1.Liệt kê những từ đơn,từ phức trong đoạn thơ sau :
Ơi quyển vở mới tinh
Em viết cho thật đẹp
Chữ đẹp là tính nết
Của những người trò ngoan
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
1.
Cây ngay không sợ chết đứng
Câu tục ngữ trên là một câu tục ngữ rất nổi tiếng, nó có nghĩa là nếu như bạn không làm điều gì xấu xa thì cũng chẳng sợ điều gì cả, mặc cho ai muốn nghĩ sao thì nghĩ nhưng lương tâm của bạn tự biết đúng hay sai, sẽ không có gì có thể chi phối được lương tâm bạn.
2.
Của phi nghĩa có giàu đâu ,
Câu tục ngữ có ý nghĩa là đừng làm những việc xấu xa để kiếm tiền mà hãy làm những việc đúng với đạo lý, đúng với lương tâm của mình. Qua đó sẽ thể hiện được tính trung thực của bạn.
Mình viết lại đề bài nhé : Trong bài thơ "Hành trình của bầy ong", khi kết bài, nhà thơ Nguyễn Đức Mẫu đã viết rằng:
"Bầy ong giữ hộ cho người
Những loài hoa đã tàn phai tháng ngày."
a) Đọc qua hai dòng thơ trên, em hiểu được công việc của bầy ong có ý nghĩa gì đẹp đẽ?
Bài làm:
Qua hai dòng thơ trên, em thấy được rằng công việc của bầy ong có ý nghĩa thật là đẹp đẽ. Bầy ong đã đi khắp nơi để tìm hoa, hút nhuỵ, mang về làm ra những giọt mật thơm ngon, quý giá. Những giọt mật ong được làm nên bởi sự tinh tế của những loài hoa. Do vậy, khi ta thưởng thức mật ong, dù hoa đã tàn phai theo thời gian nhưng con người vẫn cảm thấy những màu hoa được “giữ lại” trong hương thơm, vị ngọt của mật ong. Có thể nói rằng : bầy ong đã giữ gìn được vẻ đẹp của thiên nhiên ban tặng con người, làm cho cuộc sống của con người thêm hạnh phúc.
Phú Mậu, ngày 10, tháng 8, năm 2018.
Gửi mẹ yêu!
Vậy là đã 3 ngày kể từ hôm mẹ về quê ngoại. Cả nhà rất nhớ mẹ đấy! Mẹ và ông bà ngoại bây giờ vẫn khỏe chứ? Còn ba bố con con thì vẫn rất khỏe. Ở đấy có mưa không mẹ? Nhà mình mưa rất to, một chiếc giường lớn đã ướt nên cả nhà chỉ còn một chiếc nhỏ mà thôi. Dù chật chội nhưng bao giờ cũng thấy trống trãi vì thiếu mẹ. Đêm nào cũng vậy, nằm ấm nhưng không ai ngủ được cũng chỉ vì nhớ mẹ. Thường ngày, mọi việc nhà đều có mẹ làm, giờ mẹ về quê, mọi việc như dựa vào bố. Mà mẹ cũng biết đấy, rất ít khi bố vào bếp nên bữa ăn nào cũng lúc mặn, lúc lạt. Hơn nữa cũng là do mấy hôm nay trời mưa, củi ướt nên lại càng vất vả hơn. Nhưng bữa nào, ăn vào thì cả nhà cũng cười hả hê, quên hết khó khăn, mưa bão. Ở nhà, con và chị chỉ có thể làm những việc nhỏ. Chị thì đi hái lá về cho thỏ ăn, còn con lại chăm sóc đàn ngan. Mẹ thấy ba bố con con giỏi không? Thư đã dài, con xin dừng bút tại đây, và mong rằng mẹ sẽ về sớm với cả nhà, mẹ nhé! Yêu mẹ rất nhiều!
Con của mẹ
Phan Khánh Hoài
TN : đêm ấy
CN : ba người
VN : ngồi ăn cơm với cá kho bên bếp lửa hồng
a. đêm ấy/ , ba người/ ngồi ăn cơm với cá kho /bên bếp lửa hồng.
TN1 CN VN TN2
Nhà em không ở gần biển nhưng mỗi dịp hè về ba lại cho em về quê ngoại chơi. Quê ngoại em nằm cạnh biển, em rất thích ngắn biển mỗi buổi sáng mai thức dậy. Vì thời gian đó, biển rất đẹp và trong lành. Biển mang đến cho con người cảm giác thích thú, sảng khoái nhất.
Mỗi khi ánh mặt trời còn chưa lên cao, mặt biển bình lặng đến lạ lùng, tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào từng con thuyền đang trôi trên sông. Lũ trẻ con trong xóm gọi nhau đi ngắm cảnh bình minh trên biển.
Viết đoạn văn ngắn tả cảnh biển buổi sáng -Văn lớp 2
Mặt biển phẳng lặng, thi thoảng mới nghe tiếng tiếng sóng lăn tăn, vỗ nhẹ vào bờ rồi lại lặng lẽ chạy ra ngoài phía xa.
Lúc mắt trời nhô lên cao, mặt biển lóng lánh, đầy màu sắc như được dát một màu vàng dịu êm và nhẹ nhàng nhất. NHìn xa xa, mặt nước trắng xóa, không nhìn thấy bến bở. Em có cảm giác mênh mông, vô tận, không thể chạm tay vào.
Mặt biển khi thì bình lặng, khi thì vang lên thật dữ dội, vỗ liên tục vào bờ. Những chú ốc biển, sò biển vùi sâu trong cát từ đêm hôm qua khi bình minh thức dậy cũng đã bò lổm nhổm trên mặt biển.
Đám con nít trong xóm nhà bà ngoại hứng thú khi được thấy mặt trời ngày càng lên cao trên mặt biển, chiếu rọi xuống mặt biển thật huyền diệu, sáng lung linh.
Em thích đươc hít đầy lồng ngực hương vị mặn mặn của biển, tận hưởng không khí trong lành buổi sáng mai.
Cửa Lò là một trong những bãi biển đẹp ở Bắc Trung Bộ, thuộc thị xã Cửa Lò, tỉnh Nghệ An, cách thành phố Vinh 16 km về phía đông bắc, cách thủ đô Hà Nội hơn 300 km, và cách TP HCM 1.400 km.
Cửa Lò nối với Lào và Bắc Thái Lan bằng Quốc lộ 8, và cách Viêng Chăn - thủ đô của Lào - 468 km. Đây là một trong những vùng du lịch trọng điểm của miền Trung.
Bãi biển Cửa Lò đón chào du khách bằng những dải cát trắng dài phẳng lặng, hay hàng cây phi lao xanh biếc rì rào trong gió, tiếng sóng vỗ bờ không nghỉ ngày đêm. Vẻ đẹp tráng lệ của thời khắc ban mai, khi ánh bình minh thức giấc và mặt trời ló rạng báo hiệu một ngày mới bắt đầu cũng để lại nhiều ấn tượng với du khách.
Ngày mới của Cửa Lò bắt đầu với ánh sáng dịu nhẹ cùng những đoàn thuyền trở về bội thu các khoang đầy cá, mực, cua, ghẹ… Ngư dân với những ánh mắt, nụ cười hân hoan khi đoàn thuyền trở về vào lúc mặt trời hé rạng ánh bình minh báo hiệu một ngày làm việc.
Du khách nên thử những trải nghiệm khi thức dậy đón bình minh. Tắm biển sáng sớm sẽ cho bạn cảm giác dễ chịu, nhẹ nhàng và thư thái. Thưởng thức món trứng luộc sau khi tắm trên bờ biển Cửa Lò là điều rất tuyệt vời.
iển Cửa Lò khi ánh bình mình ló rạng mát lạnh làm thoải mái tâm hồn những du khách muốn nghỉ ngơi sau những ngày dài bận rộn.
Nước biển Cửa Lò khi bình minh mát trong, xanh làm mê đắm lòng người. Nhưng khi mặt trời lên cao và ánh nắng bắt đầu xuất hiện, nước ấm dần lên, nhìn rõ trong lòng biển những sinh vật nhỏ bé, đáng yêu khi bơi xa. Chiều tối có lẽ là lúc vui nhộn nhất của bãi tắm vào những ngày du lịch đông khách.
Trải nghiệm đặc biệt nhất đối với những người yêu du lịch hay dân phượt khi đến Cửa Lò là chèo thuyền mượn của ngư dân ra giữa biển khơi trong ánh bình minh. Khung cảnh ở ngoài khơi xa giống như đưa mọi người đến chốn bồng lai tiên cảnh, một mình giữa đại dương xanh bao la rộng lớn, tự do làm điều mình muốn khiến cho tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng.
Ánh mặt trời lúc bình minh trên bãi biển Cửa Lò báo hiệu một ngày mới bắt đầu không chói chang, nắng gắt mà dịu nhẹ, từ từ nhô lên chiếu sáng rực rỡ khắp muôn nơi.
Bên cạnh những áng mây rực sắc đỏ huy hoàng, một ngày mới bắt đầu cùng hình ảnh lam lũ của người dân là ấn tượng khó phai mờ trong ký ức của những ai đã một lần từng chứng kiến.
Cửa Lò nổi tiếng là một trong những bãi biển lý tưởng của đất nước Việt Nam. Bãi tắm dài trên 10 km, có độ dốc thoai thoải, cát trắng phẳng mịn, nước trong và sạch, không pha lẫn bùn như một số bãi biển khác.
Phía trên bãi biển còn có nhiều khu lâm viên rộng với những rặng phi lao, rặng dừa xanh tốt và các danh lam thắng cảnh liền kề như: đảo Hòn Ngư, đảo Lan Châu... Cửa Lò đang trở thành điểm đến của những du khách trong và ngoài nước. Nơi đây có nguồn hải sản phong phú, đặc biệt là mực nhảy và mực câu nổi tiếng cả nước. Hải sản Cửa Lò giá cả ổn định, đồ tươi ngon, phong phú, hấp dẫn cả về chất và số lượng.
Có một lần tôi đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ trực nhật của mình, ấy vậy mà tôi không những không bị phê bình mà còn được biểu dương nữa. Chắc hẳn các bạn rất tò mò “tại sao lại thế?”, phải không nào? Tôi sẽ kể các bạn nghe.
Hôm ấy, thứ năm, trời mưa dầm dề. Tôi thấy thật xui xẻo vì đúng hôm tôi phải đến sớm trực nhật. Tôi mặc áo mưa, xắn quần đến đầu gối, chần thấp chân cao bước trên con đường nhão nhoét đầy bùn đất, ổ voi ổ gà sũng nước. Chợt tôi nhìn thấy từ xa một bà cụ gầy yếu xiêu vẹo chống chiếc gậy dò dẫm từng; bước một, người như muốn đổ. Tôi vội đi lại chỗ cụ, lễ phép hỏi:
– Thưa bà, bà có việc gì mà lại đi giữa trời mưa thế này ạ?
Bà cụ nhìn tôi, móm mém cười:
– À, đứa con gái của bà ở làng bên bị ốm. Bà lo quá nên sang xem sao.
Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt
Tôi ái ngại nhìn con đường phía trước. Từ đây sang làng bên dễ đến hai cây số, liệu bà cụ có thể sang tới nơi? Ngần ngại một lúc, tôi nói với bà:
– Bà ơi, đường từ đây sang làng bên xa lắm. Hay bây giờ, bà vịn vào tay cháu, cháu đưa bà sang làng bên nhé!
Bà cụ mừng rỡ:
– Bà cũng đang lo, đường trơn quá, lỡ ngã thì khổ lắm. May quá, có cháu giúp bà rồi.
Thế là hai bà cháu tôi, bà vịn cháu, cháu đỡ bà cùng “dắt” nhau đi. Trời sáng dần, một số anh chị học sinh cũng đang trên đường tới trường. Có anh chị còn vô lễ, lấn đường của bà cháu tôi. Trời mỗi lúc một mưa to, gió mỗi lúc một thổi mạnh. Thấy bà cụ co ro, răng đập vào nhau lập bập, tôi biết là bà đang lạnh. Bà lẩm bẩm: “Thời tiết thế này chỉ tội con người thôi”. Tôi vội dừng lại, cởi áo khoác của mình ra choàng lên người bà cụ. Bà tấm tắc khen:
– Cháu thật ngoan ngoãn, hiếu hạnh.
Dần dần, hai bà cháu cũng tới được làng bên. Bà cảm ơn tôi mãi. Đợi bà vào làng rồi, mặc trời mưa, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới lớp. Muộn gần nửa tiếng. May quá, bạn Hà cùng bàn đã trực nhật giúp tôi, Cô giáo phê bình:
– Hôm nay bạn Dương đã không hoàn thành nhiệm vụ trực nhật của mình lại còn đi học muộn. Cô phê bình bạn Dương trước lớp.
Tôi liền đứng dậy, xin phép cô kể lại nguyên nhân đi học muộn để cô và các bạn nghe. Cô giáo và cả lớp hiểu ra mọi chuyện cô không phê bình tôi nữa mà còn biểu dương:
– Bạn Dương tuy đi học muộn nhưng đã làm được một việc tốt, thật đáng khen. Cô sẽ đề nghị nhà trường khen thưởng. Thôi, chúng ta tiếp tục bài học.
Tuy hơi mệt nhưng tôi cảm thấy rất vui vì đã làm được một việc tốt. Đúng như mẹ tôi dạy, hạnh phúc luôn đến khi ta làm việc tốt.
Hôm đó, tan học tôi và Linh còn rủ nhau ở lại làm nốt mấy bài toán khó vì sợ về nhà không có người trao đổi sẽ không làm được. Bởi vậy ra khỏi trường đã gần 12 giờ trưa, vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn mau chóng về đến nhà để được ngồi vào mâm đánh chén một bữa no nê, ngủ một giấc chiều còn đi học tiếp. Buổi trưa, trời nắng, nóng nên đường vắng tanh, tôi mải miết đi về phía nhà mình
Bỗng từ xa, tôi thấy một em bé đứng ở giữa đường khóc và gọi mẹ. Lúc đó quên cả mệt và đói tôi lại gần và hỏi:
- Làm sao mà em lại khóc? Sao em lại đứng ở giữa trời nắng như vậy?
Đứa bé càng khóc to hơn, trong tiếng khóc nó nói:
- Em đi chơi nên bị lạc mất đường về. Em sợ lắm. Em muốn về với mẹ cơ.
Tôi thấy thương nó quá nhưng biết nó là con nhà ai mà đưa về bây giờ. Tôi hỏi:
- Thế mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu để chị đưa về?
Nghe tôi nói vậy thằng bé mừng lắm nhưng vẫn còn mếu máo:
- Chị nói thật đấy nhé! Mẹ em tên là Lan, nhà em ở mãi đằng kia kìa…
- Thế em không nhớ nhà em ở xóm gì à?
- Em không nhớ đâu.
Nói xong cậu bé lại oà khóc và gọi: Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tôi lại phải dỗ dành:
- Em nín đi, đừng khóc nữa chị sẽ đưa em về với mẹ. Chị em mình vừa đi vừa hỏi vậy.
Tôi dẫn em bé đi về phía em vừa chỉ, trong lòng lo lắng bởi biết nhà em ở đâu mà tìm.
Hai chị em tôi đi lòng vòng mất gần một tiếng thì thấy một người phụ nữ tất tả đi về phía tôi, dáng như tìm kiếm một ai đó, tôi hỏi em:
- Kia có phải mẹ em không?
Đúng lúc đó cô đã nhận ra con trai mình đang ở trước mặt, cô mừng rỡ chạy lại ôm đứa bé vào lòng. Thằng bé vui sướng reo lên:
- Mẹ! Mẹ ơi!
Nhìn hai mẹ con cô vui mừng tìm thấy nhau, tôi cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô quay sang bảo tôi:
- May quá, cháu đã đưa em về cho cô, cô cám ơn cháu. Cháu hãy vào nhà cô
chơi đã!
- Dạ, cháu xin phép cô cháu phải về để chiều còn đi học.
Tạm biệt mẹ con cô tôi vội vã về nhà, đến bây giờ tôi mới thấy bụng đói thế nhưng tôi lại cảm thấy vui vì đã làm được một việc có ý nghĩa.
Về đến nhà, mẹ tôi chạy ra đón và hỏi:
- Sao con về muộn thế? Mẹ lo quá.
Tôi kể cho mẹ nghe câu chuyện xảy ra vừa rồi, mẹ ôm tôi vào lòng và nói:
- Con gái của mẹ ngoan quá. Con đã biết giúp đỡ người khác lúc gặp khó khăn là điều rất tốt con ạ. Chắc con đã đói lắm, hãy vào ăn cơm đi!
Các bạn có biết không, chưa bao giờ tôi lại ăn một bữa cơm ngon như hôm ấy.
Bạn vào đây tham khảo nhé :Câu hỏi của Đào Nhật Minh - Tiếng Việt lớp 4 - Học toán với OnlineMath