nếu em vẽ vào sổ điểm của mẹ.viết lại lời nói của em bằng-3câu trong đó có sử dụng câu khiến
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
bn tham khảo ặ :
-Bác Ghế ơi!
Em đang đóng nốt cánh cửa cuối cùng, chọt có một giọng khàn khàn cất lên từ cuối phòng học. Em dừng lại lắng nghe.
-Bác Ghế ơi! Bác còn thức hay ngủ rồi đó? – Giọng nói đó lại vang lên.
Một giọng nói ngái ngủ trả lời:
-Tôi đây! Có chuyện gì thế hả bác Bàn?
Bác Bàn nhìn ra xa, ngẫm nghĩ, rồi bằng một giọng buồn buồn bắt đầu kể:
-Như bác đã biết đấy. Tôi vói bác cùng ra đòi một lúc lại họ hàng với nhau. Dạo ấy… – giọng bác Bàn trầm xuống – Học sinh trường này không có bàn ghế ngồi học. Các cô cậu phải ngồi chật chội hoặc phải ngồi dưới đất mà học. Nhờ sự quan tâm của trường, họ đã đóng ra chúng ta và đặt vào phòng học này đây.
Nói tới đây, bác Bàn dùng lại. Ghế giục:
-Bác cứ kể đi, tôi nghe đây mà!
Bác Bàn cất giọng kể tiếp:
-Lúc mới vào tôi và bác đều sạch sẽ, thơm mùi gỗ mới. A! Cái thầy gì ấy nhỉ?… Thấy ấy luôn dặn dò các cô, các cậu học sinh giữ gìn chúng ta, không được xô đẩy, khác tên và giây mực trên thân thể chúng ta. Tôi thấy các cô, cậu học sinh cứ vâng vâng dạ dạ, tôi tưởng – nào ngờ… mới hôm qua đây, cái cậu Hùng hỗn láo trèo lên mặt tôi, dầm thình thịch, làm gãy cả chân tôi, Thế có khổ không chứ.
Bác Ghế lắc đầu nói:
-Thế thì có khác gì tôi. Cái cậu gì ấy nhỉ? Cái cậu mà bác mói nói ấy mà. À, ùm à! Cậu Hùng! Cũng chiều hôm qua thôi, cậu lấy tôi dùng làm vũ khí để chơi đánh nhau. Bác biết không? Tôi đau quá, vùng vảy mãi nhưng không thoát được, cậu ấy càng ghì chặt tôi hơn. Bỗng xoàng một tiếng, tôi choáng váng cả đầu óc, thét lên rồi ngất lịm. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đau ê ẩm. Một chiếc xương chân của tôi bị gãy ra. Tôi cố lê về đây đấy, bác ạ!
Bác Bàn buồn rầu:
-Vết thương của tôi nặng quá, tôi sợ mình không qua khỏi…
Bác Ghế vội vàng:
-Ấy, ấy, bác đừng nghĩ đến chuyện đó, tôi sợ lắm.
-Tôi và bác phải thoát ra khỏi chốn này – bác Bàn thét lên.
-Tôi không đi với bác được đâu.
Bàn ôm mặt rầu rĩ:
-Sao tôi không chết đi cho rồi,
Ghế vội an ủi bạn:
-Thôi bác đừng khóc nữa. Bác khóc thế có lọi gì đâu? Nhiệm vụ của chúng ta phải ra sức phục vụ cho các cô, các cậu học sinh cơ mà!
Bàn ôm chầm lấy Ghế, vừa cảm động về tấm lòng cao thượng của Ghế, vừa ân hận về thái độ bi quan của mình. Mấy giây trôi qua, hai người bạn ấy nhìn nhau bằng ánh mắt đầy nghị lực: Ngày mai chúng ta sẽ đề nghị nhà trường đưa đi chữa bệnh. Chúng ta sẽ lẽn tiếng khuyên các có, cậu học sinh giữ gìn cúa công, phải có ý thức mói được. Nhất định sẽ là như vậy, sẽ là như vậy.
Vừa lúc đó, đội Sao đó của trường đi tói. Em vội báo cáo về việc Bàn và Ghế bị hư hỏng cần được đi chữa bệnh. Hình như Bàn và Ghế củng nghe được câu nói đó, quên cả đau nhảy lên vì vui sướng.
Năm gian nhà cỏ thấp le te
Ngõ tối đêm sâu đóm lập loè
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe
(Theo Nguyễn Khuyến)
Năm gian nhà cỏ thấp le te
Ngõ tối đêm sâu đóm lập loè
Lưng giậu phất phơ màu khói nhạt
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe nha bạn
Vì chưa phát triển những đồ công nghệ nên người ngày xưa trông rất lạc hậu
Cây bóng mát ở trong sân trường em có rất nhiều loại cây, nhưng trong số đó em cũng rất thích cây bàng cổ thụ luôn luôn xòa cành và cho chúng em bóng mát trong những ngày hè rực lửa.
Đứng nhìn từ xa xa thì cây bàng ở trường em lúc này đây giống như một vệ sĩ cứ vươn những cành lá của mình thật rộng để có thể che mát cho chúng em. Thân cây cũng thật là to, chúng em cũng phải cố gắng ôm thân cây, dang rộng đôi tay cùng với bạn Mai nữa thì mới có thể ôm xuể. Đặc biệt hơn em cũng thấy được chính cái rễ cây cũng thật to lớn, nhìn xa xa giống y hệt con rắn hổ mang cứ ngóc đầu dậy như đang bò quanh gốc cây. Nhưng những con rắn này hiền lắm nhé! Nó cũng cứ để chúng em có thể ngồi lên đố để có thể tận hưởng được bóng mát dưới gốc cây bàng – cây bóng mát lớn nhất của trường em
Ngắm nhìn cái thân cây bàng trường em lúc này đây nó cũng lại đã thẳng như cái cột đình. Thật ấn tượng biết bao nhiêu khi em nhận thấy được chính cái vỏ cây màu xám có rất nhiều vết sẹo to nhỏ đó chính là những chiến tích của các anh chị học sinh khóa trước đã lấy gậy đập vào thân cây. Cây bàng ở sân trường em nó như tỏa các nhánh cây của mình phân tầng và có rất nhiều tán xanh mát. Ngắm nhìn cây bàng ai ai cũng nhận thấy được nó giống như chiếc ô có nhiều tầng xanh mát thật đẹp. Hay người trong Nam người ta hay gọi đó là những chiếc lọng xanh mát, em rất thích cây bàng.
Cây bàng là một trong những cây bóng mát mà em yêu thích nhất, cây như đã đong đầy biết bao những kỷ niệm của thời học sinh chúng em
Sân trường em có trồng rất nhiều cây bóng mát: cây phượng vĩ, cây xà cừ, cây bằng lăng,… Cây nào cũng đẹp, cũng xanh tốt. Nhưng em thích nhất là cây bàng được trồng ở trước cửa lớp 4B của em.
Em không biết cây được trồng tự bao giờ. Em chỉ biết, ngay từ ngày đầu tiên em cắp sách tới trường thì cây đã đứng ở đó rồi.
Từ xa nhìn lại, cây bàng như một chiếc ô xanh khổng lồ và mát rượi. Đến gần, cây sừng sững, tỏa bóng che mát cả một khoảng sân trường. Rễ cây to, dài, đâm sâu xuống đất. Có những rễ nổi lên mặt đất như những con rắn bò ngang dọc. Nhưng những con rắn này hiền lắm, chẳng cắn ai bao giờ đâu! Chúng chỉ ngày đêm âm thầm, hút chất dinh dưỡng để nuôi cây. Gốc cây được nằm trọn vẹn trong chiếc bồn xinh xắn hình vuông được bác thợ lề ốp gạch đỏ. Thân cây cao, to, đầy bướu và có nhiều sẹo. Xen giữa những vết sẹo là các đám mốc trắng giống như những bông hoa có nhiều hình thù, càng làm tôn lên vẻ đẹp cổ kính cho cây. Từ thân cây mọc ra rất nhiều cành. Các cành vươn dài, vươn rộng để đón ánh nắng mặt trời.Từ các cành, lá mọc ra rất nhiều. Lá bàng chuyển màu theo từng mùa. Mùa xuân, khi nhưng hạt mưa xuân bé nhỏ, mềm mại rơi xuống, đánh thức mầm non trên cây thức dậy, cây bàng như có hàng ngàn ngọn nến lung linh, kì ảo. Sang hè, lá chuyển sang màu xanh đậm, đan kín vào nhau, làm cho những tia nắng xuyên qua chỉ còn là màu ngọc bích. Từ ngày vào lớp 4, thấm thoắt đã ba tháng trôi qua, chúng em lo học hành rồi lâu cũng quên mất màu lá bàng. Giờ đây, cây bàng đã rụng gần hết quả, chỉ còn mấy quả chín mọng còn sót lại trên cây. Là bàng không còn là màu xanh đẹp đẽ nữa mà là một màu úa vàng, rồi chuyển sang màu đỏ, từng chiếc từng chiếc rụng xuống đất. Cuối đông, những chiếc lá cuối cùng lìa cành, từ giã thân mẹ đơn sơ, nhường chỗ cho các em bé sắp chào đời.
Cây bàng đối với chúng em chẳng khác nào người bạn thân thiết. Cây không chỉ tô thêm vẻ đẹp cho ngôi trường thân yêu của em mà còn có rất nhiều ích lợi. Những buổi đi học sớm, em ngồi ôn bài dưới gốc cây. Vào giờ ra chơi, chúng em lại nô đùa ở đó. Chúng em không sợ nắng vì đã có cây che cho chúng em. Dưới bóng cây là nơi chứng kiến bao nhiêu trò chơi tinh nghịch của chúng em. Các bạn trai chơi đá bóng, chơi đuổi nhau,…Còn bọn con gái chúng em chơi nhảy dây, đá cầu, đọc truyện,…
Em yêu cây nên em không bao giờ bẻ cành hay vặt lá. Khi có người làm hại cây, em ra ngăn lại. Em sẽ bảo vệ cây để các bạn khác cũng có những kỉ niệm đẹp về cây như em.
1. Thương người như thể thương thân.
2. Một miếng khi đói bằng một gói khi no.
3. Lá lành đùm lá rách
4. Nhường cơm, sẻ áo.
5. Chị ngã, em nâng.
mẹ hãy tha lỡi cho con....
chịu