Viết bài văn nêu tình cảm cảm xúc về ngày hội thể thao được tổ chức ở trường em (dài)
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


cụm ĐT: đã tắm,giữ mãi.
Tác dụng:
+gơi lên những kỉ niệm ,hình ảnh đẹp
+chữ tắm và chữ đã đã gợi nên một kỉ niệm về dòng sông,sự gắn bó của tác giả với con sông.
+từ giữ mãi muốn nói lên tình yêu to lớn của tác giả cho dòng sông ,vì từ giữ mãi thể hiện mong muốn của tác giả là tác giả muốn lưu giữ mãi kỉ niệm đẹp đó với donhf sông.

Quá khứ: Ham chơi, bướng bỉnh
Hiện tại: Thấy có lỗi vì trong quá khứ đã làm ch*t chú chim, đã biết suy nghĩ thấu đáo

Chiều ngày hôm qua, em đã phạm phải một lỗi lầm khiến bản thân vô cùng ân hận. Đó thực sự là một trải nghiệm rất tệ, khiến em muốn xóa đi ngay lập tức.
Chuyện là hôm qua trời có mưa nên em được nghỉ hai tiết thể dục và về nhà sớm hơn mọi ngày. Thấy vậy, mẹ đã bảo em giúp mẹ để ý thời tiết, chờ trời tạnh mưa, thì đem sào áo quần ra sân hong gió cho bớt mùi ẩm mốc. Tuy nhiên, điều đó đã khiến em khó chịu. Bởi em định chờ mẹ đi làm thì sẽ sang nhà cái Loan cùng đọc truyện tranh. Bởi vậy, em đã tỏ ra vùng vằng, không trả lời câu nói của mẹ. Rồi chờ mẹ vừa ra khỏi cửa, cũng liền chạy đi chơi. Vì mải đọc truyện, trời sập tối em mới về đến nhà. Về đến cổng, em thấy mẹ đang một mình dàn những chiếc móc phơi áo quần ra sợi dây trước mái hiên để hong gió. Vẻ mặt của mẹ đầy sự mệt mỏi. Dưới ánh đèn vàng, quầng thâm mắt của mẹ hiện lên rõ rệt. Mỗi khi đưa móc áo lên cao, vai của mẹ lại hơi run lên một chút. Dáng vẻ tiều tụy ấy của mẹ khiến em vô cùng ân hận và tự trách bản thân. Em bước vào sân, lí nhí chào mẹ, rồi đứng yên ở đó như một kẻ tội đồ đang chờ đợi sự trách phạt. Nhưng mẹ lại chỉ dịu dàng bảo em vào nhà rửa tay sạch sẽ để ăn cơm. Chao ôi, chính sự vị tha của mẹ lại khiến cho sự dằn vặt trong em thêm lớn dần. Thà rằng mẹ trách mắng sự ham chơi, chểnh mảng và vô tâm của em thì em sẽ dễ chịu hơn nhiều.

Vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ, Thánh Gióng được lệnh ra trận đánh giặc Ân. Khi mặt trời vừa lên, cậu bé Gióng oai phong trong bộ giáp sắt, tay cầm roi sắt, cưỡi ngựa sắt phun lửa lao thẳng vào đội quân xâm lược. Suốt cả buổi trưa hôm ấy, Gióng đánh tan từng lớp giặc, khiến chúng hoảng loạn, bỏ chạy tán loạn khắp nơi. Đến khi roi sắt gãy, Gióng nhổ những bụi tre bên đường làm vũ khí tiếp tục chiến đấu. Cuối cùng, sau khi giặc bị tiêu diệt, Gióng cưỡi ngựa bay lên trời, để lại bao tự hào trong lòng dân làng.
✅ Trong đoạn văn trên, các trạng ngữ chỉ thời gian như “Vào một buổi sáng mùa thu mát mẻ”, “Khi mặt trời vừa lên”, “Suốt cả buổi trưa hôm ấy”, “Đến khi roi sắt gãy”, “Cuối cùng” giúp liên kết mạch kể chuyện một cách rõ ràng và mạch lạc.

CẢNH SÂN TRƯỜNG EM LÚC RA CHƠI
Trường học không chỉ là nơi gieo mầm tri thức mà còn là ngôi nhà thứ hai, nơi chất chứa biết bao kỷ niệm hồn nhiên, trong trẻo của tuổi học trò. Trong những khoảnh khắc yên bình nhất của đời học sinh, có lẽ thời gian ra chơi là lúc sân trường trở nên rộn ràng, náo nhiệt và mang đầy sức sống. Cảnh sân trường em lúc ra chơi chính là một bức tranh sống động, chan chứa sắc màu, âm thanh và cảm xúc của tuổi học trò thơ ngây.
Tiếng trống trường vang lên ba hồi giòn giã, như báo hiệu cho tất cả học sinh biết rằng giờ giải lao đã đến. Ngay lập tức, từ các lớp học, từng tốp học sinh ùa ra sân như đàn chim nhỏ rời khỏi tổ. Sân trường đang im ắng phút trước chợt trở nên ồn ào, nhộn nhịp như một phiên chợ nhỏ với đủ mọi âm thanh rộn ràng của tiếng nói, tiếng cười, tiếng chạy nhảy và cả những trò chơi tuổi thơ.
Sân trường em rộng rãi, được lát gạch đỏ đều đặn, xung quanh là những hàng cây xanh rợp bóng mát. Mỗi gốc cây như một chiếc ô thiên nhiên khổng lồ, tỏa bóng mát dịu dàng xuống mặt sân nóng bỏng dưới ánh nắng ban trưa. Những cây phượng vĩ đầu hè đã bắt đầu điểm sắc đỏ rực rỡ trên nền lá xanh mướt. Cánh phượng nhẹ nhàng rơi lả tả theo từng làn gió nhẹ, như những cánh bướm mỏng manh đung đưa giữa không trung. Hàng bằng lăng ở góc sân cũng đã kịp khoe sắc tím biếc, tạo nên một bức tranh vừa mộng mơ, vừa tràn đầy sức sống.
Giữa khung cảnh ấy, học sinh tụ tập thành từng nhóm. Nhóm thì chơi nhảy dây, miệng cười khanh khách; nhóm thì chơi ô ăn quan với những viên sỏi nhặt vội ngoài sân; nhóm khác lại kéo nhau đi đá cầu, đánh bóng chuyền, bắn bi… Mỗi trò chơi đều vang lên những âm thanh riêng biệt, tạo nên một bản giao hưởng tươi vui của thời học trò. Tiếng reo hò khi có người ghi bàn, tiếng hô to đếm số trong trò nhảy dây, tiếng cười nghiêng ngả khi ai đó bị loại khỏi trò chơi… tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bức tranh sống động không ngừng nghỉ.
Một góc khác của sân trường là nơi các bạn nữ thường tụ tập để trò chuyện. Họ ngồi trên các băng ghế đá được đặt dưới tán cây, vừa thưởng thức những cơn gió mát rượi, vừa trò chuyện rôm rả về bài học, về những điều thú vị xảy ra trong lớp, hay đơn giản chỉ là kể cho nhau nghe những câu chuyện vụn vặt của tuổi học trò. Có bạn còn tranh thủ mang theo hộp bút màu để tô nốt bức tranh đang vẽ dở, hoặc đọc nốt chương truyện đang hay.
Bên cạnh đó, thư viện nhỏ phía sau dãy lớp học cũng có vài bạn ghé vào. Dù chỉ là 15 phút ra chơi ngắn ngủi, nhưng đối với những người yêu sách, đó vẫn là khoảng thời gian quý báu để được chìm đắm trong thế giới tri thức. Thỉnh thoảng, tôi lại thấy một vài bạn đang ngồi yên tĩnh trong góc thư viện, mắt chăm chú đọc từng trang sách, như thể xung quanh mình không hề có sự xao động nào.
Không thể không nhắc đến các thầy cô giáo – những người luôn theo dõi học sinh bằng ánh mắt trìu mến trong giờ ra chơi. Thầy cô vừa là người quan sát, đảm bảo an toàn cho học sinh, vừa là người luôn sẵn lòng hòa mình vào những cuộc trò chuyện, nụ cười cùng học trò. Tôi còn nhớ có lần, thầy giáo thể dục đã hào hứng đá cầu cùng chúng tôi. Những cú đá uyển chuyển, những nụ cười thân thiện của thầy khiến cả nhóm cười vang đầy thích thú.
Ở gần phòng bảo vệ, chú bảo vệ già hiền lành ngồi trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, tay phe phẩy chiếc quạt nan. Chú không quên quan sát khắp sân trường, để ý đến những trò chơi có thể gây nguy hiểm, và luôn sẵn sàng nhắc nhở nếu thấy học sinh có biểu hiện nghịch phá. Dù nghiêm khắc, nhưng trong ánh mắt của chú luôn ánh lên sự quan tâm, lo lắng như một người cha dành cho các con.
Giờ ra chơi cũng là lúc sân trường trở nên đầy sắc màu: sắc trắng áo đồng phục tinh khôi, sắc đỏ khăn quàng cổ tươi thắm, sắc xanh của lá cây hòa với nắng vàng óng ánh tạo nên một bức tranh vừa bình dị, vừa rực rỡ. Những gương mặt học sinh, dù có đổ mồ hôi sau những trò vận động, vẫn rạng rỡ, tươi tắn như những đóa hoa nở trong nắng sớm. Nụ cười, niềm vui và sự hồn nhiên ấy khiến sân trường trở thành một không gian chan chứa tình yêu thương, là nơi lưu giữ những hồi ức đẹp đẽ nhất của một thời niên thiếu.
Có những hôm trời âm u, cơn gió đầu mùa thổi về mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, học sinh không ra chơi nhiều mà chọn đứng tụm lại dưới hiên lớp hoặc hành lang để chuyện trò. Khi ấy, sân trường yên tĩnh hơn, nhưng không vì thế mà mất đi sự ấm áp, thân thuộc. Tiếng cười vẫn vang lên, chỉ là nhỏ nhẹ và ấm áp hơn, như được thầm thì trong một ngày gió lạnh.
Rồi tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi lại vang lên. Những tốp học sinh nhanh chóng xếp hàng trở về lớp, ai nấy đều vẫn chưa hết háo hức, bịn rịn như thể chưa muốn kết thúc niềm vui vừa qua. Những tiếng “hẹn giờ ra chơi sau nhé!” vang lên, những cái bắt tay vội, những nụ cười đọng lại trên môi – tất cả như một lời hứa rằng: tuổi học trò vẫn còn rất nhiều khoảnh khắc để yêu thương, để lưu giữ.
Sân trường em – nơi mỗi giờ ra chơi là một lát cắt trong bức tranh tuổi học trò đầy màu sắc. Có những khoảnh khắc thật nhỏ thôi, như tiếng cười giữa một buổi trưa hè, như cái nhìn thẹn thùng của bạn nam khi bị trêu ghẹo, hay đơn giản là tiếng ve gọi hè trong ánh nắng chói chang… tất cả dệt nên ký ức học trò không thể nào quên. Dù mai này có lớn khôn, có rời xa mái trường thân yêu, thì hình ảnh sân trường lúc ra chơi – rộn ràng, sống động và thân thương – vẫn sẽ mãi là một phần ký ức không thể phai mờ trong tâm trí em.

của công ở trường là các vật dụng ở trường.
VD:bàn ghế , tủ , máy chiếu , đồng hồ ,...
Trong ngày hội thể thao của trường, từng khoảnh khắc đều in sâu trong tâm trí và lòng tự hào của em. Mỗi trận đấu, mỗi cuộc thi như là một màn trình diễn kỹ thuật và tinh thần dũng cảm mà mỗi em học sinh đều tự hào thể hiện. Khi nhìn thấy các bạn cùng lớp, cùng trường nỗ lực và chiến đấu hết mình trên sân cỏ, sân bóng, hay trong các cuộc thi vận động, em không khỏi cảm thấy xúc động và hạnh phúc. Mỗi lần nghe tiếng còi kết thúc trận đấu, mỗi khi thấy đồng đội của mình ghi bàn hoặc vượt qua đối thủ, trong em luôn bùng cháy lên một ngọn lửa đam mê và tự hào không nguôi. Những trò chơi nhóm như nhảy bao bố, kéo co hay đua thuyền trên cạn cũng mang lại cho em những trải nghiệm tuyệt vời và những kỷ niệm đáng nhớ. Khi cùng đồng đội vượt qua mọi thách thức, khi cảm nhận được sự đoàn kết và sự gắn bó, trong em luôn nảy sinh một cảm xúc tràn đầy niềm vui và sự hài lòng. Ngày hội thể thao không chỉ là một sự kiện thể thao, mà còn là dịp để em cảm nhận và trải nghiệm sự đoàn kết, tinh thần thể thao và tình bạn. Đó thực sự là một ngày tràn ngập cảm xúc và ấn tượng mà em sẽ luôn nhớ mãi.
Ngày hội thể thao của trường em là một dịp đặc biệt mà em luôn mong chờ. Mỗi năm, khi nghe thông báo về ngày hội thể thao sắp diễn ra, lòng em lại rộn ràng, háo hức. Đó không chỉ là một sự kiện thể thao, mà còn là một ngày để tất cả chúng em cùng nhau gắn kết, thể hiện sức mạnh tinh thần, sự đoàn kết và tình yêu thương đối với trường lớp.
Ngày hội thể thao năm nay diễn ra vào một sáng đầu tháng 4, trời trong xanh, khí trời mát mẻ, tạo điều kiện lý tưởng cho các hoạt động thể thao ngoài trời. Từ sáng sớm, không khí trường em đã trở nên sôi động và náo nhiệt. Các lớp học đã chuẩn bị sẵn sàng với các trang phục thể thao đầy màu sắc, không thiếu những dải băng, cờ vạt mang màu sắc đặc trưng của lớp mình. Không khí như tràn ngập niềm vui, tiếng cười nói của bạn bè và thầy cô vang vọng khắp sân trường.
Lễ khai mạc được tổ chức rất trang trọng. Các đội tham gia diễu hành, vỗ tay cổ vũ nhau, tạo thành những khối màu sắc rực rỡ trên sân. Sau những bài phát biểu và lời chúc tốt đẹp của thầy hiệu trưởng, các môn thi đấu chính thức bắt đầu. Có lẽ, điều khiến em ấn tượng nhất là hình ảnh những bạn bè trong lớp mình, mỗi người một tinh thần, một nỗ lực nhưng đều hướng về mục tiêu chung là chiến thắng và vui chơi lành mạnh.
Em tham gia thi đấu môn chạy tiếp sức, môn thể thao yêu thích của em. Lúc đầu, khi đứng ở vạch xuất phát, cảm giác hồi hộp cứ chực trào dâng trong lòng. Thế nhưng, khi nghe tiếng hò reo từ các bạn đồng đội và cổ vũ từ các lớp khác, em cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Chạy qua từng chặng, em cảm thấy cơ thể mình mệt nhoài, nhưng chính tinh thần đoàn kết của lớp khiến em không bao giờ muốn dừng lại. Mỗi bước chân của em như có một sức mạnh vô hình thúc đẩy, và cuối cùng, khi về đích, em đã thấy mình không chỉ thắng một cuộc đua, mà còn thắng chính bản thân mình.
Sau mỗi phần thi đấu, các đội ngũ đều ngồi lại cùng nhau, chia sẻ cảm xúc, cổ vũ và động viên nhau. Không còn sự phân biệt giữa lớp này lớp kia, giữa bạn này với bạn kia, tất cả đều là một tập thể lớn, cùng nhau vui chơi, cùng nhau nỗ lực và cùng nhau sẻ chia những giây phút quý giá. Ngày hội thể thao không chỉ là những cuộc thi, mà còn là một bài học về sự đoàn kết, sự kiên trì và tinh thần thể thao chân chính.
Em cảm thấy tự hào về trường mình, về các thầy cô giáo và các bạn học sinh. Mỗi một nụ cười, mỗi một cái vỗ tay, mỗi một lời động viên đều khiến cho không khí của ngày hội thêm phần ấm áp và ý nghĩa. Những giây phút vui chơi ấy, dù ngắn ngủi, nhưng sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp trong lòng em, là một phần không thể thiếu trong hành trình trưởng thành của mỗi học sinh.
Ngày hội thể thao không chỉ giúp chúng em rèn luyện sức khỏe, mà còn là dịp để thể hiện những phẩm chất tốt đẹp như sự trung thực, sự kiên nhẫn và tinh thần đoàn kết. Em hy vọng rằng, mỗi năm khi ngày hội thể thao được tổ chức, không chỉ riêng em mà tất cả các bạn học sinh đều sẽ có những kỷ niệm thật đẹp, những bài học quý giá, và những tình cảm thân thiết không bao giờ phai nhạt.