K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

27 tháng 11 2019

-dùng não, dùng chiến thuật, phối hợp ăn ý, ad phải có góc đẹp để bắn

27 tháng 11 2019

dung su IQ , phoi hop dong doi , bom B52 co suc cog pha lon :v

27 tháng 11 2019

Tre xanh (Thơ lục bát)
Xanh tự bao giờ?
Chuyện ngày xưa... đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc, lá mong manh
Mà sao nên luỹ nên thành tre ơi?

Ở đâu tre cũng xanh tươi
Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu
Có gì đâu, có gì đâu
Mỡ màu ít chắt dồn lâu hoá nhiều

Rễ siêng không ngại đất nghèo
Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù
Vươn mình trong gió tre đu
Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành

Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh
Tre xanh không đứng khuất mình bóng râm
Bão bùng thân bọc lấy thân
Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm

Thương nhau tre không ở riêng
Luỹ thành từ đó mà nên hỡi người
Chẳng may thân gãy cành rơi
Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng

Nòi tre đâu chịu mọc cong
Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường
Lưng trần phơi nắng phơi sương
Có manh áo cộc tre nhường cho con

Măng non là búp măng non
Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre
Năm qua đi, tháng qua đi
Tre già măng mọc có gì lạ đâu

Mai sau,
Mai sau,
Mai sau...
Đất xanh tre mãi xanh màu tre xanh.

 Đan Áo Cho Chồng (Thơ lục bát)

Chị ơi! Nếu chị đã yêu,
Đã từng lỡ hái ít nhiều đau thương,
Đã xa hẳn quãng đời hương,
Đã đem lòng gởi gió sương mịt mùng.

Biết chăng chị? Mỗi mùa đông,
Đáng thương những kẻ có chồng như em.
Vẫn còn thấy lạnh trong tim,
Đan đi đan lại áo len cho chồng.

Như con chim hót trong lồng,
Hạt mưa nó rụng bên sông bơ thờ.
Tháng ngày nổi tiếng tiêu sơ,
Than ôi! Gió đã sang bờ ly tan…

Tháng ngày miễn cưỡng em đan,
Kéo dài một chiếc áo len cho chồng.
Như con chim nhốt trong lồng,
Tháng ngày mong đợi ánh hồng năm nao!

Ngoài trời mưa gió xôn xao,
Ai đem khoá chết chim vào lồng nghiêm?
Ai đem lễ giáo giam em?
Sống hờ trọn kiếp trong duyên trái đời…
Lòng em khổ lắm chị ơi!
Trong bao tủi cực với lời mỉa mai.
Quang cảnh lạ, tháng năm dài,
Đêm đêm nghĩ tới ngày mai giật mình!

 Gió Giao Mùa (Thơ lục bát)

Phượng hồng lại ẩn vào cây
Trả khung trời ấy hao gầy cho tôi
Mây chiều hoang vắng đơn côi
Hồn nghe từng phút bồi hồi trong thơ

Lụa là tôi dệt đường tơ
Quên đi cái thuở ban sơ hoang hồng
Hạ tàn nhạt nắng bên song
Cây sơ xác lá – hồn phong rêu hồn

Trả tôi về với cô đơn
Trả tôi về với nỗi buồn ngày xưa
Chiều nay trời đổ cơn mưa
Heo may vừa đến lá mùa Thu khơi

Hôm qua người ấy đi rồi
Trong tôi từng tiếng mưa rơi chạnh lòng

.............................................................................................

Chúc bạn hok tốt ^^

#Dũng#

26 tháng 11 2019

 Bài thơ vừa miêu tả hình ảnh cái bánh trôi nước vừa trắng, vừa tròn, khi sống thì chìm, chín thì nổi. ... Bài thơ là một lời tự hào về vẻ đẹp người phụ nữ nhưng cũng là một lời đồng cảm, xót thương cho số phận người phụ nữ.. Ý nghĩa: - Bài thơ thể hiện cảm hứng nhân đạo trong văn học viết Việt Nam

26 tháng 11 2019

Bài thơ bánh trôi nước bồi đắp cho em những tình cảm gì 

TL:

Bài thơ bánh trôi nước bồi đắp cho em những tình cảm  thông cho số phận chìm nổi ; lận đận của người phụ nữ Việt Nam thời xã hội phong kiến

26 tháng 11 2019

Một buổi sáng đẹp trời, ánh nắng mùa hạ đẹp và trong đến kì lạ đang chơi đùa trên hiên nhà. Tôi mở mắt trong sự bình an và vui vẻ, ngáp một tiếng: “Meo”. “Gì thế này?”: “Meo… Meo…” Tôi đã thành mèo ư?

Tôi không thể tin nổi chuyện này. Tôi đã cố thử lại, nhưng mình vẫn chỉ thoát ra những tiếng “meo” như nhau. Rồi mới để ý, mọi thứ xung quanh đều rất quen thuộc, có lẽ là nhà mình, nhưng sao lại to lớn thế này. Tất cả đều to hơn tôi rất nhiều. Cả nơi tôi đang ngồi nữa, chẳng phải ổ của con Mi Mi sao. Sao tôi lại ở chỗ Mi Mi, vậy Mi Mi đâu rồi, và chuyện gì đã xảy ra?

Cố gắng để trấn tĩnh lại, “Nhất định mình phải tìm hiểu cho ra sự thật”. Thế là tôi đứng lên để đi làm cái việc mà tôi gọi là truy tìm sự thật ấy. Nhưng trời ơi, tôi đi bằng bốn chân. Tôi có những bốn chiếc chân để di chuyển, để nâng cái thân béo tròn mình chuyển động. Mỗi lần tôi bước đi là chiếc thân lại nhẹ nhàng uyển chuyển lắc lư theo. “Cũng thú vị đấy chứ”- Tôi suy nghĩ tích cực lên chút. Bỗng tôi lùi lại, mình vừa đi qua cái gì đó. Một chiếc gương, và trước mặt tôi chính là hình dáng của Mi Mi. Hay nói đúng hơn, tôi đang là Mi Mi. Tôi đang là con mèo mà hằng ngày tôi luôn né tránh và ghét bỏ. Bởi nó không chịu nghe lời gì cả, ăn uống thì bẩn thỉu, là mèo mà không chịu bắt chuột, chẳng được việc gì cả, nên tôi rất ít khi tiếp xúc với nó. Phòng của tôi chính là cung cấm với Mi Mi.

Lại một chuyện kinh hoàng nữa xảy ra, và tôi lại cố gắng trấn tĩnh, lần nữa. Tôi di chuyển xung quanh căn nhà. Giờ là buổi sáng, bố mẹ tôi đều đã đi làm cả rồi. Còn tôi, nếu tôi đang ở đây thì ai sẽ đi học ở trưởng, và mọi người có biết là tôi mất tích không? Giờ này chỉ còn ông ngoại ở nhà thôi. Thấy ông rồi, ông đang đứng ca những bài hát bất hủ của ông khi đang tỉa tót mấy chậu cây cảnh quý báu của ông. Tôi chạy đến: “Ông ơi ông, cháu là cháu gái của ông đây, ông giúp cháu với.” Nhưng những gì tôi phát ra chỉ là những tiếng “meo” hoàn toàn vô nghĩa. Nghe thấy tiếng, ông quay lại, mỉm cười:

Mi Mi đã đói rồi à? Ông đi lấy cơm cho Mi Mi ăn nhé!

Meo, không phải thế mà. Ông lại nghĩ là tôi đang cảm ơn nên cười vui vẻ vào trong bếp. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của con Mi Mi khi nó cứ meo meo còn tôi thì luôn mắng nó chỉ kêu những điều vô nghĩa. Bởi nó có biết kêu gì khác đâu!

Ông đem ra một bát cơm nhỏ, với vài con cá kho nhỏ. Tôi sẽ phải ăn cái này á, cơm cho mèo, chỉ có cơm thừa và cá mặn. Không, tôi sẽ không ăn đâu. Tôi quay người với bát cơm, ngoảnh mặt đi. Ông tôi lại càng không hiểu: “Vừa mới đòi ăn giờ lại không ăn, là sao?” Ông làm sao có thể hiểu được.

Rồi tôi lại trở về giường của Mi Mi. Bỗng tôi thấy một con chuột đang ăn vụng. Nó nhìn tôi, tay còn cầm miếng bánh đang cắn dở. Tôi hét toáng lên một tiếng: “Meoooo”. Con chuột giật mình chạy mất, cả tôi cũng chạy luôn. Tôi chạy bán sống bán chết đến chỗ ông: “Meo meo meo”- “Ông ơi! Có, có con chuột trong bếp, ông mau bắt nó đi!” Ông tôi vẫn ngơ ngác không hiểu hôm nay tôi bị vấn đề gì. Tôi đành bất lực đi ra ngoài, vì không thể về giường nữa rồi. Và trước mắt tôi là một con chó, con chó hung dữ nhà hàng xóm. “Meoooo” Tôi lại hét toáng lên. Con chó lao tới ...

Tô bừng tỉnh. “Thì ra chỉ là mơ, sợ chết mất” Tôi chạy ngay trước gương để kiểm chứng, tôi vẫn là tôi. Và tôi thấy con Mi Mi đang đứng gần đó, nhìn tôi sợ sệt. Lần đầu tiên tôi đến gần để ôm nó. Vì tôi hiểu cảm giác của nó như thế nào mà.

26 tháng 11 2019

Trời ơi! Đó là một kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đã lười biếng nên lĩnh trứng ngỗng, đã vậy còn cãi mẹ. Mẹ rất phiền lòng và đã khóc.

Đêm ấy, tôi chợt tỉnh giấc thì thấy mình biến thành một chú chó con. Tôi kêu lên: “Mẹ ơi!” nhưng chỉ thành những tiếng “gâu, gâu” vô nghĩa. Tôi buồn bã bỏ nhà ra đi, lang thang. Ngoài những tiếng “gâu gâu, ăng ẳng”, tôi không thể nói gì thêm. Mệt quá tôi lả đi.

Tôi bừng tỉnh giấc và thấy mình nằm trong một cái ổ rơm xinh xinh. Bên cạnh là một chút sữa đựng trong bát nhựa. Nhìn xung quanh, tôi thấy trong căn phòng có cô bé đang ngồi ôn bài. Thấy tôi tỉnh giấc, cô bé mỉm cười chạy lại bế tôi. Cho dù rất được cô bé thương yêu nhưng tôi vẫn nhớ nhà da diết. Ban đêm, khi bóng tối bao trùm cả thành phố, tôi thấy lạnh lẽo, cô đơn. Tôi nhớ lại những giây phút mẹ âu yếm ôm tôi trong cái se lạnh của gió thu. Những đêm lạnh giá, mẹ đem chăn ấm cho tôi. Mẹ an ủi tôi những lúc tôi buồn. Tôi thèm ăn những món ăn mẹ nấu, thèm được thấy nụ cười của mẹ. Đối với tôi, mẹ là tất cả, là người mẹ, là ngưòi bạn, là cô giáo.

Bình minh lên, những tia nắng tinh nghịch gọi tôi đón chào ngày mới. Tôi gặp những chú chó cũng đáng yêu như tôi và cùng chơi đùa với chúng. Một chiếc xe máy chạy qua phá tan cái yên tĩnh của góc phố nhỏ. Hoá ra là hai tên chuyên bắt chó ban đêm. Chúng đi chậm lại rồi bất chợt vung lưới ra. Những con chó kia đã rơi vào bẫy. Chúng kêu la thảm thiết. Chỉ còn mình tôi, tôi cố vùng chạy mãi, chạy mãi… Tôi dừng lại trước một bức tường. Một người đàn bà đứng đó. Tôi ngẩng lên. Ôi! Mẹ tôi!

Tôi muốn kêu lên: “Mẹ! Mẹ! Mẹ yêu quý!” nhưng vẫn chỉ là những tiếng “gâu gâu”. Tôi thấy bố mẹ đang cuống cuồng tìm tôi, những dòng nước mắt nhạt nhoà tuôn trào. Có lẽ bố mẹ đã lo lắng kiếm tìm suốt ba ngày nên khuôn mặt hốc hác xanh xao, đôi mắt thâm quầng. Dòng nước mắt của tôi nhỏ xuống chân mẹ. Mẹ cúi xuống ngạc nhiên ôm tôi vào lòng. Bỗng bên cạnh tôi, một bà Tiên hiện ra. Bà nói nhỏ với tôi:

Con đã biết hối lỗi rồi chứ? Ta biết con yêu quý bố mẹ con rất nhiều. Vậy từ nay đừng làm bố mẹ phiền lòng nữa nhé!

Tôi lại biến thành một cô bé xinh xắn. Mẹ vui mừng ôm hôn tôi. Những dòng nước mắt của mẹ làm tim tôi đau nhói. Mẹ! Mẹ ơi! Con yêu mẹ!

26 tháng 11 2019

Đẹp và thanh tĩnh nha you

26 tháng 11 2019

Nhận xét:

  • Trăng là người bạn tri kỉ của Bác trong mọi hoàn cảnh,  dù trong cảnh vật nào trăng vẫn hiện lên với vẻ đẹp dịu hiền, lung linh
  • Cảnh khuya là là ánh trăng đã được nhân hoá, cảnh trăng ngàn gió núi, trăng giữa rừng khuya, một cảnh trăng lung linh huyền ảo quấn quýt hòa quyện.  Tiếng suối trong đêm trong trẻo như tiếng ai đang ngân nga hát càng làm cho trăng khuya thêm mơ mộng.
  • Rằm tháng giêng là cảnh trăng trên dòng sông, một khung cảnh bao la bát ngát tràn đầy sức xuân. Nhưng điểm đặc biệt nhất phải nói đến đó là sự chan hoà của ánh trăng như tràn đầy cả con thuyền nhỏ.
đọc bài văn dưới đây và trả lời câu hỏi:                                                                          Tấm gương   Tấm gương là ng bạn chân thật suốt một đời mình,ko bao giờ biết xu nịnh ai,dù đó là kẻ vương giả uy quyền hay giàu sang hãnh tiến .Dù gươg có tan xươg nát thịt thì vẫn cứ nguyên tấm lòng ngay thẳg trog sách như từ lúc mẹ cha sinh ra nó. ...
Đọc tiếp

đọc bài văn dưới đây và trả lời câu hỏi:

                                                                          Tấm gương

   Tấm gương là ng bạn chân thật suốt một đời mình,ko bao giờ biết xu nịnh ai,dù đó là kẻ vương giả uy quyền hay giàu sang hãnh tiến .Dù gươg có tan xươg nát thịt thì vẫn cứ nguyên tấm lòng ngay thẳg trog sách như từ lúc mẹ cha sinh ra nó.

   nếu ai có bộ mặt ko đc xinh đẹp thì gươg ko bao gườ nói dối ,nịnh xằng ai llà ai xinh đẹp.Nếu ai mặt nhọ,gươg nhắc nhở ngay.Nếu ai buồn phiền cau có thì gương cũng buồn phiền cau có theo như đẻ an ủi ,sẻ chia cho ng đỡ buồn phiền sầu khổ.

   Là ng,ai dám tự bảo mik là trog sáng suốt đời như tấm gương kia.Thiếu j kẻ ác độc,nịnh hót,hớt lẻo  ,dối trá,có kẻ còn tham lam mà bảo trắg là đen, gọi xấu là tốt đấy sao.

   Ko 1 ai mà ko soi gươg, từ già đến trẻ, từ đàn ông đến đàn bà. Soi gươg nhìu nhất có lẽ là các chj chúg ta, nhữg cô gái càg xinh đẹp thì càg thik soi gươg.

    Ko hiểu ông Trạg nguyên Mạc Đĩnh Chi có lúc nào soi gươg để buồn phiền cho gươg mặt xấu xí của mik, để rồi làm ra bài phú "Hoa sen giếng ngọc" nổi tiếng bao đời. Anh Trương Chi nữ, anh ngồi trên con thuyền lơ lửng mặt sông, có soi vào dòng nc để tủi cho khuôn mặt mik, nên đành gửi long vào tiếng hát cho say đắm lòng cô gái cấm cung và bao ng khác nữa...thành câu chuyện đâu buồn.

   có 1 gươg mặt đẹp soi vào gương quả là hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc càng trọn vẹn hơn nếu có 1 tâm hồn đẹp để mỗi khi soi vào tấm gươg lương tâm sâu thẳm mà lòng ko hổ thẹn.

   Còn tấm gương bằng thủy tinh tráng bạc, nó vẫn là ng bạn trug thực, chân thành, thẳng thắn, ko hề nói dối, cũng ko bao giờ biết nịnh hót hay độc ác vs bất cứ ai.

0