Viết bài văn nghị luận (khoảng 500 chữ) trình bày cảm nhận của Anh/chị về vẻ đẹp thiên nhiên trong bài thơ sau:
VỘI VÀNG
(Xuân Diệu)
Tặng Vũ Đình Liên
Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần trăng mật;
Này đây hoa của đồng nội xanh rì;
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si;
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi,
Mỗi sáng sớm, thần Vui hằng gõ cửa;
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần;
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa:
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật,
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng năm đều rớm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt...
Con gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
(Theo Thơ thơ, NXB Đời nay, Hà Nội, 1938)
Hoàn cảnh của bác nông dân: Bài thơ kể về một bác nông dân có bảy người con trai. Các con trai này luôn cãi cọ nhau và không ai chịu thua ai. Bác nông dân phải chịu đựng tình cảnh này trong một thời gian dài. Hành động của người cha: Trước sự cãi cọ nhau của các con, bác nông dân đã đưa ra một bài học thông qua hành động sau: Ông đưa cho các con một bó đũa và bảo chúng bẻ làm đôi. Các con lần lượt thử nhưng không ai bẻ được bó đũa. Sau đó, ông chia đũa cho từng người, mỗi người chỉ một chiếc và bảo họ bẻ. Lý do người cha làm như vậy: Người cha muốn dạy cho các con bài học về sức mạnh của sự đoàn kết. Bằng cách so sánh giữa bó đũa không thể bẻ gãy và những chiếc đũa riêng lẻ dễ gãy, ông muốn truyền đạt rằng khi đoàn kết, gia đình sẽ mạnh mẽ hơn. Bài học từ bài thơ: Tác giả đã gửi gắm đến chúng ta những bài học sau: Sức mạnh của sự đoàn kết: Bài thơ nhấn mạnh rằng khi cùng nhau, gia đình sẽ vững mạnh hơn so với khi mỗi cá nhân đơn lẻ. Giải quyết xung đột: Thay vì cãi cọ, các thành viên trong gia đình nên hòa thuận với nhau để cùng vượt qua khó khăn. Giáo dục thông qua ví dụ: Người cha đã sử dụng một ví dụ cụ thể để dạy cho các con bài học quý giá về sự đoàn kết. Tầm quan trọng của gia đình: Bài thơ nhắc nhở chúng ta về vai trò quan trọng của gia đình trong việc xây dựng sức mạnh tinh thần và vật chất. Thông qua câu chuyện này, tác giả muốn khuyến khích độc giả suy ngẫm về tầm quan trọng của việc duy trì hòa thuận trong gia đình và cộng đồng, đồng thời nhấn mạnh sức mạnh to lớn mà sự đoàn kết có thể mang lại.