Từ nội dung gợi ra câu thơ "Việt Nam quê hương ta" , em thấy mình phải làm gì để góp phần xây dựng và bảo vệ quê hương Việt Nam mãi giàu đẹp ?(Trả lời bằng đoạn văn khoảng 5-6 câu)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Phép tu từ : liệt kê
tác dụng:
-
- Phép liệt kê làm nổi bật không khí bận rộn, hỗn loạn vào buổi sáng, tương phản với hình ảnh cô đơn và vất vả của nhân vật "em".
- Tạo sự nhấn mạnh, giúp người đọc cảm nhận được sự khó khăn, gian khổ mà em phải chịu đựng trong hoàn cảnh ấy.
- Gợi lên cảm xúc thương cảm và suy ngẫm về những bất công trong cuộc sống.
tự ghép lại nha bn:
Mở bàiTrong dòng chảy của văn học Việt Nam, hình ảnh người bà luôn là biểu tượng thiêng liêng và đầy ý nghĩa, đại diện cho tình thương yêu, sự hy sinh và cội nguồn văn hóa dân tộc. Đoạn trích "Bà tôi" của Xuân Quỳnh khắc họa hình ảnh người bà vừa giản dị, gần gũi, vừa sâu sắc, thiêng liêng. Thông qua những kỷ niệm tuổi thơ của tác giả, hình ảnh bà hiện lên đầy cảm xúc, thể hiện sự gắn bó giữa con người với gia đình, quê hương và truyền thống.
Thân bài 1. Người bà giàu tình yêu thương, đức hy sinh- Hình ảnh người bà trong đoạn trích hiện lên với tình yêu thương vô bờ bến dành cho con cháu. Bà là người thay mẹ chăm sóc, dạy dỗ tác giả trong những năm tháng tuổi thơ.
- Qua những ký ức của tác giả, bà hiện lên như một người mẹ thứ hai, luôn ân cần, dịu dàng và hy sinh thầm lặng vì cháu. Tình yêu của bà là động lực, là ánh sáng nuôi dưỡng tâm hồn đứa trẻ.
- Người bà không chỉ là một cá nhân, mà còn là biểu tượng của quê hương, văn hóa dân tộc. Qua những câu chuyện cổ tích, bài hát ru hay các lời dạy dỗ, bà truyền tải những giá trị truyền thống tốt đẹp đến với cháu mình.
- Ký ức về người bà thường gắn với hình ảnh mái nhà tranh, bếp lửa và không gian làng quê yên bình, tạo nên sự hài hòa giữa con người và thiên nhiên.
- Điều này cho thấy bà không chỉ là người truyền dạy yêu thương, mà còn là người giữ lửa truyền thống, giúp cháu gắn kết với cội nguồn.
- Trong đoạn trích, bà xuất hiện như một người đầy bao dung, luôn dạy cháu những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Bà dùng cách sống giản dị và giàu tình cảm của mình để làm tấm gương cho cháu noi theo.
- Nhân vật bà hiện lên không chỉ qua hành động mà còn qua những ký ức và suy nghĩ của tác giả – một người cháu đã trưởng thành và cảm nhận sâu sắc hơn về sự hy sinh và nhân cách lớn lao của bà.
- Dù cuộc sống có thay đổi, tình cảm của người bà dành cho cháu vẫn không hề phai nhạt. Đối với Xuân Quỳnh, hình ảnh bà không chỉ là một người thân yêu mà còn là "cái nôi" của những giá trị nhân văn cao đẹp.
- Qua những năm tháng khó khăn, sự hiện diện của bà trở thành nơi chốn bình yên, bảo vệ tâm hồn non trẻ của tác giả khỏi những xô bồ, khắc nghiệt của cuộc đời.
Hình ảnh người bà trong đoạn trích "Bà tôi" không chỉ đơn thuần là ký ức của riêng Xuân Quỳnh, mà còn là biểu tượng thiêng liêng về tình yêu thương, sự hy sinh và cội nguồn văn hóa trong tâm thức mỗi con người Việt Nam. Với ngôn từ giản dị nhưng đầy xúc động, Xuân Quỳnh đã khắc họa một hình tượng nhân văn sâu sắc, gợi nhắc mỗi chúng ta hãy biết trân trọng những giá trị gia đình, những bóng dáng thân thương trong cuộc đời mình.
Kỷ niệm đáng nhớ với bạn thân lớp 4
Tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm ngọt ngào, trong sáng bên người bạn thân tên Minh. Minh là bạn cùng lớp và cũng là hàng xóm của tôi. Chúng tôi luôn đồng hành cùng nhau trong mọi trò chơi, mọi buổi học và cả những lần nghịch ngợm khiến người lớn phải lắc đầu. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất với Minh diễn ra vào một buổi chiều mùa hè năm lớp 4, khi cả hai quyết định đi câu cá bên bờ sông nhỏ ở cuối làng.
Hôm đó là một ngày nắng đẹp, trời xanh cao, gió nhẹ thổi làm những tán cây bên đường xào xạc. Sau giờ học buổi sáng, Minh mang hai chiếc cần câu tự làm bằng tre và một hộp nhỏ đựng giun đất đến nhà tôi. Cậu hào hứng nói:
Tôi nghe thế liền gật đầu đồng ý ngay. Cả hai đứa mang theo một chiếc giỏ nhỏ để đựng cá, rồi chạy bộ ra bờ sông. Con đường dẫn đến bờ sông trải dài qua cánh đồng lúa xanh mướt, thoảng mùi hương thơm của lúa đang thì con gái. Khi đến nơi, khung cảnh trước mắt thật yên bình: dòng nước trong vắt, những đám cỏ lau đung đưa trong gió, và vài chú chuồn chuồn bay lượn trên mặt nước.
Minh chọn một chỗ ngồi dưới bóng cây râm mát, còn tôi ngồi cách cậu một đoạn. Chúng tôi cẩn thận móc giun vào lưỡi câu, thả xuống dòng nước và bắt đầu chờ đợi. Minh lúc nào cũng tỏ ra rất kiên nhẫn, còn tôi thì sốt ruột, liên tục kiểm tra cần câu xem có cá cắn mồi hay chưa.
Được một lúc, Minh reo lên:
Cậu kéo cần lên, và quả thật, một chú cá nhỏ đang quẫy đuôi mạnh mẽ. Minh cười toe toét, tự hào vì là người đầu tiên bắt được cá. Tôi nhìn cậu với ánh mắt vừa ghen tị vừa quyết tâm. Tôi nghĩ thầm: “Không thể để Minh thắng mình được!”.
Tôi tập trung hơn, giữ im lặng để không làm cá sợ. Một lát sau, cần câu của tôi cũng rung lên. Tôi mừng rỡ kéo lên, nhưng khi nhìn thấy thứ mắc vào lưỡi câu, tôi không khỏi thất vọng. Đó không phải là cá, mà chỉ là một cành cây nhỏ trôi dưới nước. Minh nhìn thấy liền ôm bụng cười nghiêng ngả, còn tôi thì đỏ bừng mặt vì xấu hổ.
Nhưng tôi không bỏ cuộc. Sau một hồi kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng tôi cũng bắt được một chú cá nhỏ xíu. Dù cá của tôi không to như của Minh, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Chúng tôi tiếp tục câu cá đến khi mặt trời bắt đầu lặn. Kết quả là Minh bắt được ba con cá, còn tôi chỉ được một con, nhưng điều đó không quan trọng.
Trên đường về, Minh nói:
Tôi gật đầu, trong lòng tràn ngập niềm hạnh phúc. Dù hôm đó cá không nhiều, nhưng chúng tôi đã có một buổi chiều thật đáng nhớ, với những tiếng cười và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.
Bây giờ, mỗi khi nhớ lại kỷ niệm ấy, tôi lại thấy lòng mình ấm áp. Tình bạn trong sáng, giản dị giữa tôi và Minh luôn là một phần ký ức đẹp nhất của tuổi thơ, khiến tôi mỉm cười mỗi khi nghĩ về. Chuyến đi câu cá năm ấy không chỉ là một trò chơi, mà còn là minh chứng cho tình bạn gắn bó giữa hai đứa trẻ lớp 4.