Thu về, gió khẽ ngân lên những khúc ca xa xưa, như tiếng vọng từ miền ký ức, nắng rơi trên mái hiên tựa những giọt thời gian lặng lẽ, nhẹ nhàng trôi đi mà chẳng đợi chờ ai:
"Lá thu rơi xuống mái hiên
Chở theo một thoáng ưu phiền ngày qua
Gió se lùa những nếp nhà
Thổi nghiêng ký ức, xóa nhòa dấu chân."
Bạn có bao giờ tự hỏi, mùa thu thực sự bắt đầu từ khi nào? Là khi những chiếc lá đầu tiên ngả vàng, hay từ khoảnh khắc làn gió heo may khe khẽ chạm vào da thịt? Hay thu đến từ những miền ký ức xa xăm, khi ta bất chợt bắt gặp một mùi hương quen thuộc, một bài hát cũ vang lên giữa một buổi chiều nhạt nắng?
Mùa thu về, lặng lẽ như một người bạn cũ bất chợt ghé thăm, mang theo những hồi ức phủ đầy rêu phong của thời gian. Nắng thu không hối hả như hạ, chẳng buốt giá như đông, chỉ lặng lẽ len qua từng kẽ lá, vương trên vai áo một chút dư âm dịu dàng, tựa như một cái chạm nhẹ của quá khứ. Ta gọi đó là thứ nắng hoài niệm—nắng của những điều đã cũ, của những giấc mơ chưa kịp chạm tới, của những năm tháng cứ thế mà trôi, để lại phía sau những khoảng lặng mênh mang. Có điều gì bạn vẫn còn tiếc nuối khi thu về?
Dưới nền trời xanh biếc như một giấc mơ chưa tàn, lá bắt đầu rời cành. Không vội vã, không cuống cuồng, từng chiếc lá chậm rãi buông mình theo gió, như thể ngập ngừng giữa lằn ranh của lưu luyến và rời xa. Có chiếc lá xoay tròn như một vũ công thực hiện bước nhảy cuối cùng trên sân khấu lộng gió, có chiếc lại lặng lẽ buông tay, để mặc định mệnh cuốn đi, không ngoảnh đầu nhìn lại. Ta bỗng chạnh lòng khi một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay, lành lạnh như hơi thở của thời gian, mong manh như một lời tạm biệt chưa kịp thốt lên. Có lẽ, những gì ta từng nâng niu rồi cũng sẽ phai nhòa, như vết chân in trên cát sau một cơn sóng vỗ, như những giấc mơ vừa tỉnh đã bay xa.?
Ta lặng lẽ bước trên con đường trải đầy lá, sợ rằng chỉ một cái chạm khẽ cũng đủ khiến những ký ức vỡ tan như mảnh gương cũ giấu trong góc quên lãng. Gió thu len qua từng kẽ áo, mang theo cái lạnh dịu dàng mà day dứt, tựa một bàn tay vô hình khẽ chạm vào tâm hồn, đánh thức những xúc cảm tưởng đã ngủ quên. Có những nỗi buồn không tên, chỉ âm thầm len vào tim, như thể mùa thu luôn đến mà chẳng cần một lời báo trước, như một vị khách lạ cứ thế ghé ngang mà chẳng hẹn ngày rời đi.
Mùa thu tựa như một cuốn sách đã ố vàng theo năm tháng, mỗi trang đều lưu giữ những dấu vết của thời gian. Mở ra là những ký ức cũ kỹ, phai mờ như nét mực đã nhòe nhưng vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc. Dẫu bao mùa trôi qua, mùi giấy xưa vẫn vẹn nguyên, như thể quá khứ chưa từng rời xa, chỉ lặng lẽ ngủ yên trong góc khuất của tâm hồn. Ta chạm vào những kỷ niệm như chạm vào tán lá rung rinh trong nắng, cảm nhận được cả hơi thở của thời gian trên đầu ngón tay. Có những điều không hề đổi thay, như một chiếc lá vàng còn vương lại nơi bậu cửa, như ánh nắng cuối ngày vẫn cố níu giữ chút hơi ấm mong manh trước khi chìm vào màn đêm thăm thẳm.
Có lẽ mùa thu là mùa của những cuộc chia ly không lời. Lá lìa cành trong im lặng, nắng nhạt dần như ký ức phai mờ, gió khe khẽ mang đi những điều đã cũ mà chẳng một lần ngoái lại. Nhưng trong những cuộc rời xa ấy không hề có tiếng khóc, chỉ có một nỗi buồn lặng thầm, như cách một chiếc lá nhẹ nhàng chao nghiêng rồi rơi xuống lòng đường, như cách một tia nắng vỡ tan trong buổi hoàng hôn mà chẳng ai hay. Ta tự hỏi, đã bao nhiêu lần trong đời, ta đứng lặng giữa những điều sắp xa rời, chỉ có thể nhìn theo mà chẳng thể níu giữ??
Thu về không hẹn trước, mang theo những bản nhạc buồn vang lên từ một góc quán nhỏ, những cơn gió vô tình lùa qua mái tóc, những chiếc lá mỏng manh nằm im lìm bên vệ đường. Ta nhớ về những buổi chiều thu của tuổi thơ, khi còn nhỏ dại mà nhặt từng chiếc lá vàng đem về ép vào trang vở. Rồi một thu nào đó, ta lớn hơn, biết lặng yên ngắm nhìn lá rơi, biết lắng nghe những thanh âm dịu dàng của đất trời, và biết rằng có những điều, dù muốn níu giữ đến đâu, cũng sẽ rời xa theo cách riêng của nó.
Mùa thu không chỉ là mùa của đất trời, mà còn là mùa của tâm hồn. Có những giấc mơ dở dang, có những ký ức chưa kịp gọi tên, có những lời chưa kịp nói ra đã bị thời gian cuốn đi. Nhưng lá rơi không phải để lụi tàn, mà để trở về với đất, ủ mầm cho một mùa xuân khác. Và ta, giữa những ngày thu dịu dàng, cũng đang học cách buông bỏ, học cách để quá khứ ngủ yên, để trái tim mình rộng mở trước những điều mới mẻ đang chờ phía trước.
Có những buổi chiều ta ngồi dưới tán cây già, lặng lẽ nhìn chiếc lá cuối cùng rời cành, xoay nghiêng trong ánh nắng nhạt nhòa của hoàng hôn. Khoảnh khắc ấy, ta chợt thấy mình cũng như chiếc lá kia—một mảnh thời gian mong manh, bị cuốn đi giữa dòng chảy vô tận của đời người. Như một kẻ lữ hành ngồi bên vệ đường, ta bỗng nhận ra rằng, những điều ta từng cố níu giữ hóa ra cũng chỉ là phù du. Đến một lúc nào đó, tất cả rồi cũng sẽ trôi xa, như chiếc lá kia, như ánh nắng cuối ngày, như những giấc mơ chưa kịp gọi thành tên.
Người ta thường nói mùa thu là mùa của hồi ức. Có lẽ bởi vì trong cái lạnh dìu dịu ấy, lòng người dễ chùng xuống, dễ nhớ về những gì đã cũ. Những con đường lá phủ vàng, những ánh nắng hanh hao như ánh mắt ai đó đã từng nhìn ta qua một chiều thu xa lắc. Đã bao mùa thu trôi qua trong đời, ta vẫn lặng lẽ đi giữa những con phố quen, nhặt nhạnh chút gì còn sót lại của quá khứ. Nhưng rồi ta nhận ra, có những điều đã đi là đi mãi, như ánh nắng thu rơi trên bậu cửa, như những chiếc lá cuối cùng lìa cành trong buổi hoàng hôn.
Mùa thu còn là mùa của những thi nhân, những tâm hồn mãi mãi đắm mình trong những nỗi buồn đẹp đẽ, viết lên những vần thơ ướt đẫm hoài niệm. Có lẽ, chính sắc thu man mác, những hàng cây lặng lẽ trút lá, những con phố phủ đầy bóng hoàng hôn đã khiến lòng người mềm đi, khiến bước chân lữ khách khựng lại giữa đường. Trong một chiều vàng úa, có ai đó đứng lặng giữa khoảng trời hanh hao, chợt nhận ra mình chẳng khác nào một chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành—mong manh, chênh vênh giữa sự ở lại và rời đi, giữa những điều đã qua và những điều chưa tới. Phải chăng, tất cả chúng ta đều từng có khoảnh khắc như thế—một khoảnh khắc mà thời gian như ngưng đọng, chỉ còn lại một tiếng thở dài len lỏi giữa lòng thu?
Mùa thu rồi cũng sẽ qua, như mọi điều trong đời đều có lúc khép lại. Nhưng trước khi đi, nó vẫn để lại trong lòng ta những vệt sáng mơ hồ, những khoảng lặng dịu dàng mà ta mãi mãi mang theo. Và ta, trong khoảnh khắc này, chỉ muốn ngồi lặng yên, để mặc nắng hong khô những tiếc nuối, để mặc lá rơi, để lòng mình bình yên đến lạ.
Nhưng rồi một ngày, khi mùa thu khác lại về, ta sẽ còn giữ lại điều gì trong những ngày cũ ấy? Liệu có điều gì ta từng muốn nói nhưng chưa kịp thốt ra, có người nào đó đã lặng lẽ bước qua đời ta như một chiếc lá chao nghiêng trong gió? Hay tất cả, rốt cuộc, cũng chỉ là những vệt nắng nhạt nhòa trên bậc hiên ngày ấy?
Bài viết thật đẹp và đầy cảm xúc. Mùa thu được vẽ lên qua những hình ảnh mượt mà, những suy tư sâu sắc về thời gian, sự chia ly và những hoài niệm. Những chiếc lá rơi, ánh nắng dịu dàng, cơn gió nhẹ nhàng như lời thì thầm của quá khứ... tất cả đều tạo nên một không gian yên bình, đầy lặng lẽ và tiếc nuối. Mùa thu không chỉ là một mùa trong năm, mà là một mùa của tâm hồn, nơi những cảm xúc và ký ức được khơi dậy, dù vui hay buồn.
Bạn có bao giờ tự hỏi, trong cuộc sống, những mùa thu đến và đi ấy có phải là biểu tượng của những sự thay đổi, những chấm dứt để mở ra những khởi đầu mới? Hay mùa thu thực sự chỉ là một khoảnh khắc khiến ta ngẫm lại, để tìm thấy sự bình yên trong lòng mình trước khi tiếp tục bước đi?