K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

15 giờ trước (19:33)

Vì hai tên địa lí đều viết hoa nên giống Việt Nam.


14 giờ trước (19:55)

không viết được

14 giờ trước (20:00)

Fiiiiiiiiiiiiiiiiifaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

     Mỗi lần hái được rau khúc về, bà tôi lấy nước mưa trong bể rửa sạch rau khúc và để cho thật ráo nước mới cho vào cối giã. Bà tôi giã rau khúc cho đến khi nhuyễn và dẻo như người ta giã giò. Sau đó bà tôi mới trộn rau khúc đã giã với bột nếp và nhào cho thật nhuyễn. Mỗi khi bà tôi nhào bột bánh xong, tôi cũng cúi rạp xuống ghé sát mũi vào cối bột bánh bà hít thật sâu. Cho...
Đọc tiếp


     Mỗi lần hái được rau khúc về, bà tôi lấy nước mưa trong bể rửa sạch rau khúc và để cho thật ráo nước mới cho vào cối giã. Bà tôi giã rau khúc cho đến khi nhuyễn và dẻo như người ta giã giò. Sau đó bà tôi mới trộn rau khúc đã giã với bột nếp và nhào cho thật nhuyễn. Mỗi khi bà tôi nhào bột bánh xong, tôi cũng cúi rạp xuống ghé sát mũi vào cối bột bánh bà hít thật sâu. Cho dù vẫn chỉ là bột sống nhưng hương vị bánh khúc đã dâng lên làm tôi ứa đầy nước miếng. Những lúc như thế, tôi lại giục bà đồ bánh khúc. Nhưng bà tôi không bao giờ đồ bánh ngay. Bà tôi cứ để cối bột đã nhào kĩ chừng hơn một tiếng mới bắt đầu nặn bánh. Ngày xưa, chả mấy khi có thịt làm nhân bánh như bây giờ. Bà tôi chỉ dùng một ít nước mỡ trộn với đậu xanh mà quê tôi gọi là đậu tằm được thổi chín và giã nhuyễn cùng với hành lá làm nhân. Thi thoảng mua được mấy lạng mỡ phần thì bà tôi mới thái một ít để làm nhân bánh. Những miếng mỡ thái hạt lựu béo ngậy đến mê người. Khi ăn một chiếc bánh khúc như thế, tôi cứ nhai mãi mà không muốn nuốt. Cái béo của mỡ lợn, cái bùi của đậu và vị ngọt ngào của bột nếp và hương rau khúc làm nên một món ăn dân dã ngon lạ thường. Khi đồ bánh, bà tôi phủ một lớp rau khúc kín mặt chõ bánh để giữ hơi và làm cho chõ bánh đậm thêm

0
14 giờ trước (20:40)

**Bài thuyết trình về bảo vệ môi trường**


Kính thưa các thầy cô giáo và các bạn học sinh thân mến,


Hôm nay, tôi xin được chia sẻ với các bạn về một chủ đề vô cùng quan trọng và thiết thực đối với cuộc sống của chúng ta – đó là **bảo vệ môi trường**. Chúng ta đang sống trong một thế giới mà môi trường xung quanh ngày càng bị đe dọa nghiêm trọng bởi các hoạt động của con người. Chính vì thế, bảo vệ môi trường không chỉ là trách nhiệm của một cá nhân hay một nhóm người, mà là của toàn xã hội, của mỗi chúng ta.


### **1. Môi trường đang bị đe dọa như thế nào?**


Có lẽ chúng ta không thể không nhận thấy những thay đổi rõ rệt trong môi trường xung quanh trong những năm gần đây. Những hiện tượng như ô nhiễm không khí, ô nhiễm nguồn nước, biến đổi khí hậu, sự suy giảm đa dạng sinh học… đang diễn ra một cách nhanh chóng và khó kiểm soát.


Chúng ta đã chứng kiến những thành phố lớn như Hà Nội, TP. Hồ Chí Minh bị ô nhiễm không khí nghiêm trọng, đặc biệt là vào mùa đông khi khói bụi và khí thải từ các phương tiện giao thông gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của người dân. Nguồn nước cũng đang bị ô nhiễm trầm trọng, khiến cho việc cung cấp nước sạch trở thành vấn đề nan giải ở nhiều nơi. Biến đổi khí hậu khiến cho mùa mưa và mùa khô trở nên thất thường hơn, gây ra các hiện tượng thiên tai như lũ lụt, hạn hán và bão tố, ảnh hưởng đến hàng triệu người dân và hệ sinh thái.


### **2. Nguyên nhân dẫn đến ô nhiễm môi trường**


Nguyên nhân của các vấn đề môi trường hiện nay chủ yếu xuất phát từ những hành động thiếu ý thức của con người. Cụ thể, có thể kể đến những nguyên nhân chính sau:


- **Sự phát triển của công nghiệp và đô thị hóa**: Mặc dù công nghiệp và đô thị hóa mang lại nhiều lợi ích về kinh tế và sự tiện nghi cho cuộc sống, nhưng nó cũng là nguyên nhân chính gây ô nhiễm không khí, nước, và đất đai. Các nhà máy, xí nghiệp thải ra khói bụi và chất độc hại, còn các khu đô thị thiếu các công trình xử lý nước thải và rác thải.


- **Rác thải nhựa**: Việc sử dụng nhựa dùng một lần là một trong những yếu tố gây ô nhiễm nghiêm trọng nhất. Hàng triệu tấn nhựa không phân hủy được thải ra môi trường mỗi năm, làm tắc nghẽn hệ thống thoát nước và ảnh hưởng đến hệ sinh thái biển.


- **Chặt phá rừng bừa bãi**: Việc chặt phá rừng để lấy đất canh tác hoặc khai thác gỗ trái phép đang làm giảm diện tích rừng tự nhiên, gây mất cân bằng sinh thái và ảnh hưởng đến khí hậu toàn cầu.


- **Hành vi xả rác bừa bãi**: Một thói quen xấu phổ biến mà nhiều người mắc phải là xả rác bừa bãi ra môi trường. Điều này không chỉ làm ô nhiễm môi trường sống mà còn gây ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe của cộng đồng.


### **3. Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người**


Bảo vệ môi trường không phải là công việc của riêng ai, mà là trách nhiệm chung của tất cả chúng ta. Mỗi hành động nhỏ, mỗi thói quen lành mạnh trong cuộc sống đều có thể góp phần bảo vệ trái đất. Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi một ai đó làm thay mình, mà phải tự tay hành động ngay từ bây giờ.


- **Hạn chế sử dụng nhựa**: Một trong những việc dễ dàng nhất mà mỗi người có thể làm là giảm thiểu việc sử dụng các sản phẩm nhựa dùng một lần như túi nylon, chai nhựa. Thay vào đó, chúng ta có thể sử dụng túi vải, chai lọ thủy tinh hay nhựa tái sử dụng.


- **Tiết kiệm năng lượng**: Chúng ta có thể giảm thiểu lượng điện năng tiêu thụ bằng cách tắt các thiết bị điện không cần thiết, sử dụng các thiết bị tiết kiệm điện như bóng đèn LED, và sử dụng năng lượng tái tạo như năng lượng mặt trời, gió.


- **Trồng cây xanh**: Cây xanh không chỉ giúp cải thiện chất lượng không khí mà còn tạo bóng mát, làm đẹp môi trường sống. Mỗi người có thể tham gia các hoạt động trồng cây, chăm sóc cây xanh tại nhà, tại trường học hoặc trong cộng đồng.


- **Vệ sinh môi trường xung quanh**: Một hành động nhỏ nhưng có ý nghĩa lớn là giữ gìn vệ sinh nơi sống. Hãy thu gom rác thải, phân loại rác và đưa vào các nơi xử lý đúng cách. Đặc biệt, hãy không xả rác bừa bãi ra đường phố, ao hồ, sông suối.


### **4. Cần có sự hợp tác và hành động mạnh mẽ hơn từ cộng đồng**


Bảo vệ môi trường không thể thực hiện nếu thiếu sự hợp tác giữa các cá nhân, tổ chức và chính phủ. Chính phủ cần đưa ra các chính sách nghiêm ngặt về bảo vệ môi trường, thúc đẩy nghiên cứu và phát triển các công nghệ xanh, tăng cường giám sát và xử lý các hành vi gây ô nhiễm. Các tổ chức cộng đồng và các tổ chức phi chính phủ cần lên tiếng và thực hiện các chiến dịch bảo vệ môi trường, tuyên truyền giáo dục cộng đồng.


### **5. Kết luận**


Tóm lại, bảo vệ môi trường không chỉ là một trách nhiệm mà còn là nghĩa vụ của mỗi chúng ta để gìn giữ một hành tinh xanh, sạch và đẹp cho các thế hệ mai sau. Chúng ta hãy bắt đầu từ những hành động nhỏ trong cuộc sống hàng ngày, từ việc giảm thiểu rác thải nhựa, tiết kiệm năng lượng đến việc trồng cây và giữ gìn vệ sinh môi trường. Hãy cùng nhau hành động ngay hôm nay để bảo vệ hành tinh của chúng ta – một hành tinh duy nhất mà chúng ta có!


Cảm ơn các bạn đã lắng nghe!

14 giờ trước (20:48)

Bảo vệ môi trường – trách nhiệm không của riêng ai

Môi trường là nơi nuôi dưỡng sự sống, là mái nhà chung của con người, động vật và thiên nhiên. Thế nhưng, ngày nay, môi trường đang bị tàn phá nghiêm trọng bởi chính những hành động vô ý thức của con người: rác thải tràn lan, khói bụi ô nhiễm, rừng xanh bị chặt phá, nguồn nước bị đầu độc…

Chúng ta đang sống trên một hành tinh đang “sốt”, đang “khát”, và đang “khóc” vì những tổn thương nặng nề. Không khí bẩn khiến nhiều người mắc bệnh. Nước thải và rác nhựa làm cá chết hàng loạt, đại dương bị đầu độc. Băng tan, lũ lụt, hạn hán – đó không phải là cảnh phim viễn tưởng, mà là hiện thực đáng báo động.

Nhưng... chúng ta có thể thay đổi điều đó.
Chúng ta không cần làm gì to tát – chỉ cần bắt đầu từ những việc nhỏ: bỏ rác đúng nơi, nói không với nhựa dùng một lần, trồng cây xanh, tái sử dụng đồ cũ và tiết kiệm điện nước. Khi mỗi người cùng góp một bàn tay, Trái Đất sẽ được chữa lành dần dần.

Quan trọng nhất là phải thay đổi ý thức – bởi nếu trái tim chúng ta không xanh, thì không có bầu trời nào đủ trong để che chở.

Hãy nhớ: chúng ta không có hành tinh thứ hai để chuyển đến. Trái Đất là duy nhất. Và đã đến lúc chúng ta sống như thể điều đó là thật.

14 phút trước

sa-pô là các câu hỏi đặt ra cho bài và được đặt dưới nhan đề

13 giờ trước (20:51)

vì con ngườikhông bảo vệ môi trường

phân tích truyện "Hai người cha" của Lê Văn Thảo HAI NGƯỜI CHA (Lược phần đầu: Tám Khoa là một người lính, vợ con ông đã chết trong chiến tranh. Sau ngày giải phóng, có đứa con trai hỏi đúng tên họ, đến tìm và nhận là con ông, nó cười mãi trong niềm vui khôn tả. Đứa nhỏ kể về hoàn cảnh cực khổ của mình) […] “Thôi được rồi, con ở lại đây đi”, Tám Khoa nói, làm dấu chấm cuối...
Đọc tiếp



phân tích truyện "Hai người cha" của Lê Văn Thảo HAI NGƯỜI CHA (Lược phần đầu: Tám Khoa là một người lính, vợ con ông đã chết trong chiến tranh. Sau ngày giải phóng, có đứa con trai hỏi đúng tên họ, đến tìm và nhận là con ông, nó cười mãi trong niềm vui khôn tả. Đứa nhỏ kể về hoàn cảnh cực khổ của mình) […] “Thôi được rồi, con ở lại đây đi”, Tám Khoa nói, làm dấu chấm cuối cùng cho một quyết định mơ hồ, vô lý nhưng không thể nào cưỡng lại được.Bởi đứa nhỏ đâu phải con ông. Ông đúng tên họ đó, ở đơn vị đó, nhưng hồi đơn vị hành quân về Cà Mau ông đâu có đi. Cả đời ông cũng chưa từng về vùng đó. Ông có vợ con nhưng chết cả rồi, tự tay ông chôn cất, trong chiến tranh ở rừng miền Đông. Nhưng đó là chuyện đã qua. Giờ đứa nhỏ đang ngồi trước mặt ông, dễ thương quá chừng, nôn nóng muốn gặp cha nó nên vội vã nhận lầm ông. Cũng đâu có sao! Điều quan trọng là nó chẳng còn chỗ nào đi nữa, tám tuổi đã tưới rẫy, giờ lang thang đi tìm cha trong thành phố rộng mênh mông, sau ngày giải phóng rối mù như thế này. Hãy để nó ở lại đây ít ngày, ông tạm nhận là cha nó, để nó có chỗ ở. Rồi sau đó ông sẽ chỉ đường cho nó đi tìm cha, hoặc đích thân ông sẽ dẫn nó đi. Nó tìm gặp được cha rồi ông sẽ vỗ vai người đồng đội nói: “Tôi trả con cho anh đây. Tôi đã làm cha nó một thời gian, cũng thấy ấm lòng, đỡ cô đơn một thời gian”. Quả thật ông đã ấm lòng, không phải về sau này mà ngay lúc đó. Đứa nhỏ đang ngồi trong phòng ông cao lớn khỏe mạnh, mắt sáng long lanh, tóc chải rẽ, lưng ưỡn thẳng, chiếc túi xách để trong lòng. Một đứa con bỗng dưng hiện ra như thế này! Đứa con của ông không chết cũng bằng cỡ này, hãy để đứa nhỏ này thay vào chỗ đó. Chỉ ít ngày thôi, hoặc lâu hơn cũng được. Vậy là đứa nhỏ ở với ông, kêu ông bằng ba, bởi ông giả làm như thế. Và nhiều khi ông cũng tưởng lầm như thế. Ngày tháng trôi qua, không thấy ông nói ra sự thật với đứa nhỏ, dẫn nó đi tìm cha nó. Vội làm gì, trước sau rồi nó cũng gặp cha nó thôi. Để ít ngày nữa. Giờ ông đang bận lắm, ông biện bạch như thế, thành phố mới giải phóng đang trong thời kỳ quân quản. Ông đi làm việc suốt ngày, về nhà nhìn thấy đứa con hết mệt ngay. Nó lớn lên trông thấy, chẳng mấy chốc đã cao bằng ông. Phải cho nó ngủ giường riêng, ông đặt hai chiếc giường sát cạnh nhau, đêm nằm thò tay qua nắm tay nó, giở mùng lên nhìn mặt nó. Trước đây ông ăn cơm chung với anh em ở nhà bếp, giờ ông lãnh cơm về nhà hai cha con ăn với nhau. Buổi trưa buổi chiều hai cha con đi lãnh cơm, ông rề rà ở nhà bếp khoe với mọi người đứa con mình thế này thế nọ… Ông quên hẳn chuyện đưa đứa nhỏ đi tìm cha nó chăng? Không, ông không quên. Ban đêm ông vẫn nằm thao thức tính đến chuyện đường đi nước bước, phải tìm đến chỗ nào gặp đơn vị nào. Nhưng ban ngày ông chỉ tính chuyện hiện tại. Phải lo cho nó đi học, tìm nhà riêng cho nó, chọn cho nó một nghề sống về sau này… Chắc cha thật nó cũng muốn như vậy. (Lược phần sau: Khi đứa con học xong, có nghề nghiệp ổn định và chuẩn bị cưới vợ, ông Tám Khoa quyết định đi tìm cha ruột cho nó. Gặp cha ruột của con, ông biết chính người con nuôi cũng đã biết sự thật. Anh đã thực sự coi ông như một người cha, tự nguyện lãnh trách nhiệm phụng dưỡng ông tuổi xế chiều. Hai người cha vui mừng cùng chuẩn bị làm đám cưới cho người con) (Trích Hai người cha, Tuyển tập truyện ngắn Lê Văn Thảo, NXB Văn học, 2012)* Lê Văn Thảo tên thật là Dương Ngọc Huy, sinh năm 1939 tại huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An. Lê Văn Thảo là một mẫu nhà văn vừa cầm bút vừa cầm súng, gan dạ dũng cảm như một chiến sĩ thực thụ với tư cách phóng viên mặt trận. Trải nghiệm chiến tranh, trải nghiệm cuộc sống với tất cả những bi tráng hào hùng thấm sâu vào máu thịt tâm hồn. Ông đã từng đạt Giải thưởng Nhà nước về Văn học Nghệ thuật, 2007, Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học Nghệ thuật, 2012 cho các tác phẩm Con đường xuyên rừng, Tuyển tập truyện ngắn. Lê Văn Thảo đã góp phần lớn cho diện mạo văn học Việt Nam đương đại kể cả tới sau này trong nhiều sự kiện hội nhập thế giới. Đặc biệt, ông được coi là người có ảnh hưởng quan trọng đối với sự phát triển văn học Thành phố Hồ Chí Minh kể cả tới thời kỳ mở cửa sau này.


0