K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

Kể từ khi làm bạn với lớp phó học tập thì điểm số của em được cải thiện rõ rệt. Những giờ ra chơi, ngày nghỉ cuối tuần, lớp phó đã tận tình chỉ bài cho em. Và bản thân em đã chăm chỉ, nhờ sự giúp đỡ ấy mà em đã học tốt hơn rất nhiều.

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

Truyện đồng thoại mà em yêu thích: Vịt Con đi lạc – Lê Luynh.

Gà mẹ dẫn đàn con đi ăn, thấy Vịt Con đi lạc liền gọi:

- Này Vịt Con, đi với cô nào! Cô sẽ giúp con kiếm ăn.

Vịt Con nghe vậy liền đi theo, ăn chung với đàn gà. Đàn gà con thấy Vịt Con được mẹ chia mồi nên phàn nàn:

- Sao mẹ lại cho Vịt Con ăn chung với tụi con? Nó đâu có cùng loài với mình?

Gà mẹ giải thích:

- Các con thử nghĩ nếu bản thân mình đi lạc và gặp đàn vịt khác thì sao? Lúc đó thì các con muốn được họ giúp đỡ hay bị bỏ rơi chỉ vì khác loài?

a. Người kể chuyện ẩn danh, theo ngôi kể thứ ba.

b. Một số đặc điểm giúp em nhận biết được tác phẩm đó là đồng thoại:

- Nhân vật là loài vật: Vịt Con, gà mẹ, đàn gà con.

- Đặc tính vốn có: Gà, vịt sống theo đàn, cùng đi kiếm ăn.

- Mang đặc điểm loài người: đi lạc, phàn nàngiúp đỡ,…

c. 

d. Cảm nhận của em về nhân vật mẹ gà là một người nhân ái, tràn đầy tình yêu thương. Khi cô chứng kiến cảnh Vịt Con một mình, đã rủ lòng thương, cưu mang Vịt Con. Đám trẻ nhà mẹ gà không hiểu vì sao mẹ làm như thế. Cô đã từ từ giải thích cho mọi người hiểu. Quả là một người thông thái, nhân hậu!

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

   Những lúc dỗi hờn tôi lại nghĩ rằng mẹ không quan tâm đến tôi. Nhưng hóa ra tôi đã lầm. Mẹ luôn là người yêu thương, quan tâm lo lắng cho ta trong mọi hoàn cảnh, luôn bên cạnh ta dù trong những phút yếu lòng. Nhất là khi chứng kiến cảnh mẹ chăm sóc tôi ốm, tôi càng thấm thía hơn điều ấy.

    Tối hôm nọ, tôi thức đêm mải mê đọc truyện tới tận sáng mới đi ngủ. Tôi bị cuốn theo nội dung của câu chuyện mà quên mất sáng mai mình phải đi học cả ngày. Đó là lí do khi đi học tôi bị mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Tôi gắng gượng cố ngồi học cho hết buổi như có tấn đá nặng ngàn cây đè lên đầu tôi. Tôi rất hối hận vì đã không chịu đi ngủ sớm tối qua. Tối về, tôi trèo vào phòng ngay, bỏ bữa cơm tối, mẹ có gọi hỏi nhưng tôi lờ đi vì quá mệt. Tôi liền nằm bẹp trên giường, tai ù hẳn đi, không để ý gì đến xung quanh nữa.

    Đột nhiên có bàn tay mát lạnh đặt trên trán tôi, kiểm tra xem tôi bị làm sao. Mở mắt ra, tôi thấy mẹ đang ngồi trên đầu giường. Tôi khóc thút thít, thều thào kêu mệt với mẹ. Khuôn mặt mẹ đầy lo lắng và bảo tôi ăn cháo:

- Ăn cháo đi con! Mẹ mới nấu xong, đúng loại cháo sườn mà con yêu thích nhất!

Tôi vì quá mệt nên không muốn ăn nhưng mẹ thì vẫn cố đút cho tôi ăn từng tí một. Được một bát cháo con, mẹ kêu tôi uống thuốc – thứ mà tôi ghét nhất:

- Uống xong viên thuốc này là con sẽ đỡ bệnh hơn đó! Tin mẹ đi!

Viên thuốc ấy thật đắng làm sao! Uống xong, tôi quan sát mẹ, lâu lắm rồi tôi mới ngắm kĩ khuôn mặt ấy. Hình như mẹ đã già hơn trước thì phải. Mái tóc mẹ đã điểm mấy sợi bạc, không còn đen óng nữa. Trên gương mặt trái xoan của mẹ đã có vài nếp nhăn. Người mẹ tần tảo của tôi vừa làm việc chăm chỉ trên công ty vừa đảm đang công việc nhà mỗi tối. Mẹ giống như người hùng của tôi vậy!

    Cơn sốt đã hạ nhưng tôi mệt quá, đành ngủ thiếp đi. Khi ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng khiến tôi khó chịu. Tận trưa hôm sau, tỉnh dậy tôi mới thấy mình đỡ hơn. Nhìn thấy mẹ nằm cạnh tôi ngủ thở dìu dịu. À hóa ra mẹ đã nằm cạnh mình suốt cả đêm lẫn sáng, liên tục kiểm tra xem tôi đã hết sốt chưa. Xúc động, tôi chợt nhận ra chỉ có hơi ấm từ bàn tay tôi và tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho tôi là không hề thay đổi. Tôi bật khóc khi nghĩ đến những lúc cãi lại mẹ hay dỗi mẹ trốn ăn cơm. Tất cả hành động mẹ làm đều chỉ mong tôi lớn khôn, có cuộc sống đầy đủ hơn. Tôi nhận ra tôi phải cố sức học tập để khiến mẹ an lòng nhiều hơn. Giúp đỡ mẹ những công việc nhà đơn giản. Thật lòng chia sẻ những cảm xúc của bản thân để lắng nghe mẹ kĩ hơn.

    Mẹ là người chở che, chăm sóc, yêu thương nuôi dưỡng tôi lớn khôn. Tình mẹ bao la, rộng lớn, trải dài vô tận. Nhờ có chúng mà tôi mới có thể phát triển. Càng lớn tôi càng nhận ra tốc độ già đi của mẹ tỉ lệ thuận với sự lớn lên của tôi. Thế nên tôi mong mẹ có thật nhiều sức khỏe, bình an. Mẹ là người không thể thiếu trong mỗi cuộc đời chúng ta. Nếu ai đó không có hoặc thiếu đi sự quan tâm ắt hẳn là thiệt thòi lớn nhất của họ. Thời gian không chờ đợi một ai và các bạn cần yêu thương, để ý, giúp đỡ mẹ mình nhiều hơn.

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

   Những lúc dỗi hờn tôi lại nghĩ rằng mẹ không quan tâm đến tôi. Nhưng hóa ra tôi đã lầm. Mẹ luôn là người yêu thương, quan tâm lo lắng cho ta trong mọi hoàn cảnh, luôn bên cạnh ta dù trong những phút yếu lòng. Nhất là khi chứng kiến cảnh mẹ chăm sóc tôi ốm, tôi càng thấm thía hơn điều ấy.

    Tối hôm nọ, tôi thức đêm mải mê đọc truyện tới tận sáng mới đi ngủ. Tôi bị cuốn theo nội dung của câu chuyện mà quên mất sáng mai mình phải đi học cả ngày. Đó là lí do khi đi học tôi bị mệt mỏi, đầu đau như búa bổ. Tôi gắng gượng cố ngồi học cho hết buổi như có tấn đá nặng ngàn cây đè lên đầu tôi. Tôi rất hối hận vì đã không chịu đi ngủ sớm tối qua. Tối về, tôi trèo vào phòng ngay, bỏ bữa cơm tối, mẹ có gọi hỏi nhưng tôi lờ đi vì quá mệt. Tôi liền nằm bẹp trên giường, tai ù hẳn đi, không để ý gì đến xung quanh nữa.

    Đột nhiên có bàn tay mát lạnh đặt trên trán tôi, kiểm tra xem tôi bị làm sao. Mở mắt ra, tôi thấy mẹ đang ngồi trên đầu giường. Tôi khóc thút thít, thều thào kêu mệt với mẹ. Khuôn mặt mẹ đầy lo lắng và bảo tôi ăn cháo:

- Ăn cháo đi con! Mẹ mới nấu xong, đúng loại cháo sườn mà con yêu thích nhất!

Tôi vì quá mệt nên không muốn ăn nhưng mẹ thì vẫn cố đút cho tôi ăn từng tí một. Được một bát cháo con, mẹ kêu tôi uống thuốc – thứ mà tôi ghét nhất:

- Uống xong viên thuốc này là con sẽ đỡ bệnh hơn đó! Tin mẹ đi!

Viên thuốc ấy thật đắng làm sao! Uống xong, tôi quan sát mẹ, lâu lắm rồi tôi mới ngắm kĩ khuôn mặt ấy. Hình như mẹ đã già hơn trước thì phải. Mái tóc mẹ đã điểm mấy sợi bạc, không còn đen óng nữa. Trên gương mặt trái xoan của mẹ đã có vài nếp nhăn. Người mẹ tần tảo của tôi vừa làm việc chăm chỉ trên công ty vừa đảm đang công việc nhà mỗi tối. Mẹ giống như người hùng của tôi vậy!

    Cơn sốt đã hạ nhưng tôi mệt quá, đành ngủ thiếp đi. Khi ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng khiến tôi khó chịu. Tận trưa hôm sau, tỉnh dậy tôi mới thấy mình đỡ hơn. Nhìn thấy mẹ nằm cạnh tôi ngủ thở dìu dịu. À hóa ra mẹ đã nằm cạnh mình suốt cả đêm lẫn sáng, liên tục kiểm tra xem tôi đã hết sốt chưa. Xúc động, tôi chợt nhận ra chỉ có hơi ấm từ bàn tay tôi và tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho tôi là không hề thay đổi. Tôi bật khóc khi nghĩ đến những lúc cãi lại mẹ hay dỗi mẹ trốn ăn cơm. Tất cả hành động mẹ làm đều chỉ mong tôi lớn khôn, có cuộc sống đầy đủ hơn. Tôi nhận ra tôi phải cố sức học tập để khiến mẹ an lòng nhiều hơn. Giúp đỡ mẹ những công việc nhà đơn giản. Thật lòng chia sẻ những cảm xúc của bản thân để lắng nghe mẹ kĩ hơn.

    Mẹ là người chở che, chăm sóc, yêu thương nuôi dưỡng tôi lớn khôn. Tình mẹ bao la, rộng lớn, trải dài vô tận. Nhờ có chúng mà tôi mới có thể phát triển. Càng lớn tôi càng nhận ra tốc độ già đi của mẹ tỉ lệ thuận với sự lớn lên của tôi. Thế nên tôi mong mẹ có thật nhiều sức khỏe, bình an. Mẹ là người không thể thiếu trong mỗi cuộc đời chúng ta. Nếu ai đó không có hoặc thiếu đi sự quan tâm ắt hẳn là thiệt thòi lớn nhất của họ. Thời gian không chờ đợi một ai và các bạn cần yêu thương, để ý, giúp đỡ mẹ mình nhiều hơn.

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

- Tình huống từng chứng kiến cảnh bắt nạt: Em không còn thờ ơ, không còn những suy nghĩ đó không phải là chuyện của mình, thay vào em sẽ hỏi han, giúp đỡ bạn bị bắt nạt,…

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

- Sao không ăn mù tạt…

- Sao không trêu mù tạt…

- Tại sao không học hát, nhảy híp-hóp…

- Vì bắt nạt dễ lây, rất hôi…

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

- Cụm từ “đừng bắt nạt” xuất hiện 7 lần trong bài thơ.

- Theo em, việc lặp lại cụm từ này có tác dụng nhắc nhở, thể hiện thái độ phủ định đối với thói xấu bắt nạt.

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

- Đối với các bạn bắt nạt: phê bình thẳng thắn, phủ định một cách dứt khoát chuyện bắt nạt nhưng vẫn cởi mở, thân thiện.

- Đối với các bạn bị bắt nạt: gần gũi, tôn trọng, yêu mến.

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

Cáo là một nhân vật đáng thương trong đoạn trích. Cậu bị truy đuổi ráo riết bởi loài người. Cáo cô đơn, phải trốn sâu trong hang tối, sợ những tiếng bước chân. Hoàng tử bé đến, mang theo sự ấm áp đến bên cáo. Hai nhân vật “cảm hóa” lẫn nhau, đem đến một thứ tình bạn tuyệt vời. Cho dù hoàng tử bé có đi xa nhưng cáo vẫn sẽ luôn nhớ về cậu bởi “màu vàng của lúa mì”.

HQ
Hà Quang Minh
Giáo viên
22 tháng 4

- Một số lời thoại được lặp lại trong văn bản:

+ Vĩnh biệt

+ Điều cốt lõi vô hình trong mắt trần

+ Chính thời gian mà bạn bỏ ra cho bông hồng của bạn…

- Tác dụng: nhấn mạnh nội dung câu nói, vừa tạo nhạc tính và chất thơ cho văn bản.