Tôi hay nằm trên người bạn, tôi ấm áp, mềm mại. Mỗi tối bạn ngủ cùng tôi. Tôi là ai?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Trong đàn gà nhà em nuôi, em thích nhất là con gà trống to khỏe, oai phong. Nó như một “chú lính canh” dũng cảm của sân nhà.
Con gà trống có bộ lông óng mượt với màu đỏ nâu pha đen trông rất đẹp mắt. Cái mào đỏ rực như chiếc vương miện đội trên đầu làm nó càng thêm oai vệ. Hai mắt nhỏ nhưng sáng và tinh anh. Cái mỏ vàng cứng cáp, mỗi lần nó cất tiếng gáy là cả xóm đều nghe thấy.
Cổ gà dài, lúc nào cũng ưỡn lên kiêu hãnh. Đôi chân chắc khỏe, có cựa nhọn hoắt như những chiếc móc câu. Đặc biệt, cái đuôi cong vút với những chiếc lông dài màu xanh đen óng ánh là điểm em thích nhất ở nó.
Mỗi buổi sáng, khi mặt trời còn chưa lên cao, tiếng gáy vang "ò ó o" của nó đánh thức cả nhà dậy. Nhìn nó đi dạo quanh sân, thỉnh thoảng bới đất tìm thức ăn cho gà mái và gà con, em càng yêu quý nó hơn.
Con gà trống không chỉ đẹp mà còn rất có ích. Em xem nó như người bạn nhỏ thân thiết trong vườn nhà mình.
Bài văn tả chú gà trống:
Bài làm
Nhà bà em có nuôi một đàn gà. Oai phong nhất đàn là một chú gà trống.
Chú gà trống năm nay đã gần hai tuổi, trổ mã cao lớn và đỏm dáng lắm. Chú to gấp hai lần các cô gà mái. Với cái thân to, chắc nịch. Dễ có khi cũng phải nặng hơn 3kg. Toàn thân chú bao phủ bởi lớp lông dày và mượt mà. Bên trong là lớp lông tơ mịn màu trắng giúp chú giữ ấm và bảo vệ da. Bên ngoài là lớp lông màu đỏ cam óng ánh, giúp cơ thể không bị thấm nước. Đôi chân chú gà trống to như ngón tay cái, với lớp da vàng ươm. Bộ móng của chú sắc nhọn, đến mấy chú chó to cũng phải dè chừng. Cùng với móng vuốt, chú còn có cái mỏ vàng nhọn và cứng, có thể mổ cả những loại hạt cứng. Nhờ vậy, chú ta trở thành người bảo vệ cho cả đàn gà. Chiếc vương miện đỏ chót trên đầu chú chính là minh chứng cho chức vụ quan trọng đó ở trong đàn.
Hằng ngày, khi mặt trời vừa mọc, chú gà trống sẽ cất vang tiếng gáy, đánh thức mọi người. Rồi chú vào chuồng, thúc giục đàn gà ra vườn kiếm ăn. Còn chú ta thì sẽ vừa tìm mồi vừa cảnh giác bảo vệ cho cả đàn.
Em thích chú gà trống lắm. Hôm nào sang nhà bà, em cũng ra vườn ngắm chú rồi mới đi chơi.
~ chúc bn học tốt! ~

Bài học này hướng dẫn các em cách xác định đề tài và chủ đề. Để xác định đề tài, người ta thường đặt câu hỏi: Tác phẩm viết về cái gì (hiện tượng, phạm vi cuộc sống)? Còn để xác định chủ đề, thường phải trả lời câu hỏi: Vấn đề cơ bản mà tác phẩm nêu lên là gì? Ví dụ, truyện Lão Hạc (Nam Cao) viết về đề tài người nông dân trong xã hội cũ, còn chủ đề của truyện là vấn đề cuộc sống cùng khổ và nhân phẩm con người. Tuy nhiên, cần chú ý là mỗi tác phẩm lớn có thể đặt ra nhiều vấn đề cơ bản (nhiều chủ đề).

Nếu cảm xúc có màu sắc, thì em nghĩ màu của nỗi nhớ sẽ là màu đỏ. Bởi vì màu đỏ tượng trưng cho sự mãnh liệt và cháy bỏng, giống như cảm giác nhớ nhung luôn âm ỉ trong tim, không dễ nguôi ngoai. Nỗi nhớ đôi khi không nhẹ nhàng, mà rực rỡ và da diết, khiến con người ta khắc khoải, bồi hồi. Em nhớ về những người thân yêu, những kỷ niệm đẹp, và trong lòng như có một ngọn lửa đỏ âm thầm cháy – đó chính là màu đỏ của nỗi nhớ tha thiết và sâu sắc.
nỗi nhớ có màu xanh lam đậm, vì đó là màu của bầu trời lúc chiều tà – lặng lẽ, buồn buồn nhưng cũng rất đẹp. Nỗi nhớ cũng như vậy, nhẹ nhàng nhưng sâu lắng."

-Dòng sông quê em hiền hòa chảy quanh cánh đồng xanh mướt. Nước sông trong vắt, nhìn rõ cả đáy. Buổi sáng, mặt sông ánh lên sắc vàng rực rỡ. Trưa hè, tiếng chim hót vang vọng trên những rặng tre ven sông. Chiều về, lũy tre nghiêng bóng xuống làn nước lấp lánh....

Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.
Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.
Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.
Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.
Có những người thầy không đứng trên bục giảng, không cầm phấn trắng bảng đen, nhưng lại gieo vào lòng học sinh tình yêu học tập sâu sắc. Với em, cô Thương Hoài – cô giáo trong phần hỏi đáp của trang OLM.vn – chính là một người như thế.
Em chưa từng gặp cô ngoài đời. Không biết giọng cô ra sao, ánh mắt cô thế nào. Nhưng em vẫn cảm nhận được sự dịu dàng, chân thành và tận tụy qua từng lời giải cô viết. Những bài toán rối rắm, những câu hỏi khiến em loay hoay hàng giờ, chỉ cần cô trả lời là mọi thứ bỗng sáng rõ. Cô không chỉ đưa ra đáp án, mà còn cẩn thận dẫn dắt từng bước – như nắm tay em đi qua mê cung của kiến thức.
Có lần, em làm sai một bài rất đơn giản, đã nghĩ là mình "ngốc quá". Nhưng cô không trách, chỉ nhẹ nhàng nhắn: “Không sao đâu em, sai để học. Cố gắng lên nhé!” Chỉ một câu thôi mà làm em thấy ấm lòng, tự tin tiếp tục cố gắng.
Nhờ cô, em không chỉ giỏi lên mà còn yêu việc học hơn. Em biết ơn cô – người luôn thầm lặng giúp đỡ học trò qua từng dòng chữ. Dù chẳng ai thấy mặt, chẳng ai nghe tiếng, nhưng cô Thương Hoài vẫn là một người cô thực sự – một người cô mà em luôn nhớ mãi.

Ngọn Núi Và Dòng Suối Nhỏ
Ngày xửa ngày xưa, có một ngọn núi cao sừng sững, uy nghi và điềm tĩnh, từ bao đời nay vẫn đứng vững giữa đất trời. Ngọn núi ấy được người dân quanh vùng gọi là Núi Mẹ, vì nó chở che cho muôn loài và không bao giờ thay đổi.
Dưới chân núi, có một dòng suối nhỏ róc rách chảy qua. Dòng suối rất đặc biệt: nó không chịu đứng yên một chỗ mà suốt ngày đêm chảy trôi, đi khắp nơi, len lỏi qua làng mạc, đồng ruộng, rừng núi. Vì đã đi qua nhiều nơi, gặp gỡ nhiều cảnh đẹp, dòng suối dần trở nên kiêu căng. Nó thường khoe khoang rằng mình đã thấy biển lớn, thác cao, đã nghe tiếng chim rừng hót vang và đã từng phản chiếu ánh sáng của trăng rằm giữa rừng già.
Một hôm, dòng suối dừng lại dưới chân Núi Mẹ và cất tiếng nói:
– Này Núi, suốt bao năm nay ông chỉ đứng im một chỗ, có thấy gì ngoài mây mù và gió lạnh đâu. Còn tôi, tôi đã đi khắp nơi, mang theo tin tức của thế giới. Tôi mới thật sự hiểu cuộc sống là gì!
Ngọn núi trầm lặng nhìn dòng suối và mỉm cười:
– Con suối bé nhỏ, ta tuy đứng yên, nhưng trong lòng ta là mạch nguồn đã nuôi dưỡng chính con. Chính nhờ những cơn mưa thấm vào đất đá nơi ta mà con mới được sinh ra. Ta đứng đây không phải vì ta không muốn đi, mà vì ta biết đôi khi, đứng yên cũng là một cách để hiểu đời sâu sắc hơn.
Dòng suối nghe xong, im lặng một lúc rồi tiếp tục chảy đi. Trong lòng nó bắt đầu có gì đó thay đổi. Nó hiểu rằng dù mình có đi xa đến đâu, thì điểm khởi đầu – nơi núi mẹ trầm mặc – vẫn là nguồn cội, là gốc rễ không thể thiếu.
Từ đó, mỗi lần chảy qua chân núi, dòng suối không còn kiêu ngạo nữa. Nó róc rách cất tiếng như một lời tri ân, và ngọn núi vẫn đứng đó, im lặng và điềm tĩnh, như một người mẹ già nhìn con mình khôn lớn.
Chăn?
Đây là một câu đố vui! Đáp án là chiếc chăn (hoặc chăn, mền).