dong nao duoi day gom 2 tu dong nghia voi tu ben chac
a. ben chi , ben vung
b. ben vung , ben chat
c. ben bi , ben vung
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
cau nao duoi day co tu in nghieng mang nghia chuyen
a. thuc an phai duoc nau chin
b. suy nghi cho chin roi hay noi
c. mot dieu nhin chin dieu lanh
đó là một vẻ đẹp của đất nước sau thời chiến tranh chống giặng mĩ và pháp khiến e nhớ về quê hương,đất nước
Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em,mẹ luôn là người mẹ hiền và là hinh ảnh cao dẹp nhất. Mẹ một tiếng nghe dảng dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bếnh như lời bài hát:
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suốI hiền ngọt ngào”
Năm nay mẹ em 42 tuổi.Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Dôi bàn tay mẹ ko đẹp, nó dã bị chai như ghi lai những nổI vất vả của mẹ trong bao năm nay dã nuôi em khôn lớn nên ngườI. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em… Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em …
Có lần tôi bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện trảng Bàng. Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc tôi vì ba tôi bận công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phảI làm cả. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy một buổI, trưa về mẹ chăm sóc cho em, hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. lúc đó ánh mắt mẹ tràng gặp thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cườI kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chống mau hết bệnh. MỗI khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng,cử động chậm rãi, gượng nhẹ xếp đặt mọI công việc trong ngoài không rảnh tay dù bận mấy đi nữa mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon
khuyên lơn em đủ điều, giọng lúc nào cũng êm đềm thấm thía.
Mẹ luôn công tư rạch ròi, về nhà mẹ là mẹ, nhưng trên bục giảng mẹ là ngườI thầy, nếu em vi phạm thì phạt ngay, mẹ không hề châm chước hay thiên vị.
Cảnh đêm khuya mẹ ngồI soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai Có hôm thấy mẹ thả dài ngườI trên ghế có vẽ nghĩ ngợI xa xôi
Mẹ ôm tôi, nâng niu ng vòng tay âu yếm. Mẹ đứng ngồi không yên, khi em đi học về muộn.
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Biển dù rộng vẫn còn không ra khỏi giới hạn của địa cầu. Sông dù có dài thăm thẳm vẫn còn thước để đo. Còn lòng mẹ thì cao xa vời vợi như lòng trời vô tận trong vũ trụ mênh mông. Lòng mẹ là thiên đàng hạnh phúc thăm thẳm ngút ngàn.
Chỉ có lòng mẹ mới đủ sức chứa nổi nguồn sống của nhân loại. Thượng Đế đã ban tặng cho con người sự sống phát sinh từ lòng mẹ. Vì vậy mà ta có thể nói hạnh phúc của loài người chính tâm hồn cao thượng của người mẹ hiền. Mỗi người chúng ta, dù sang hèn hay giàu nghèo. Chúng ta cũng có một tình thương vô bờ vô bến của mẹ hiền. Vì mẹ chúng ta, yêu thương chúng ta bằng tình yêu của Thượng Đế. Cũng vì thế mà không có gì có thể sánh với tình mẹ thương con.
“ Ai rằng công mẹ bằng non
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”
Nguồn Edufly
chỉ học thôi sẽ khiến h/s không thik học nên là vừa học vừa chơi sẽ vui hơn
Bạn ơi, câu này bạn phải tự trl chứ
Tụi mình làm sao bít bạn học hành vs lại bố mẹ, thầy cô bạn ntn đâu
Học tốt!!!
#Bo
Em thấy mình chịu khó học hỏi chưa ? Vì sao?
Bố mẹ đã quan tâm đến việc học của em ko? Thầy cô có nhiệt tình chữa bài và giảng bài ko?
-Bài này phải tự trả lời chứ !!!
*Hỏi hoài*
#HT
&YOUTUBER&
ôm qua, 27/01/2020, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã chủ trì một cuộc họp khẩn cấp và tuyên bố phải “chống dịch như chống giặc” để bảo vệ sức khỏe người dân.
Trên thực tế, công tác phòng chống dịch corona tại Việt Nam đang được thực hiện như thế nào ? RFI Tiếng Việt hôm nay 28/01 phỏng vấn bác sĩ Trương Hữu Khanh, trưởng khoa Nhiễm của bệnh viện Nhi Đồng 1, Sài Gòn :
Thưa bác sĩ Trương Hữu Khanh, trước hết, xin bác sĩ cho biết là nguy cơ virus corona lây lan sang Việt Nam có lớn hay không ?
Tính ra hiện nay Việt Nam đang đóng dần các cửa khẩu và cả phía Trung Quốc cũng đóng dần cửa khẩu để hạn chế lưu thông từ Trung Quốc vào Việt Nam. Nếu ngừng lại ở đó và kiểm soát tốt, thì khả năng lây nhiễm sẽ giảm. Tuy nhiên, biện pháp đó không đủ, mà cái chính là trong nước, mình phải cẩn thận hơn, bởi vì đã có một số người Việt Nam du lịch từ Trung Quốc, từ thành phố Vũ Hán trở về. Mình bắt buộc phải có những biện pháp thôi.
Việt Nam có những biện pháp gì để phòng ngừa lây lan ?
Thực ra ở Việt Nam cũng đã nhiều lần có những biện pháp phòng ngừa, như đã từng chuẩn bị đối phó với dịch SARS hay MERS, rồi Ebola. Hiện nay, tại các cửa khẩu Việt Nam, tất cả những người từ Trung Quốc qua đều phải làm một tờ khai y tế. Sau đó, họ được dặn là nếu bị bệnh thì phải tự cách ly ở nhà. Những ai bị sốt thì đến ngay sở y tế để xác định lại một lần nữa và dặn họ theo dõi trong vòng 14 ngày, đó là thời gian ủ bệnh tối đa của virus. Qua khỏi được 14 ngày thì thôi.
Còn đối với những người có khả năng tiếp xúc với các bệnh nhân Trung Quốc thì cũng đã phải trải qua quy trình như vậy ngay từ những hôm trước rồi. Ở Việt Nam, khối Y Tế Dự Phòng đảm nhiệm công tác đó. Họ phải nắm những thông tin đó và dặn dò những người có khả năng đã tiếp cận với virus. Khối Điều Trị thì chỉ đặc trách về khâu cách ly và làm xét nghiệm thôi.
Thông tin về tình hình dịch bệnh kỳ này có được thông báo rộng rãi không ?
Thực ra, việc này cũng đã được khởi động cả hơn một tuần nay rồi. Có nghĩa là ngay từ khi ở bên Trung Quốc có tin (về dịch viêm phổi cấp tính) thì cá nhân tôi cũng đã đi họp mấy buổi, cũng phải vào bệnh viện, nói chuyện với nhân viên y tế của bệnh viện, và cũng phải lên trên mạng cộng đồng chia sẻ chi tiết thông tin, để người dân cùng hiểu được bệnh này, để mọi người không lơ là, mà cũng không quá sức căng thẳng về dịch viêm phổi mới.
Mới đây, bộ Y Tế cũng gửi thông tin để mọi người cùng biết và trên hai trang web của Y Tế Dự Phòng Việt Nam và của Thành Phố Hồ Chí Minh. Tôi ở trong ban phòng chống, thường xuyên liên lạc với đơn vị phòng chống. Tôi có ông bác sĩ quen ở bên Cấp Cứu 115, tức đơn vị chuyển bệnh nhân từ sân bay vào bệnh viện trong trường hợp cần thiết. Tôi thường xuyên liên lạc với ông này để có thông tin. Đồng thời, tôi cũng có một người quen bên Y Tế Dự Phòng Thành Phố Hồ Chí Minh và thường xuyên liên lạc với người này để nắm rõ tình hình. Khi lên mạng, tôi xem có thông tin nào bị nhiễu, thì sẽ điều chỉnh lại tránh để công luận hoang mang. Hiện tại mức độ tuyên truyền ở Việt Nam đang rất là tốt.
Việt Nam có nhiều du khách Trung Quốc. Có nên hay không đóng cửa biên giới Trung Quốc để hạn chế nguy cơ lây lan ?
Hiện nay, có một số cửa khẩu tuyên bố đã giảm lượng du khách Trung Quốc vào Việt Nam. Chắc có lẽ là dần dần sẽ tới cái mức đó thôi. Mình cũng phải nghe ngóng xem tình hình diễn biến thế nào, theo dõi đánh giá của thế giới ra sao. Nhưng mà theo thông tin báo chí, có nhiều cửa khẩu đã tạm ngừng tiếp xúc với nguồn du khách từ Trung Quốc vào. Từ ngày 27/01, chính phủ Trung Quốc thông báo ngưng tổ chức các chuyến du lịch ra ngoại quốc. Bắc Kinh không cho công dân đi ra nước ngoài. Còn nhóm những người Việt Nam đi sang Trung Quốc bây giờ quay về nước, thì mình phải để cho họ vào chứ. Nhóm đó có thể mang theo virus thì mình phải xử lý. Tôi có một người quen đi Trung Quốc chơi và khoảng mồng 3 hay mồng 4 Tết mới trở về, rồi cũng có một đoàn đi Vũ Hán cũng phải quay về. Chắc chắn chúng ta phải theo dõi những ca này.
Những người này sẽ bị cách ly 14 ngày, tức là thời gian ủ bệnh ?
Cũng không hẳn là bắt buộc đâu, nhưng mình khuyên họ tự cách ly tại nhà, chứ không thể nhốt người ta được, người ta phải sinh hoạt. Rồi mình phải dặn người ta rất kỹ là nên khai báo nếu có triệu chứng, để có thể điều trị kịp thời. Cho tới hiện nay thì chúng tôi chưa thấy gì.
Bác sĩ có những lời khuyên nào để mọi người tự phòng ngừa ?
Theo tôi, về mặt khoa học, virus corona mới lan nhanh như vậy, thì thật ra, về nguyên tắc, một virus mới đối với tất cả những ai chưa từng tiếp xúc với loại siêu vi đó đều không được miễn dịch, có nghĩa là có khả năng sẽ bị lây. Một khi lây rồi, thì dần dần tất cả mọi người có miễn dịch với nó, khi đó mới không bị bệnh nữa. Giống như với H1N1 hồi 2009 thôi. Thành ra, cái chính là làm sao để virus đừng tấn công mình. Tốt nhất là mang khẩu trang, rửa tay, hạn chế tiếp xúc với đám đông. Nếu biết chắc những người chung quanh có bệnh về đường hô hấp, thì lại càng phải cẩn thận hơn.
Còn người đã bị bệnh, hay những người từ ổ dịch trở về, thì phải có trách nhiệm với cộng đồng, có nghĩa là phải ở nhà 14 ngày, khi nào biết chắc mình không bị nữa thì mới đi ra ngoài. Điều đó tất cả mọi người cùng phải làm thì mới có thể giảm được tốc độ lây lan. Chứ còn nếu mình đặt ra những vấn đề như là nguy hiểm quá, dịch lan nhanh quá ... thì cũng không giải quyết được gì cả. Đó là điều tất yếu. Nếu không tự và cùng phòng chống, thì mức độ lây lan nó là như vậy. Bản chất của một con virus mới là như vậy.
Tham khaỏ nha bạn
Thời gian thấm thoát trôi đi, đã ba năm rồi, tôi vẫn còn nhớ. Hồi học lớp Hai, tôi và Quỳnh rủ nhau ra vườn hoa trong trường chơi vào giờ giải lao.
Buổi sáng hôm ấy là một buổi sáng mùa xuân, không khí ấm áp, chúng tôi tha hồ hít thở bầu không khí trong lành. Vườn trường có nhiều sắc hoa. Tôi thích nhất là cây hoa cúc vàng. Nó nhiều cánh, nhị ở giữa, cánh hoa mềm mại xếp đều vào nhau; hương hoa thơm thoang thoảng và trông thật dễ thương, sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tôi nói:
- Quỳnh ơi, xem kìa, hoa cúc mới đẹp làm sao!
Quỳnh bĩu môi:
- Ờ đẹp thật! Nhưng làm sao đẹp bằng hoa hồng. Hoa hồng là bà chúa của các loài hoa.
Tôi và Quỳnh mải tranh cãi với nhau, ai cũng cho ý mình là đúng và có lí cả. Suốt thời gian đầu Quỳnh vẫn bảo vệ ý đúng của mình. Quỳnh giận tôi thật rồi! Từ góc vườn, bác bảo vệ lại gần chúng tôi:
- Này hai cháu, từ nãy đến giờ bác đã nghe hai cháu tranh cãi với nhau việc hoa nào đẹp hơn rồi. Bây giờ bác nói cho hai cháu nghe nhé: "Hoa nào cũng đẹp, mỗi hoa có một vẻ đẹp riêng. Cái chính là chúng ta phải biết chăm sóc cho hoa đẹp hơn, tươi hơn và đâm chồi để nở ra nhiều hoa khác". Tôi và Quỳnh nghe bác nói mới hiểu ra. Lúc bấy giờ chúng tôi nhìn nhau với ánh mắt vui vẻ như ban đầu. Vườn hoa trước mắt chúng tôi lúc bấy giờ như đẹp hơn.
Bây giờ chúng tôi đã lớn. Ba năm qua, kỉ niệm thời thơ ấu vẫn đọng mãi trong tôi: Một tình bạn đẹp, một kỉ niệm khó quên.
C. bền bỉ, bền vững
co dung ko