Em có nhận xét gì về việc tham gia giao thông của các bạn trong trường?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a) Sơ đồ càm nhận về nhân vật Lượm : Nhỏ bé, tinh nghịch, hồn nhiên :
- Hình dáng : loắt choắt, như con chim chích => nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, tinh nghịch và hiếu động.
- Trang phục : cái xắc xinh xinh, ca lô đội lệch => xinh xắn, ngộ nghĩnh, đáng yêu.
- Cử chỉ : cái chân thoăn thoắt, cái đầu nghênh nghênh, mồm huýt sáo vang, cười híp mí => nhanh nhẹn, hoạt bát, hồn nhiên, yêu đời. Nghệt thuật so sánh : Như con chim chích => Lượm như một chú chim chích nhỏ bé, đáng yêu. Chú chim chích ấy đang đi trên một con đường vàng thật đẹp. Đó là con đường đầy nắng vàng, qua cánh đồng đầy lúa vàng hay là con đường cách mạng, con đường lí tưởng đẹp đẽ mà Lượm đang tiến bước.
- Lời nói : cháu đi liên lạc, vui lắm chú à, ở đồn Mang Cá, thích hơn ở nhà => tự nhiên, chân thật và rất tinh nghịch, dí dỏm.
- Tính cách hồn nhiên, yêu đời : huýt sáo => Lượm rất hồn nhiên, không nề nguy hiểm, đi liên lạc mà như đi dạo chơi.
=> Tố Hữu đã sử dụng từ láy, biện pháp so sánh, nhịp thơ 2/2 nhanh, nhịp nhàng để khắc họa chú bé Lượm hồn nhiên, yêu đời, nhanh nhẹn, vui tươi và say mê tham gia kháng chiến.
* Anh dũng : Nhỏ tuổi nhưng tham gia cách mạng, hoàn cảnh : nguy hiểm, ác liệt ( đạn bay vèo vèo )
- Hành động : nhanh, dũng cảm, quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ ( Vụt qua mặt trận ... )
* Hi sinh cao cả : Hy sinh khi đang làm nhiệm vụ và còn nhỏ tuổi => Sự hi sinh anh dũng như đột ngột, đau dớn.
- Hi sinh trên cánh đồng lúa thơm mùi lúa non, tâm hồn hòa vào thiên nhiên => thiên thần đang ngủ => cái chết nhẹ nhàng, thanh thản. Lượm hi sinh nhưng vẫn còn sống mãi với quê hương và đất nước.
TẢ EM GÁI CỦA MÌNH:
Có những điều nhỏ bé nhưng vô cùng ý nghĩa với mỗi chúng ta. Gia đình chính là điều kỳ diệu đó. Gia đình có những người thân yêu nhất. Đối với em, mọi người trong gia đình đều quan trọng và đáng quý. Nhưng có một người rất đặc biệt, đó là em gái Gia Linh của em. Bé giống như một thiên thần nhỏ đáng yêu.
Gia Linh chào đời cách đây ba năm, ngày hôm qua là ngày sinh nhật ba tuổi của bé. Được bảo bọc và yêu thương, Gia Huy mũm mĩm, mập mạp như một chiếc bánh bao nhỏ. Da trắng như trứng gà bóc, mềm mềm mịn mịn. Khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt đen trong veo, lấp lánh, mi cong cong, hai má phúng phính. Cái miệng nhỏ chúm chím, mỗi khi cười sẽ hở ra mấy cái răng nhỏ trắng tinh rất đáng yêu. Dáng người bé nhỏ xíu, đôi chân ngắn cũn, mỗi khi bé lon ton chạy đi chạy lại trông cứ như chú lật đật, mọi người trông thấy đều bật cười. Tóc bé đặc biệt đen láy, mềm mại như tơ.
Bé đáng yêu, mềm mềm như vậy nên từ bé mọi người đã gọi là Bông. Tuy nhiên, để bé không quên tên thật nên vẫn luôn trò chuyện, gọi bé là Gia Linh. Gia Linh so với những đứa bé bằng tuổi thì thông minh và dường như trưởng thành sớm hơn. Từ khi sinh ra, bé đã rất ngoan và nghe lời, không quấy khóc hàng đêm mà ăn xong thì lăn ra ngủ, ngủ dậy lại ăn, mở đôi mắt long lanh nhìn mọi người rồi lại ngủ.
Tháng thứ 9 bé bắt đầu bi bô tập nói, tháng thứ 15 thì chập chững bước đi. Gia Linh không tập bò mà tập đi luôn. Mọi người trong nhà ai cũng kinh ngạc. Đến khi sinh nhật hai tuổi bé đã chạy nhảy vững vàng và nói rõ như trẻ 5 tuổi, thậm chí có những từ bé còn phát âm chuẩn hơn bé trai tiểu học nhà hàng xóm. Bé thích hát, thích học hỏi và rất thích xem những bài hát tiếng anh. Hai tuổi bé đã thuộc Bà ơi bà, Một gia đình nhỏ một hạnh phúc to,... hát được bài Happy Birthday. Mọi người vào chơi ai cũng ngạc nhiên về sự thông minh, đáng yêu của bé.
Điều đặc biệt nữa là Gia Linh có trí nhớ rất tốt, có lần bà ngoại và bà nội nói chuyện với nhau, nói đùa rằng mẹ em không ngoan, đánh mẹ nhé. Lúc ấy bé bảo “mẹ ngoan mà” làm hai bà giật mình. Tối về, bé leo lên người mẹ, giơ tay nhỏ kiện cáo “bà bảo mẹ không ngoan” làm cả nhà em bật cười.
Bé luôn làm những hành động rất đáng yêu. Mới ba tuổi nhưng rất nghịch ngợm. Con gái nhưng đi học hay bắt nạt bạn nam cùng lớp, nhiều lần mẹ đến đón, cô giáo nói chuyện mà giật mình. Vậy mà mỗi lần mắc lỗi, chưa đợi bị mắng đã xịu mặt “Bông biết lỗi rồi mà. Lần sau Bông không như thế nữa”, thế là thoát tội. Mọi người cũng bó tay với con bé quá thông minh và giỏi nịnh nọt này. Nhà em dần trở thành lãnh địa của bé.
Gia Linh đến với gia đình em bất ngờ và như một món quà quý giá. Bé là em út, anh trai và em đều hết mực yêu thương nhường nhịn bé. Dù bé khá nghịch ngợm và hay bày trò, nhưng từ khi có bé, gia đình em thường ngập tràn tiếng cười và ấm áp hơn. Chỉ cần mỗi khi đi học, cảm thấy mệt mỏi nghĩ đến về nhà sẽ được gặp cục bông trắng trẻo, mũm mĩm là em thấy rất hạnh phúc.
Gia Linh cũng thường quấn quýt lấy em, hỏi cái này cái kia, cả thế giới trở thành mười vạn câu hỏi vì sao của bé. Bé còn kể chuyện ở lớp, hôm nay bé học bài gì, ăn bao nhiêu, bạn này bạn kia như thế nào, không lúc nào ngừng nói chuyện. Mỗi lần thấy em buồn, bé cũng phát hiện ra, dụi dụi cái trán, vô cùng đáng yêu. Lúc mọi người đều bận, không chơi với bé, bé rất ngoan ngoãn, tự ngồi ghép hình, vẽ tranh một mình.
Gia Linh là người thân mang ý nghĩa đặc biệt với em. Bé là em gái dễ thương, là thiên thần nhỏ đáng quý của gia đình em. Em luôn tự nhủ phải làm gương cho bé để bé noi theo.
Trong gia đình tôi, mỗi người đều có một sở thích riêng, bố tôi thích đọc báo, mẹ say mê công việc nấu ăn, tôi thì không thể rời xa đống truyện tranh, và đặc biệt nhất là Linh – em gái tôi với sở thích rất đáng yêu: vẽ tranh về những người thân trong gia đình. Tôi đã có lần xem Linh vẽ tranh, và thực sự thấy thêm rất nhiều điều thú vị về cô em của mình.
Linh là một cô bé rất dễ thương khiến cả nhà ai cũng yêu mến. Nhưng nó cũng nghịch ngợm lắm. Nó luôn nghĩ ra đủ thư trò tai quái để trêu chọc tôi.
Một lần, bỗng dưng Linh lại mượn tôi quyển Album ảnh. Tôi đoán nó lại nghịch ngợm gì dây nên bí mật nấp sau cánh cửa theo dõi. Thật ngạc nhiên. Linh đang vẽ tôi. Khéo léo đặt tấm ảnh chân dung của tôi lên bàn, Linh bắt đầu thể hiện. Đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng của nó cẩn thận cầm cây chì sáp đến khoanh một vòng tròn rõ to. Đôi mắt đen long lanh chăm chú nhìn vào bức ảnh rồi tiếp tục khoanh hai vòng tròn nhỏ hơn màu tím. Thì ra, đó là khuôn mặt của tôi – mà đúng hơn là cục đá méo mó đến thảm hại và chiếc kính bị lệch gọng gần nửa mặt. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho khuôn mặt mình quá. Còn Linh không biết sự cố mặt của tôi, vẫn cái vẻ vui tươi, nó tiếp tục vẽ. Mái tóc tết bím đuôi sam của nó lúc lắc, cái miệng hồng tươi vừa vẽ vừa cười. Bàn tay nó vẫn tiếp tục tạo cho tôi một mái tóc đen buộc vểnh lên như cái đuôi gà và được điểm trang bằng một chiếc nơ xanh xinh xinh. Chợt ánh mắt Linh bỗng trở nên tinh nghịch lạ thường, gương mặt vui tươi hẳn lên, đôi má hồng hào, chân cứ dậm vào thành bàn và còn hát nữa. Không biết nó nghĩ ra trò gì đây.
Tay cầm một viên sáp đỏ, Linh viền viền thành hình một chiếc môi – giống như một quả chuối. Nó chọn cây sáp màu đỏ, nhưng chỉ tô một nửa môi còn dùng màu xanh tô nửa còn lại. Vậy là môi của tôi có những hai màu – thật nghịch ngợm. Nhưng ánh mắt nó lại càng thích thú hơn, miệng nó cười tươi hơn khi dùng màu hồng chấm vào giữa má tôi. Tôi không thể hiểu nổi Linh đang vẽ cái gì. Sờ lên má, trời ơi, thì ra đó là cái mụn mới mọc của tôi. Chuyện gì nó cũng nghĩ ra được. Cô nàng vẫn tiếp tục vẽ, vẻ mặt vẫn tươi vui. Nhưng dường như càng về sau, Linh càng thấm mệt. Cố vẽ cho tôi một chiếc áo màu hồng thật độc đáo – màu tôi yêu thích, mồ hôi nó bắt đầu lấm tấm, mặt nó đỏ lên. Dường như để tô một chiếc áo với rất nhiều bông hoa như vậy là rất khó khăn. Nhưng Linh vẫn say sưa. Bàn tay nhanh nhẹn tô màu, ánh mắt long lanh dễ thương, mái tóc lúc lắc. Cuối cùng Linh cũng hoàn thành bức tranh. Nó vui vẻ chạy ra khoe với tôi.
Sau lần tận mắt xem Linh vẽ, tôi thấy Linh thật đáng yêu. Biết đâu trong tương lai em gái tôi lại trở thành một họa sĩ nổi tiếng….
Năm nay nhà em mua được một cây đào thật là đẹp. Cây đào này được cắt tỉa rất gọn gàng và đẹp mắt. Từ gốc lên đến ngọn cây có hình nhọn như một chiếc tháp. Cây đào cao chừng một mét rưỡi, được bố em trồng trong một chiếc chậu sành rất lớn. Gốc cây không to lắm, thân cây to chừng hơn cổ tay người lớn một chút, được người trồng hoa khéo léo uốn theo chiều lượn sóng nhìn thật mềm mại. Cây đào nhiều cành nhỏ, mỗi cành lại đâm dài ra rồi vút cao lên theo ngọn. Lá đào thưa, cả cây hoa chắc chỉ có ít lộc non đang nhú ra như những đốm lửa xanh. đốm lửa đỏ đậu trên cành. Khi mua bố em đã cố ý chọn một cây có nhiều nụ để đến ngày Tết cây vừa nở kịp hoa, vừa có nụ hồng, chồi biếc mới thật là đẹp. Khi hoa đào bung nở là Tết đã đến, màu hoa đỏ thắm, đài hoa bé xinh nâng đỡ lấy những cánh hoa mảnh mai, mềm mọi. Nhị hoa màu vàng ở giữa càng làm cho bông hoa thêm yêu kiều. Hoa đào nở nhiều vào 'những ngày xuân ấm áp, nhìn màu hoa hồng hào như màu má của em bé vậy. Hương hoa đào rất thơm, cứ khi nào trong gió nghe rõ mùi thơm mát lành của hoa đào, ấy là ngày Tết đã đến, nó dường như là một tín hiệu của tự nhiên vậy.
(1) Mùa thu ở Hà Nội là mùa khiến ta lưu luyến , vấn vương mãi hình ảnh Hà Nội với mùa thu lá vàng cận kề cuối năm.(2) Sau mùa hè nắng nóng oi bức như lửa đổ , từng chị gió mùa thu ùa vào , xua tan đi cái nắng nóng , đem đến cái không khí mát mẻ , bình yên , nhẹ nhàng hơn , đem đến cái lãng mạn cho từng con phố , ngóc ngách .(3)Đặc biệt , Mùa thu Hà Nội còn là mùa hoa sữa nở - mùa tạo nên nét đặc trưng của thủ đô nước Việt Nam.(4) Những cây hoa sữa rợp bóng trên dải đường phố cổ khiến lòng người lại phải xốn xang vì hương thơm nồng nàn , hơi mạnh , mang một nét đẹp rất riêng của từng chùm hoa sữa trắng bạc.(5)Mùa thu ở Hà Nội cũng là mùa lá vàng .(6) Cả thủ đô như được dát lên trên bằng một tấm hoàng bào , với những con đường trải đầy lá rơi , giẫm lên những chiếc lá vàng nhẹ không hiểu sao ,con người ta cứ mãi ngẩn ngơ , thẫn thờ , con người ta lại nhẹ nhàng hơn ,bồng bềnh hơn , quên đi những phiền muộn của cuộc đời.(7)Mùa thu ở Hà Nội là thế đấy , rất đẹp , nhẹ nhàng , cứ mãi làm ta nhớ nhung , lưu luyến mãi không quên , cứ mãi làm ta thấy thư thái , nhẹ nhàng đến lạ.
Phép tu từ nhân hóa : gạch chân
Phép tu từ so sánh : in đậm
Câu trần thuật đơn có từ là : in nghiêng
bạn cho mình hỏi câu trần thuật đơn in nghiêng ở câu mấy vậy ?
-Song la dong chay tu nhien,thuong xuyen tuong doi on dinh tren be mat luc dia
-Song chinh :
+phu luu : cung cap nuoc cho song chinh
+chi luu : thoat nuoc cho song chinh
nếu em là tuấn em sẽ khuyên bố mẹ cho đi học trở lại và nói cho mẹ
rằng việc học vô cùng quan trọng .
a. nếu em là Tuấn em vẫn đi học và vẫn phụ bố mẹ.
b. nếu là bạn Tuấn em sẽ khuyên bạn nên đi học.
Chúng ta đã được học văn bản '' Cô Tô '' của tác giả Nguyễn Tuân - một nhà văn nổi tiếng của nền văn học Việt Nam. Ông đã có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng về tùy bút và kí, một trong số đó là tác phẩm '' Cô Tô ''. Bài văn đã sử dụng nhiều cảnh thiên nhiên hiện lên trong sáng và tươi đẹp qua ngôn ngữ điêu luyện và sự miêu tả tinh tế, chính xác, giàu hình ảnh. Qua đó, tác giả đã giúp chúng ta cảm nhận sâu sắc hơn về cảnh đẹp của quê hương, đất nước ta. Đó vừa là tài sản vô giá của quốc gia mà còn là sản phẩm tinh thần của nhân loại. Những cảnh đẹp ấy phải luôn được bảo vệ và phát huy.
cảnh thiên nhiên và sinh hoạt của con người trên vùng đảo cô tô hiện lên thật trong sáng và tươi đẹp qua ngôn ngữ điêu luyện và sự miêu tả tinh tế , chính xác , giàu hình ảnh và cảm xúc của nguyễn tuân , bài văn cho ta hiểu biết và yêu mến 1 vùng đất của tổ quốc - quần đảo cô tô
Đối với tôi, ngắm nhìn các bạn làm bài là một điều rất thú vị. Việc quan sát mọi người xung quanh giúp tôi hiểu họ hơn và thêm yêu bạn bè của mình. Chúng ta hãy cùng nhau ngắm những người bạn lớp tôi làm bài nhé và để xem các bạn ấy có thật là đang yêu hay không?
Hôm nay, tiết đầu tiên của lớp tôi là tiết Tập làm văn. Trước khi vào lớp, chúng tôi tranh thủ lấy sách ra để xem lại gợi ý về đề bài. Một hồi trống vang lên báo hiệu tiết học bắt đầu. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy nghiêm trang chào cô giáo. Cô cho cả lớp ngồi. cô giáo chép đề bài lên bảng, mọi người chăm chú chép đề. Sự lo lắng bắt đầu hiện lên trên khuôn mặt của mỗi người. Tôi cũng cảm thấy hơi lo bởi đề này phải cần nhiều thời gian thì bài mới hoàn chỉnh được. Tôi hướng đôi mắt về phía An, một trong ba người học tốt môn Ngữ văn nhất lớp tôi. An cũng đang chăm chú đọc kĩ đề bài, đôi chân mày của bạn ấy nhíu lại. Cô giáo dặn cả lớp:
- Các em chú ý đọc kĩ đề bài, làm bài cẩn thận.
Mọi người bây giờ đã chăm chú viết bài. Lớp học thật là yên lặng, chỉ còn tiếng ngòi bút sột soạt trên trang giấy, tiếng bước chân của cô giáo, tiếng của những chú chim non ngoài lớp học. Viết xong mở bài tôi buông bút cho đỡ mỏi tay. Các bạn vẫn chăm chú viết. Những gương mặt sáng sủa đang trầm ngâm suy nghĩ. Ngắm nhìn mọi người, tôi cảm thấy yêu mến họ biết nhường nào. Ở lớp tôi, bao câu chuyện vui buồn được cùng nhau chia sẻ. Thật là hạnh phúc phải không các bạn? Tôi đưa mắt nhìn Bích, một người bạn có hoàn cảnh khó khăn nhưng luôn cố gắng học tập, rèn luyện. Và đây rồi, con mắt tôi đang hướng về Cường, cậu mọt sách của lớp tôi. Khuôn mặt của Cường lúc này có vẻ hơi căng thẳng, đôi tay rắn rỏi của bạn cầm bút thật là nhẹ nhàng. Cường đưa cây bút thật nhanh. Có vẻ như Cường đã viết được khá nhiều rồi. Tôi lại cầm bút và tiếp tục làm bài của mình. Bài văn của tôi được viết một cách rất cẩn thận. Tôi cũng đã viết được gần hai mặt giấy. Lúc này cảm xúc trong tôi đang dâng trào. Tôi viết thật nhanh để theo kịp dòng cảm nghĩ. Cô giáo vẫn lặng lẽ đi quanh lớp, thỉnh thoảng lại cất giọng nhắc:
- Các em nhớ viết cẩn thận đấy!
Tôi rất quý cô, bởi cô luôn có lòng vị tha, sự nhân hậu của một người mẹ. Cô coi chúng tôi như con đẻ của mình, va chúng tôi cũng luôn coi cô là mẹ. Bài văn của tôi cũng sắp đến kết, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra ý tượng đặc sắc cho phần kết bài của mình. Chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là hết giờ, lớp đã có khoảng chục bạn làm bài xong. Cô em út của lớp, Thùy Linh thì đang tăng tốc. Và cuối cùng thì tôi cũng viết xong, tôi vươn vai một cái và thẩy rất thoải mái. Tôi đọc lại bài làm của mình. Chỉ còn khoảng mười phút nữa là hết tiết. Hầu hết các bạn đã làm xong và để bài ra đầu bàn. Trong lớp chỉ còn vài ba bạn vẫn loay hoay viết.
Một hồi trống vang lên báo hiệu tiết học đã kết thúc. Tôi đi thu bài làm của các bạn để nộp cho cô giáo. Cả lớp đứng nghiêm trang chào cô. Cô mỉm cười gật đầu chào lại. Chúng tôi bắt đầu ra chơi. Vậy là một giờ học đã trôi qua rồi các bạn ạ. Tôi cảm thấy rất vui, vì đã hoàn thành tốt bài làm và hiểu thêm về những người bạn học cùng lớp.
làm văn phải có hình ảnh nhân hóa và so sánh thì mới cho
Qúa ẩu