp nhạc thì gọi là gì?.
– Thưa thầy là đạo nhạc ạ!
– Thế ăn cắp ý tưởng là gì?
– Là đạo ý tưởng ạ!
– Ăn cắp thơ gọi là gì?
– Là đạo thơ ạ!
– Vậy còn ăn cắp răng?
Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau…
– Các em mở sách, hôm nay chúng ta sẽ học… ”đạo hàm”.
Đầu giờ học , cô hỏi học sinh : Các em đã làm bài tập chưa ?
- Học sinh ngơ ngác : Dạ ...dạ chúng em học rồi ạ.
- Vậy chúng ta kiểm tra bài cũ nhé - Cô giáo nhẹ nhàng nói
- Cô giáo hỏi học sinh : Nếu em và mẹ dắt tay nhau đi chợ .Bỗng có một người lạ tấn công vào mẹ em. Em sẽ làm gì trong tình huống đó .
- Học sinh hét lên : Thằng shipper mày làm gì mẹ tao.
- Cô giáo :!!!!!!! *Lớp này ... *
a) Đoàn kết là chung sức hoàn thành 1 việc
Cấu kết là liên kết giữa người này và người kia
b) Lớp em rất đoàn kết
Trung Quốc cấu kết với Pháp xâm lược Việt Nam
Chúc em học tót nhé
#Yui#
Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm!...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”
Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.
Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm!...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.
Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:
- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.
CHÚC BẠN HỌC TỐT!
Trong cuộc sống, ai cũng ấp ủ những giấc mơ cho riêng mình. Bản thân em cũng có nhiều mong muốn nhưng có lẽ điều mà em mơ ước muốn được thực hiện nhất chính là trở thành một bác sĩ giống người bố vĩ đại của mình. Em đang cố gắng hết sức để có thể biến những gì em đang nghĩ trở thành sự thật.
Hồi nhỏ, em đã được nghe mẹ kể về công việc của bố. Muốn trở thành bác sĩ thì cần có rất nhiều yếu tố: lòng nhân ái, sự nhanh nhạy, thông minh, khéo léo, tỉ mỉ và ân cần. Người ta thường nói: “Lương y như từ mẫu”. Mẹ em nói đã là bác sĩ thì phải yêu thương bệnh nhân như người thân ruột thịt, dốc hết công sức để chữa trị cho họ. Ngoài ra, còn phải linh hoạt, từ cách ứng xử với bệnh nhân và gia đình bệnh nhân đến việc cấp cứu cho bệnh nhân, phải nhanh chóng kịp thời. Khi chăm sóc cho người bệnh thì phải chu đáo, cẩn thận làm sao để họ cảm thấy thoải mái nhất, ít đau đớn nhất. Khi nghe mẹ kể như vậy, lúc đầu em thấy vô cùng sợ nghề bác sĩ. Em thầm nghĩ: "Trời ơi! Làm bác sĩ vất vả vậy bố làm làm gì vậy nhỉ? Bao nhiêu công việc nhàn nhã, lương cao hơn cơ mà?” Nhưng có một lần, bà ngoại em lên cơn đau tim, phải cấp cứu trong bệnh viện và phẫu thuật liền 4 tiếng đồng hồ. Em rất sợ hãi và lo lắng, em sợ sẽ mất bà mãi mãi. Nhưng thật may mắn làm sao, bố và các cô chú đã mang bà quay trở lại với em. Em đã khóc rất nhiều, và kể từ ngày hôm đó em đã quyết tâm để trở thành một bác sĩ chữa bệnh cứu người. Em sẽ không để cho bất cứ người thân yêu nào của mình bị những căn bệnh quái ác hành hạ. Sau hôm ấy, em hỏi bố rất nhiều thứ, khiến bố chóng cả mặt. Cuối cùng bố chỉ nói với em đúng một câu: “Nếu con muốn trở thành bác sĩ thì cần rèn luyện đạo đức từ nhỏ, hãy yêu thương mọi người xung quanh và phải thật mạnh mẽ, đừng quên chăm học nữa nhé!”. Câu nói ấy đã truyền động lực cho em rất nhiều.
Em mong rằng ước mơ được làm bác sĩ của em sẽ thành hiện thực. Dù còn rất nhiều khó khăn, nhưng em tin với lòng quyết tâm của mình, không gì là không thể.
Mẹ em / rất chăm chỉ
(Mẹ em là chủ ngữ, rất chăm chỉ là vị ngữ)
Chúc bạn học tốt ^^!
Yên Kỳ , ngày 8 , tháng 11 , năm 2020
Bà kính yêu !
Hôm nay cháu viết thư thăm bà nhân dịp năm mới ạ . Bà vẫn khỏe chứ ạ ? Bà ơi , cơn tiền đình đã dứt chưa bà ? Cháu lo cho bà quá . Năm nay do bận nhiều việc nên bố mẹ không đưa cháu về thăm bà được . Bông Xinh năm nay gần 5 tuổi rồi , còn cháu đã sinh nhật 10 tuổi rồi bà ạ . Bông ngoan lắm không còn quấy rầy nữa, bà có gử lời thăm Bông không để cháu gửi cho ạ, mà ông sao rồi ạ ? Cháu nghe bố mẹ nói ông bị trật khớp , chắc là đau lắm bà nhỉ . Cho cháu gửi lời thăm ông nhé . Mà bà ơi vườn rau cải nồng còn bị gà làm nát nữa không ạ ? Mà bố cháu bị bong gân đầu ngón tay , đau lắm bà ạ . Thôi cháu dừng bút đây , cháu muốn hỏi thăm nhiều nữa kể nhiều chuyện cho bà nghe lắm , nhưng thư đã dài mất rồi . Cháu kính chúc bà một năm mới đầy hạnh phúc và mạnh khỏe ạ . Cháu gửi bà mấy câu thơ để kết thúc thư ạ
" Cháu chúc ông bà sống lâu
Để cùng con cháu an vui tuổi già "
Cháu của bà
Ly
Nguyễn Phương Ly
....ngày ....tháng..năm..........
Ông bà Nội kính mến
Nhân dịp đầu năm mới. Cháu xin phép được thay mặt bố mẹ cháu gửi đến ông bà lời chúc đầu năm mới. Chúc ông bà luôn mạnh khoẻ, sống lâu để mỗi năm vào dịp hè cháu lại được vào thành phố mang tên Bác gặp mặt ông bà. Không biết ở trong ấy ông bà và chú thím Vinh đón xuân có vui không? Ngoài này thì mấy ngày giáp Tết rét đậm, nhưng từ chiều mồng một trở đi trời ấm dần, không khí xuân tràn đầy đường làng. Hai cây gạo đầu xóm đã bắt đầu nở hoa.
Cây thị nhà ta đang trút lá để trổ nụ. Mỗi lần Tết đến nhìn cây đào ông trồng trước cửa nhà rực rỡ màu đỏ, cháu nhớ ông da diết. Còn mỗi lần gói bánh mật, làm chè Lam, là cháu lại nhớ đến tay bà sao mà khéo thế!
Quê làng ta năm nay ăn Tết vui lắm vì đã cấy xong lúa chiêm cánh đồng dưới, tra xong ngô, đỗ ở cánh đồng màu nên mọi người có thì giờ rảnh rang sắm Tết. Trước khi dừng bút, một lần nữa cho cháu chúc sức khoẻ ông, bà sang năm mới sẽ vui vẻ, khoẻ mạnh để bố mẹ và các cháu yên tâm làm việc và học tập.
Cháu của ông bà
Ngân Thư