viết một bài văn theo chủ đề [ đoàn trong trái tim em ]
help me please đi , ai tra lời sớm nhất mình sẽ cho một thích và một kết bạn nha!
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a, Cả làng
b,một bác sĩ giỏi
c,một chàng trai khôi ngô
d,Tất cả ba người thợ xây ấy
e,Những năm đi học
g,Hai con trâu này
Phần trước Trung Tâm Phụ sau
t2 t1 T1 T2 S1 S2
cả làng
một bác sĩ giỏi
một chàng trai khôi ngô
tất cả ba người thợ xây ấy
những năm đi học
hai con trâu này
CHÚC BẠN HỌC TỐT!
Ruộng đồng, nhà cửa, lưng đồi, sườn núi, thành Phong Châu mặt biển là các cụm danh từ.
Trong gia đình tôi, bố tôi là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn luôn lắng nghe mọi người nói và đặc biệt là tôi.
Bố có một thân hình to, cao, khoẻ mạnh. Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có một đôi tay nổi cơ bắp, bàn tay bố có nhiều vết chai cứng như đá vì phải làm việc nhiều. Mặt bố tròn, mũi cao, mồm rộng, để râu và bố có đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp.
Hôm nào tôi đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn tôi. Bố dặn dò tôi rất kỹ, nào là "đi học hôm nay phải…", rồi thì "phải nghe lời cô giáo…", nhưng câu cuối cùng vẫn là "con đi đường cẩn thận nhé”. Khi đi học về, đang dắt xe vào nhà thì tiếng nói của bố từ trong nhà vọng ra "Con đã về rồi à?". Nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, những hôm nào tôi mắc khuyết điểm, hay bị điểm kém thì bố lại bắt tôi làm bản kiểm điểm. Tuy vậy, nhưng tôi vẫn yêu bố.
Bố tôi! Một người trụ cột trong gia đình. Đối với tôi, bố cho việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thì cho qua. Bố tôi là một tấm gương sáng cho gia đình. Tục ngữ có câu "con không cha như nhà không có nóc " và đúng là như vậy. Bố tôi như người cha trong câu tục ngữ ấy, là một con người mẫu mực, một trụ cột không thể thiếu trong gia đình tôi. Là một người siêng năng, kiên trì, thông minh khác hẳn những người khác và đã có ý định làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố tôi được rất nhiều người kính trọng.
Tôi rất tự hào khi là con trai của bố, con sẽ luôn ghi nhớ những điều bố dạy bảo và sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn của bố.
https://doctailieu.com/van-mau-ke-ve-nguoi-than-trong-gia-dinh-cua-em-lop-6#anc1554455334706
Bắc Giang nằm ở vùng chuyển tiếp giữa châu thổ sông Hồng với miền thượng du phía đông bắc Bắc Bộ. Một vùng đất đa dạng về văn hóa do có sự ảnh hưởng của sự giao thoa văn hóa của các dân tộc/tộc người, nhất là nền văn hóa Kinh - Nùng/Tày từ hàng nghìn năm lịch sử. Ba con sông lớn (sông Lục Nam, sông Cầu, sông Thương) là chi lưu của sông Thái Bình rồi đổ ra biển cả như ba vệt chân chim khổng lồ và cũng là ba tuyến giao thông căn cơ tạo sự kết nối nền văn hóa giữa các vùng/miền văn hóa châu thổ với miền/vùng văn hóa Nùng/Tày xứ Cao - Bắc - Lạng mà Bắc Giang là trung tâm. Tuy không là miền đất tiêu biểu của văn hóa sông/nước nhưng hội đủ những nét văn hóa ngã ba sông/sông nước, văn hóa cửa rừng/thượng ngàn và đó là nguồn cội, cơ hội và điều kiện màu mỡ, tốt tươi để văn hoá thờ thánh Mẫu du nhập và phát triển.
Mái trường – Ngôi nhà thứ hai – nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất của tuổi học trò trong cuộc đời mỗi con người. Ở đó có thầy cô, bạn bè gắn bó, thân thiết, tạo nên những kỉ niệm khó phai mờ. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy, cô giáo nào đó. Tôi cũng vậy, có lẽ suốt cuộc đời tôi sẽ không thể nào quên được cô giáo chủ nhiệm của tôi với cái tên rất đẹp: Lâm Thị Bích Hải.
Cô Hải chủ nhiệm lớp tôi từ khi học lớp sáu. Tôi vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, chúng tôi xếp hàng tập trung nhận cô giáo chủ nhiệm. Sau khi hàng ngũ chỉnh tề, cô hiệu trưởng bắt đầu giới thiệu giáo viên chủ nhiệm các lớp, chủ nhiệm lớp tôi là một cô giáo có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc cát ngắn trông rất dễ mến có tên Lâm Thị Bích Hải. So với các cô giáo chủ nhiệm trong khối 6, cô là người lớn tuổi nhất, tôi nghĩ thầm: “cô giáo này có tuổi rồi, chắc sẽ khó tính lắm”, trong lòng bỗng thấy lo sợ vẩn vơ. Nhưng rồi cảm giác lo lắng tan dần khi theo chân cô về lớp, với giọng nói nhẹ nhàng cùng nụ cười thân thiện cô đã giúp chúng tôi có buổi học nội qui đầu tiên thật thoải mái. Rồi từ ngày đầu tiên ấy, cô bắt đầu cùng chúng tôi rèn luyện, phấn đấu, cô luôn ân cần lo lắng, quan tâm chúng tôi và coi chúng tôi như con của mình chỉ dẫn từng ly, từng tý. Nhờ vậy chúng tôi đã dần làm quen với phương pháp học ở cấp 2 và tiến bộ rất nhiều, kết thúc năm học lớp tôi đều đạt danh hiệu lớp tiên tiến, chi đội mạnh xuất sắc.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm nay chúng tôi đã học lớp 8, so với ngày mới vào trường, tất cả đều lớn lên rất nhiều, và nhiều bạn không còn ngoan như trước. Lớp tôi thật đông, có tới 52 thành viên, nhiều bạn nam, các bạn ấy rất nghịch ngợm, một số bạn tự nhận mình là “tiểu yêu” với đủ trò quậy phá, khiến cô ngày càng vất vả trong công tác chủ nhiệm. Sáng nào cũng vậy, cô thường đến trường từ rất sớm để nhắc nhở chúng tôi trực nhật, vệ sinh, kiểm tra nề nếp. Trong các buổi lao động cô cầm chổi cùng chúng tôi dọn vệ sinh, cô cầm cuốc dạy chúng tôi cách trồng hoa, nhổ cỏ, cuốc đất. Cô luôn ở bên cạnh, sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi trong mọi việc, lời nói nhẹ nhàng, rất ít khi thấy cô cáu gắt. Cô dạy cho chúng tôi biết nói lời cảm ơn, xin lỗi. Có những lúc cô rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất thông cảm với học trò của mình. Cô luôn công bằng đứng về phía học trò để nhìn nhận vấn đề, phân tích đúng- sai, từ đó giúp chúng tôi thấu hiểu tự sửa chữa khuyết điểm để hoàn thiện bản thân.
Ngoài lo lắng chung cho tập thể lớp, cô cũng rất quan tâm và đồng cảm với hoàn cảnh riêng đặc biệt của các bạn trong lớp. Bản thân tôi là một ví dụ điển hình. Tôi kém may mắn hơn các bạn vì mất cả bố lẫn mẹ từ khi còn rất nhỏ. Ông bà nội ghét bỏ không nhận tôi là cháu, tôi bơ vơ sống một mình trong gian nhà tập thể nhờ số tiền dành dụm của bà ngoại già yếu, bản thân tôi còn quá nhỏ chưa biết làm gì có tiền chỉ trông chờ vào số tiền trợ cấp xã hội 400.00đ/ tháng để duy trì cuộc sống của mình. Cũng chính vì điều đó, tôi luôn tự ti với mọi người và với chính bản thân mình. Nhiều đêm, bơ vơ trong gian nhà trống vắng, tôi khóc rất nhiều. Đã có lúc tôi buồn bã, chán nản, hụt hẫng, muốn bỏ học, mất hết niềm tin vào cuộc sống. Trong lúc tôi thất vọng nhất, cô đã đến bên tôi, an ủi động viên. Bằng tấm lòng chân thành, cô đã tạo cho tôi một chỗ dựa tinh thần vô cùng vững chắc, là điểm tựa để tôi nỗ lực cố gắng vượt qua hoàn cảnh khó khăn của mình. Đó là món quà tinh thần vô giá mà cô dành tặng cho tôi. Đầu năm học mới, cô mua tặng tôi áo đồng phục và cả bộ sách giáo khoa, vở, bút để không thua kém bạn bè. Bên cạnh đó, cô còn vận động các bạn trong lớp giúp tôi một số đồ dùng cần thiết trong sinh hoạt hàng ngày. Khi tôi bị ốm phải nghỉ học, cô đến tận nhà đánh cảm, mua thuốc, mua cháo ép tôi ăn, sự quan tâm của cô như tình thương yêu, quan tâm chăm sóc của người mẹ dành cho con gái của mình. Trong vòng tay của cô, tôi thấy mình trở nên bé bỏng, cảm giác gần gũi, thân thiết như được chính mẹ ruột của mình chăm sóc. Có cái gì đó trỗi dậy trong lòng tôi như tình mẫu tử thiêng liêng mà bấy lâu tôi thiếu vắng… Cô nói với tôi: cô coi em như con gái của cô nên em không phải ngại ngùng bất cứ điều gì, hãy chia sẻ cùng cô những khúc mắc khó khăn, cô sẽ giúp em vượt qua. Cô khuyên tôi dù khó khăn đến đâu cũng phải cố gắng học tập thật giỏi để sau này thi vào cấp ba, rồi thi Đại học. Cô bảo đó là con đường duy nhất sẽ giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh của mình.Tấm lòng chân thành của cô đã giúp tôi không những giúp xóa bỏ suy nghĩ mặc cảm, tự ti về cuộc sống mà còn giúp tôi có thêm động lực để vượt lên hoàn cảnh, vượt lên chính bản thân mình. Cô chính là điểm tựa giúp tôi đứng lên, gạt đi nước mắt, lạc quan bước tiếp trong cuộc đời.
Có thể đối với nhiều bạn, cô chưa phải là giáo viên chủ nhiệm tâm lí, nhưng đối với tôi cô là người có trái tim nhân hậu, biết cảm thông và hết lòng vì học sinh. Cô ơi, em chỉ mong rằng các bạn có thể hiểu cô hơn một chút, biết thương cô, chăm ngoan và bớt nghịch để cô không phải phiền lòng. Dù không thể báo đáp được hết công lao cô dành cho tôi, nhưng tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng phấn đấu học thật giỏi để có được thành công trong cuộc sống, xứng đáng với sự kì vọng mong mỏi mà cô đã dành cho tôi. Tương lai phía trước cho dù gian khó, tôi sẽ luôn vững tin bước qua vì tôi biết rằng ở một nơi nào đó cô vẫn đang mỉm cười dõi theo từng bước chân tôi.