K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

Thu về, gió khẽ ngân lên những khúc ca xa xưa, như tiếng vọng từ miền ký ức, nắng rơi trên mái hiên tựa những giọt thời gian lặng lẽ, nhẹ nhàng trôi đi mà chẳng đợi chờ ai:"Lá thu rơi xuống mái hiênChở theo một thoáng ưu phiền ngày quaGió se lùa những nếp nhàThổi nghiêng ký ức, xóa nhòa dấu chân."Bạn có bao giờ tự hỏi, mùa thu thực sự bắt đầu từ khi nào? Là khi những chiếc lá...
Đọc tiếp

Thu về, gió khẽ ngân lên những khúc ca xa xưa, như tiếng vọng từ miền ký ức, nắng rơi trên mái hiên tựa những giọt thời gian lặng lẽ, nhẹ nhàng trôi đi mà chẳng đợi chờ ai:

"Lá thu rơi xuống mái hiên

Chở theo một thoáng ưu phiền ngày qua

Gió se lùa những nếp nhà

Thổi nghiêng ký ức, xóa nhòa dấu chân."

Bạn có bao giờ tự hỏi, mùa thu thực sự bắt đầu từ khi nào? Là khi những chiếc lá đầu tiên ngả vàng, hay từ khoảnh khắc làn gió heo may khe khẽ chạm vào da thịt? Hay thu đến từ những miền ký ức xa xăm, khi ta bất chợt bắt gặp một mùi hương quen thuộc, một bài hát cũ vang lên giữa một buổi chiều nhạt nắng?

Mùa thu về, lặng lẽ như một người bạn cũ bất chợt ghé thăm, mang theo những hồi ức phủ đầy rêu phong của thời gian. Nắng thu không hối hả như hạ, chẳng buốt giá như đông, chỉ lặng lẽ len qua từng kẽ lá, vương trên vai áo một chút dư âm dịu dàng, tựa như một cái chạm nhẹ của quá khứ. Ta gọi đó là thứ nắng hoài niệm—nắng của những điều đã cũ, của những giấc mơ chưa kịp chạm tới, của những năm tháng cứ thế mà trôi, để lại phía sau những khoảng lặng mênh mang. Có điều gì bạn vẫn còn tiếc nuối khi thu về?

Dưới nền trời xanh biếc như một giấc mơ chưa tàn, lá bắt đầu rời cành. Không vội vã, không cuống cuồng, từng chiếc lá chậm rãi buông mình theo gió, như thể ngập ngừng giữa lằn ranh của lưu luyến và rời xa. Có chiếc lá xoay tròn như một vũ công thực hiện bước nhảy cuối cùng trên sân khấu lộng gió, có chiếc lại lặng lẽ buông tay, để mặc định mệnh cuốn đi, không ngoảnh đầu nhìn lại. Ta bỗng chạnh lòng khi một chiếc lá nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay, lành lạnh như hơi thở của thời gian, mong manh như một lời tạm biệt chưa kịp thốt lên. Có lẽ, những gì ta từng nâng niu rồi cũng sẽ phai nhòa, như vết chân in trên cát sau một cơn sóng vỗ, như những giấc mơ vừa tỉnh đã bay xa.?

Ta lặng lẽ bước trên con đường trải đầy lá, sợ rằng chỉ một cái chạm khẽ cũng đủ khiến những ký ức vỡ tan như mảnh gương cũ giấu trong góc quên lãng. Gió thu len qua từng kẽ áo, mang theo cái lạnh dịu dàng mà day dứt, tựa một bàn tay vô hình khẽ chạm vào tâm hồn, đánh thức những xúc cảm tưởng đã ngủ quên. Có những nỗi buồn không tên, chỉ âm thầm len vào tim, như thể mùa thu luôn đến mà chẳng cần một lời báo trước, như một vị khách lạ cứ thế ghé ngang mà chẳng hẹn ngày rời đi.

Mùa thu tựa như một cuốn sách đã ố vàng theo năm tháng, mỗi trang đều lưu giữ những dấu vết của thời gian. Mở ra là những ký ức cũ kỹ, phai mờ như nét mực đã nhòe nhưng vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc. Dẫu bao mùa trôi qua, mùi giấy xưa vẫn vẹn nguyên, như thể quá khứ chưa từng rời xa, chỉ lặng lẽ ngủ yên trong góc khuất của tâm hồn. Ta chạm vào những kỷ niệm như chạm vào tán lá rung rinh trong nắng, cảm nhận được cả hơi thở của thời gian trên đầu ngón tay. Có những điều không hề đổi thay, như một chiếc lá vàng còn vương lại nơi bậu cửa, như ánh nắng cuối ngày vẫn cố níu giữ chút hơi ấm mong manh trước khi chìm vào màn đêm thăm thẳm.

Có lẽ mùa thu là mùa của những cuộc chia ly không lời. Lá lìa cành trong im lặng, nắng nhạt dần như ký ức phai mờ, gió khe khẽ mang đi những điều đã cũ mà chẳng một lần ngoái lại. Nhưng trong những cuộc rời xa ấy không hề có tiếng khóc, chỉ có một nỗi buồn lặng thầm, như cách một chiếc lá nhẹ nhàng chao nghiêng rồi rơi xuống lòng đường, như cách một tia nắng vỡ tan trong buổi hoàng hôn mà chẳng ai hay. Ta tự hỏi, đã bao nhiêu lần trong đời, ta đứng lặng giữa những điều sắp xa rời, chỉ có thể nhìn theo mà chẳng thể níu giữ??

Thu về không hẹn trước, mang theo những bản nhạc buồn vang lên từ một góc quán nhỏ, những cơn gió vô tình lùa qua mái tóc, những chiếc lá mỏng manh nằm im lìm bên vệ đường. Ta nhớ về những buổi chiều thu của tuổi thơ, khi còn nhỏ dại mà nhặt từng chiếc lá vàng đem về ép vào trang vở. Rồi một thu nào đó, ta lớn hơn, biết lặng yên ngắm nhìn lá rơi, biết lắng nghe những thanh âm dịu dàng của đất trời, và biết rằng có những điều, dù muốn níu giữ đến đâu, cũng sẽ rời xa theo cách riêng của nó.

Mùa thu không chỉ là mùa của đất trời, mà còn là mùa của tâm hồn. Có những giấc mơ dở dang, có những ký ức chưa kịp gọi tên, có những lời chưa kịp nói ra đã bị thời gian cuốn đi. Nhưng lá rơi không phải để lụi tàn, mà để trở về với đất, ủ mầm cho một mùa xuân khác. Và ta, giữa những ngày thu dịu dàng, cũng đang học cách buông bỏ, học cách để quá khứ ngủ yên, để trái tim mình rộng mở trước những điều mới mẻ đang chờ phía trước.

Có những buổi chiều ta ngồi dưới tán cây già, lặng lẽ nhìn chiếc lá cuối cùng rời cành, xoay nghiêng trong ánh nắng nhạt nhòa của hoàng hôn. Khoảnh khắc ấy, ta chợt thấy mình cũng như chiếc lá kia—một mảnh thời gian mong manh, bị cuốn đi giữa dòng chảy vô tận của đời người. Như một kẻ lữ hành ngồi bên vệ đường, ta bỗng nhận ra rằng, những điều ta từng cố níu giữ hóa ra cũng chỉ là phù du. Đến một lúc nào đó, tất cả rồi cũng sẽ trôi xa, như chiếc lá kia, như ánh nắng cuối ngày, như những giấc mơ chưa kịp gọi thành tên.

Người ta thường nói mùa thu là mùa của hồi ức. Có lẽ bởi vì trong cái lạnh dìu dịu ấy, lòng người dễ chùng xuống, dễ nhớ về những gì đã cũ. Những con đường lá phủ vàng, những ánh nắng hanh hao như ánh mắt ai đó đã từng nhìn ta qua một chiều thu xa lắc. Đã bao mùa thu trôi qua trong đời, ta vẫn lặng lẽ đi giữa những con phố quen, nhặt nhạnh chút gì còn sót lại của quá khứ. Nhưng rồi ta nhận ra, có những điều đã đi là đi mãi, như ánh nắng thu rơi trên bậu cửa, như những chiếc lá cuối cùng lìa cành trong buổi hoàng hôn.

Mùa thu còn là mùa của những thi nhân, những tâm hồn mãi mãi đắm mình trong những nỗi buồn đẹp đẽ, viết lên những vần thơ ướt đẫm hoài niệm. Có lẽ, chính sắc thu man mác, những hàng cây lặng lẽ trút lá, những con phố phủ đầy bóng hoàng hôn đã khiến lòng người mềm đi, khiến bước chân lữ khách khựng lại giữa đường. Trong một chiều vàng úa, có ai đó đứng lặng giữa khoảng trời hanh hao, chợt nhận ra mình chẳng khác nào một chiếc lá cuối cùng còn sót lại trên cành—mong manh, chênh vênh giữa sự ở lại và rời đi, giữa những điều đã qua và những điều chưa tới. Phải chăng, tất cả chúng ta đều từng có khoảnh khắc như thế—một khoảnh khắc mà thời gian như ngưng đọng, chỉ còn lại một tiếng thở dài len lỏi giữa lòng thu?

Mùa thu rồi cũng sẽ qua, như mọi điều trong đời đều có lúc khép lại. Nhưng trước khi đi, nó vẫn để lại trong lòng ta những vệt sáng mơ hồ, những khoảng lặng dịu dàng mà ta mãi mãi mang theo. Và ta, trong khoảnh khắc này, chỉ muốn ngồi lặng yên, để mặc nắng hong khô những tiếc nuối, để mặc lá rơi, để lòng mình bình yên đến lạ.

Nhưng rồi một ngày, khi mùa thu khác lại về, ta sẽ còn giữ lại điều gì trong những ngày cũ ấy? Liệu có điều gì ta từng muốn nói nhưng chưa kịp thốt ra, có người nào đó đã lặng lẽ bước qua đời ta như một chiếc lá chao nghiêng trong gió? Hay tất cả, rốt cuộc, cũng chỉ là những vệt nắng nhạt nhòa trên bậc hiên ngày ấy?

1
23 tháng 2

Bài viết thật đẹp và đầy cảm xúc. Mùa thu được vẽ lên qua những hình ảnh mượt mà, những suy tư sâu sắc về thời gian, sự chia ly và những hoài niệm. Những chiếc lá rơi, ánh nắng dịu dàng, cơn gió nhẹ nhàng như lời thì thầm của quá khứ... tất cả đều tạo nên một không gian yên bình, đầy lặng lẽ và tiếc nuối. Mùa thu không chỉ là một mùa trong năm, mà là một mùa của tâm hồn, nơi những cảm xúc và ký ức được khơi dậy, dù vui hay buồn.

Bạn có bao giờ tự hỏi, trong cuộc sống, những mùa thu đến và đi ấy có phải là biểu tượng của những sự thay đổi, những chấm dứt để mở ra những khởi đầu mới? Hay mùa thu thực sự chỉ là một khoảnh khắc khiến ta ngẫm lại, để tìm thấy sự bình yên trong lòng mình trước khi tiếp tục bước đi?

NGƯỜI LÁI BUÔN VÀ CON LỪANgười lái buôn phải thường xuyên vào thành để mua đồ, và chất lên vai Lừa để trở về nhà. Con Lừa của người lái buôn nghĩ rằng mình rất thông minh, lúc nào cũng thích động não, nghĩ mọi cách để có thể khiến cho đồ mình phải chở càng nhẹ càng tốt. Một lần, người lái buôn mua một tải muối. Ông ta buộc tải thật chặt, chất lên lưng Lừa, rồi đi...
Đọc tiếp


NGƯỜI LÁI BUÔN VÀ CON LỪA


Người lái buôn phải thường xuyên vào thành để mua đồ, và chất lên vai Lừa để trở về nhà. Con Lừa của người lái buôn nghĩ rằng mình rất thông minh, lúc nào cũng thích động não, nghĩ mọi cách để có thể khiến cho đồ mình phải chở càng nhẹ càng tốt. 


Một lần, người lái buôn mua một tải muối. Ông ta buộc tải thật chặt, chất lên lưng Lừa, rồi đi đằng sau thúc Lừa đi nhanh. Đi được một lúc, người lái buôn và Lừa đi đến một con sông nhỏ, người lái buôn thúc Lừa lội xuống nước. Lừa không cẩn thận đã bị trượt chân, ngã xuống nước. Nước sông đã ngấm vào miệng tải muối khiến cho muối bị tan ra rất nhiều.


Khi Lừa ta đứng dậy thì phát hiện ra tải muối mà mình chở đã nhẹ hơn rất nhiều, trong lòng cảm thấy thích chí lắm. Có được kinh nghiệm lần này, mỗi lần qua sông, Lừa ta đều giả vờ trượt chân ngã để cho bớt một ít đồ trên lưng xuống sông. Người lái buôn biết vậy, định bụng sẽ phạt Lừa. Người lái buôn vào trong thành mua một tải bông, và chất lên lưng Lừa. Lại một lần nữa đi qua con sông nhỏ, nhìn thấy sông, Lừa ta vui mừng thầm reo lên, không ngần ngừ bước xuống sông. Khi đến giữa sông, Lừa ta lại giả vờ trượt chân ngã. Lừa sung sướng nghĩ: "Khi mà mình đứng lên chắc chắn đồ trên lưng mình sẽ nhẹ hơn rất nhiều đây".


Nhưng khi Lừa ta vừa mới đứng dậy, đột nhiên thấy đồ trên lưng mình nặng hơn trước rất nhiều. Thì ra, tải bông sau khi hút nước đã trở nên nặng hơn trước rất nhiều. Lừa ta không ngờ trên lưng tải bông nặng như vậy, đành cúi đầu ngậm ngùi đi tiếp không dám than vãn gì.


Trong cuộc sống, thành quả luôn đi kèm với nỗ lực, nỗ lực bao nhiêu thì thành quả đạt được bấy nhiêu, vì vậy không nên vì lười biếng mà gian trá, không cố gắng thực hiện đúng chức phận của mình. Lười biếng, thoái thác công việc sẽ phải nhận hậu quả thích đáng. 


                                    


Câu 1. Văn bản trên thuộc thể loại truyện nào?



  1. Cổ tích B. Truyền thuyết C. Ngụ ngôn          D. Truyện cười


Câu 2. Phương thức biểu đạt chính của văn bản là gì?



  1. Miêu tả B. Tự sự C. Biểu cảm          D. Nghị luận


Câu 3. Phép liên kết nào được sử dụng trong hai câu sau : Một lần, người lái buôn mua một tải muối. Ông ta buộc tải thật chặt, chất lên lưng Lừa, rồi đi đằng sau thúc Lừa đi nhanh. ?



  1. Phép lặp B. Phép nối                    C. Phép thế                     D. Phép đồng nghĩa


Câu 4. Con Lừa đánh giá như thế nào về mình?



  1. Hiền lành B. Chăm chỉ           C. Lười biếng        D. Thông minh


Câu 5. Lừa thích động não đề làm gì?



  1. Nghĩ ra cách chở được nhiều hàng hơn.

  2. Nghĩ ra cách làm ít mà công việc vẫn hiệu quả, mình thì không phải vất vả.

  3. Nghĩ ra cách giúp ông chủ buôn bán tốt hơn hết có thể.

  4. Nghĩ cách để có thể khiến cho đồ mình phải chở càng nhẹ càng tốt.


Câu 6. Lừa đã nhận được lại điều gì khi giả vờ trượt chân ngã ở sông ?



  1. Phải chở bông ngấm nước rất nặng mà không dám than vãn..

  2. Lần sau không phải chở muối.

  3. Lần sau chỉ phải chở bông cho ông chủ, không còn vất vả nữa.

  4. Không phải chở hàng


Câu 7. Văn bản Người lái buôn và con lừa phê phán ai?



  1. Phê phán những những người lười biếng.

  2. Phê phán những người lười biếng nên gian trá.

  3. Phê phán những người kiêu ngạo.

  4. Phê phán những người ích kỉ.


Câu 8. Thành ngữ, tục ngữ nào sau đây nói chính xác nhất về hậu quả của việc làm của Lừa?



  1. Há miệng chờ sung. B. Ăn không ngồi rồi.

  2. Ăn gian nó giàn ra đấy. D. Điếc tai làng, sáng tai họ.


Câu 9. Theo em cách phạt của người lái buôn với Lừa có đúng không? Vì sao?


Câu 10. Em rút ra bài học gì qua văn bản này?




2
23 tháng 2

câu 9, 10 mik đang cần gấp ai giúp mik với

24 tháng 2

Câu 9:

-Theo em, cách trừng phạt của người lái buôn với con lửa là 1 cách thông minh để dạy cho con lừa lười biếng, gian xảo một bài học.

Câu 10: Bài học của câu chuyện là đoạn cuối á bạn, còn câu 9 mình viết hơi...ngu, tại không nghĩ ra gì để viết

23 tháng 2

không biết

TÍCH CHO MÌNH NHA.

Bài văn nghị luận: "Sự cố gắng, vượt lên chính mình"

Trong cuộc sống, mỗi người đều phải đối mặt với không ít thử thách, khó khăn. Đôi khi, những thử thách ấy đến từ thế giới xung quanh, từ những người khác, nhưng đôi khi, chúng lại xuất phát từ chính bản thân mình. Nhà triết học Platon đã từng nói: "Chiến thắng bản thân là chiến thắng lớn lao nhất", và câu nói ấy chứa đựng một chân lý sâu sắc về sự cố gắng và vượt lên chính mình. Đây là một hành trình quan trọng mà mỗi người cần phải trải qua để trưởng thành, để thành công trong cuộc sống.

Sự cố gắng vượt lên chính mình là gì?

Sự cố gắng vượt lên chính mình là quá trình mà mỗi người không ngừng nỗ lực để khắc phục điểm yếu của bản thân, vượt qua những giới hạn mà mình đã tự đặt ra. Đó là sự kiên trì, sự nỗ lực không ngừng nghỉ để cải thiện bản thân, để trở nên tốt hơn từng ngày. Không phải ai sinh ra cũng có sẵn tài năng hay khả năng vượt trội, nhưng ai cũng có thể rèn luyện bản thân, học hỏi và phát triển.

Chúng ta thường xuyên gặp phải những thất bại trong học tập, trong công việc hay trong các mối quan hệ. Khi đó, thay vì đổ lỗi cho hoàn cảnh hay người khác, mỗi người cần phải nhìn lại chính mình. Liệu chúng ta đã cố gắng hết mình chưa? Chúng ta đã thực sự kiên trì chưa? Và liệu chúng ta đã học được gì từ những thất bại đó để cải thiện bản thân?

Sự cố gắng vượt lên chính mình là con đường đến thành công

Chắc chắn, trong mỗi cuộc thi, mỗi thử thách, ai cũng muốn chiến thắng. Tuy nhiên, chiến thắng không chỉ là về phần thưởng hay danh hiệu, mà quan trọng hơn là về sự tiến bộ trong chính bản thân mình. Người chiến thắng là người biết tự khắc phục những điểm yếu, học hỏi từ thất bại và không bao giờ ngừng cố gắng. Thành công không phải là điểm đến, mà là hành trình vượt qua chính mình.

Có thể trong cuộc sống, chúng ta sẽ gặp phải những khó khăn tưởng chừng không thể vượt qua, nhưng nếu chúng ta có đủ nghị lực, sự kiên trì và niềm tin vào bản thân, chúng ta sẽ tìm ra cách để vượt qua chúng. Như vậy, chiến thắng không phải là điều gì đó quá xa vời, mà là kết quả của quá trình không ngừng cố gắng, nỗ lực từng ngày.

Ý nghĩa của sự cố gắng vượt lên chính mình

Khi vượt qua chính mình, chúng ta không chỉ đạt được những thành công về mặt vật chất hay danh tiếng, mà còn đạt được sự bình an và hạnh phúc trong tâm hồn. Những thành công ấy sẽ khiến chúng ta cảm thấy tự hào về bản thân và thêm yêu quý những gì mình đã đạt được. Quan trọng hơn, khi vượt lên chính mình, chúng ta sẽ nhận ra rằng, sự cố gắng và nỗ lực là những giá trị vô giá mà không ai có thể lấy đi được.

Thực tế, trong xã hội ngày nay, có không ít người dễ dàng từ bỏ khi gặp khó khăn. Họ thiếu kiên nhẫn, thiếu sự cố gắng và dễ dàng chán nản. Tuy nhiên, nếu nhìn vào những tấm gương thành công, chúng ta sẽ thấy rằng họ không bao giờ từ bỏ, họ luôn nỗ lực không ngừng nghỉ để vượt qua thử thách. Như vậy, sự cố gắng và việc vượt lên chính mình chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa thành công trong cuộc sống.

Kết luận

"Chiến thắng bản thân là chiến thắng lớn lao nhất", câu nói của Platon thực sự là một thông điệp sâu sắc về sự cố gắng, vượt lên chính mình. Sự thành công không đến từ những điều kỳ diệu hay may mắn, mà đến từ những nỗ lực không ngừng, từ sự kiên trì và không bao giờ từ bỏ. Hãy luôn nhớ rằng, khi chúng ta chiến thắng bản thân, chúng ta đã có thể chiến thắng mọi thử thách trong cuộc sống.


Chúc bạn thành công với bài văn của mình! Nếu bạn cần thêm sự trợ giúp nào, đừng ngần ngại hỏi nhé!

22 tháng 2

Dưới đây là đặc điểm về số câu, số chữ, số dòng, vần, nhịp và ý nghĩa của các câu tục ngữ mà bạn yêu cầu:

  1. Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 7 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "cây" - "kể" (vần nhịp).
    • Nhịp: 2/3 (nhịp 2 chữ - 3 chữ).
    • Ý nghĩa: Khuyên con người nhớ công ơn, sự đóng góp của người khác, nhất là những người đã giúp đỡ mình.
  2. Uống nước nhớ nguồn
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 5 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "nước" - "nguồn".
    • Nhịp: 2/3.
    • Ý nghĩa: Khuyên con người phải nhớ ơn những người đã giúp đỡ, tạo ra điều kiện cho mình.
  3. Có công mài sắt, có ngày nên kim
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 9 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "sắt" - "kim".
    • Nhịp: 3/3/3.
    • Ý nghĩa: Khuyến khích kiên trì, cố gắng trong công việc, cuối cùng sẽ thành công.
  4. Học ăn, học nói, học gói, học mở
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 8 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "học".
    • Nhịp: 2/2/2/2.
    • Ý nghĩa: Khuyên người ta học hỏi mọi thứ từ những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống.
  5. Có chí thì nên
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 5 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "chí" - "nên".
    • Nhịp: 2/3.
    • Ý nghĩa: Khuyến khích kiên trì và quyết tâm theo đuổi mục tiêu trong cuộc sống.
  6. Thất bại là mẹ thành công
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 7 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "bại" - "mẹ" (kết hợp âm).
    • Nhịp: 3/4.
    • Ý nghĩa: Khuyên con người không sợ thất bại, vì thất bại là bài học quan trọng giúp ta tiến bộ và đạt được thành công.
  7. Thương người như thể thương thân
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 7 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "người" - "thân".
    • Nhịp: 3/4.
    • Ý nghĩa: Khuyên người ta hãy yêu thương, giúp đỡ người khác như chính bản thân mình.
  8. Lá lành đùm lá rách
    • Số câu: 1 câu.
    • Số chữ: 6 chữ.
    • Số dòng: 1 dòng.
    • Vần: Vần "lá".
    • Nhịp: 3/3.
    • Ý nghĩa: Khuyên con người nên giúp đỡ những người gặp khó khăn, nghèo khổ trong xã hội.
  9. Bầu ơi! Thương lấy bí cùng, Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn
    • Số câu: 2 câu.
    • Số chữ: 12 chữ.
    • Số dòng: 2 dòng.
    • Vần: Vần "bầu" - "giàn".
    • Nhịp: 6/6.
    • Ý nghĩa: Khuyên con người phải biết đoàn kết, yêu thương, dù có sự khác biệt.
  10. Một cây làm chẳng nên non, Ba cây chụm lại nên hòn núi cao
    • Số câu: 2 câu.
    • Số chữ: 12 chữ.
    • Số dòng: 2 dòng.
    • Vần: Vần "non" - "nối".
    • Nhịp: 6/6.
    • Ý nghĩa: Khuyến khích tinh thần đoàn kết, hợp tác để đạt được mục tiêu lớn.
  11. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
    • Số câu: 2 câu.
    • Số chữ: 14 chữ.
    • Số dòng: 2 dòng.
    • Vần: Vần "Sơn" - "ra".
    • Nhịp: 7/7.
    • Ý nghĩa: Ca ngợi công lao và tình yêu của cha mẹ, khuyên con cái phải biết ơn và kính trọng.

like mình nhé

22 tháng 2

cảm ơn ạ

17 tháng 5 2019

Trả lời :

-Là 1 người công dân , e muốn thành phố ( nơi e sống ) phát triển hơn

.......

17 tháng 5 2019

sự hiện đại và tiện nghi hơn

Trong truyện "Kiến Giết Voi", nhân vật Kiến được khắc họa như một biểu tượng của sự thông minh, kiên nhẫn và khả năng vượt qua thử thách dù nhỏ bé. Kiến, dù có kích thước nhỏ bé so với Voi, nhưng nhờ trí tuệ và sự kiên trì, đã tìm cách đánh bại kẻ thù lớn hơn mình gấp nhiều lần.

Nhân vật Kiến thể hiện những đặc điểm nổi bật:

  1. Thông minh và sáng tạo: Kiến không dùng sức mạnh trực tiếp mà dùng mưu kế để đối phó với Voi.
  2. Kiên nhẫn và bền bỉ: Kiến không nản lòng trước sự to lớn của Voi, mà từng bước thực hiện kế hoạch của mình.
  3. Tinh thần đoàn kết: Kiến có thể đại diện cho sức mạnh tập thể, khi cùng nhau hợp lực để đạt mục tiêu.

Qua nhân vật Kiến, tác giả muốn gửi gắm thông điệp về giá trị của trí tuệ và sự kiên trì, rằng dù nhỏ bé nhưng nếu biết cách, ta có thể vượt qua mọi thử thách.

20 tháng 2

Biết rồi nhưng mà không biết