văn tả bn thân
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
NGÀY XƯA Ở MỘT VƯƠNG QUỐC XA XƯA KIA CÓ MỘT ÔNG VUA SINH ĐƯỢC 2 CÔ CÔNG CHÚA XINH ĐẸP.HAI CÔ CÔNG CHÚA NÀY MUỐN ĐI NGAO DU THIÊN HẠ LÊN ÔNG VUA ĐÀNH CHIỀU HAI CÔ CON GÁI CỦA MÌNH.NHƯNG HAI CÔ KHÔNG ĐI KIỆU MÀ CƯỠI NGỰA NHƯ DÂN THƯỜNG.BỊ LẠC VÀO RỪNG SÂU MÀ KHÔNG BIẾT LỐI VỀ HAI CÔ BÈN TÌM MỘT NGÔI NHÀ ĐỂ TÁ TÚC.RỒI HỌ THẤY MỘT NGÔI NHÀ NHỎ BẰNG GỖ LIM,KHÔNG CHẦN CHỪ MỘT CHÚT DO DỰ,HAI CÔ PHI NGỰA ĐẾN CHỖ NGÔI NHÀ ĐÓ VÀ GÕ CỬA"CỐC CỐC CỐC'',MỘT BÀ LÃO XẤU XÍ BƯỚC RA KHÔNG AI KHÁC ĐÓ CHÍNH LÀ PHÙ THỦY CAO TAY,BÀ MỜI CÁC CÔ VÀO CHO ĂN UỐNG RỒI SAU KHI ĐI NGỦ BÀ BIẾN CÔ CHỊ THÀNH DÂU TÂY,CÒN CÔ EM LÀ DÂU TA.
Huyền thoại xưa ở Á Châu có kể rằng, khi trời đất mới hình thành, chính Trời đã làm ra mưa gió. Nước từ mưa gió, sông, biển, và những sinh vật sống trong nước được Trời tạo ra đầu tiên, đó chính là nguồn phát sinh ra mọi thứ. Khi tạo ra người và vạn vật nên Trời không làm mưa gió nữa, sai loài rồng là con vật ở cõi trời, bay lượn ở trên không và phun nước xuống trần gian làm ra mưa. Vì số Rồng trên trời ít, không đủ làm mưa cho đều khắp mọi nơi, Trời mới đặt ra một kỳ thi kén chọn các con vật lên làm rồng, gọi là “thi Rồng”.Khi chiếu chỉ của Trời ban xuống dưới Thủy cung, vua Thủy tề là vì vua trông coi các công việc ở dưới nước, loan báo cho tất cả các giống sống ở đó, chúng tranh nhau đi thi.Cuộc thi gồm ba kỳ, mỗi kỳ phải vượt qua một đợt sóng, con vật nào đủ sức, đủ tài, vượt qua cả ba đợt thì mới đậu để được hóa Rồng. Trong một tháng trời, bao nhiêu loài thủy tộc đến thi đều bị loại, vì không con nào vượt trót được cả ba đợt sóng. Có con cá rô nhảy qua được một đợt, đợt sau thì bị rớt.Có con tôm nhảy qua được hai đợt, ruột gan vây vẩy râu đuôi đã gần hóa rồng. Khi đến đợt ba, đuối sức bị té nên lưng cong lại. Đến lượt có một con cá chép vào cuộc thi, con cá này bản chất của nó đã là quý hiếm đặc biệt, vì trong miệng nó có ngậm một viên ngọc trai, viên ngọc cá chép có được nhờ rèn luyện.
Thần gió thấy lạ bay đến để xem, gió, mây ào ạt kéo đến, sấm sét ầm trời, và những đợt sóng cao trổi dậy…Cá chép khỏe khi gặp các đợt sóng cao đưa lên, cá vượt luôn một lần qua ba đợt sóng, nhả ngọc ra vượt qua Vũ Long Môn và biến thành (hóa) rồng.Cá chép hóa rồng vì vậy biểu trưng cho sự can đảm, may mắn, trót lọt, thành công, chiến thắng!
Cả bầy cá chép con nào cũng muốn vượt qua Vũ Long Môn, bởi chúng biết hễ vượt qua được cửa đó, chúng sẽ từ những con cá chép tầm thường trở thành con rồng siêu phàm, sẽ có dáng thoát tục… và biến thành Rồng thiên, được sống đời đời.Vẫy, đuôi, râu, sừng tự nhiên mọc đủ, hình dạng trọn vẻ oai phong, rạng rỡ, một biểu tượng cho sự khát vọng của con người trên thế gian…
Nhưng cá chép cũng tùy con, phải có tính chất quí sáng (mang ngọc quý trong thân) có khả năng khắc phục khó khăn, trở ngại để đạt được thành công!Cá chép hóa rồng phun nước làm cho đất đai màu mỡ, cây cối xanh tươi, đem lại sức sống cho muôn loài. Bởi vậy người ta thường xem hình ảnh cá chép hóa rồng là biểu tượng của sự an lành và sung túc, thịnh vượng. Thăng tiến trong học hành, thi cử, công danh và may mắn về tài lộc trong thương mại.
tả gia đình:
Trong cuộc sống thì mỗi một người chúng ta đều có một gia đình và em cũng vậy. Em vô cùng hạnh phúc khi được sống trong một gia đình nhỏ ấm áp và đầy yêu thương.
Gia đình em bao gồm có năm thành viên đó là ông, bà, bố, mẹ và em. Đầu tiên là kể về ông em. Ông em tính đến năm nay đã gần tám mươi tuổi rồi thế nhưng ông vẫn còn khỏe lắm. Cứ mỗi buổi sáng ông lại đưa em đến trường đi học, có khi bố mẹ bận thì ông với em còn đi ăn sáng xong mới đi học cho khỏi đói. Em rất yêu quý ông em, ông em hay mua đồ chơi cho em. Nhưng khi em sai thì cũng lại rất nghiêm khắc chỉ ra lỗi sai cho em biết. Bà em kém ông hai tuổi thế nhưng bà vẫn ngày ngày đi chợ được. Nhìn đôi mắt bà vẫn còn tinh tường lắm nhé! Như thường lệ thì bà hay đọc sách, có khi bà còn đan len,đan những chiếc khăn len cho cả gia đình được bà đan để chống lại cái lạnh thấu xương của mùa đông.
tả bác hồ:
Bác Hồ là vị anh hùng kính yêu của dân tộc Việt Nam ta. Trong lớp em ảnh Bác được treo phía trên bảng lớp. Khuôn mặt Bác hiền từ. Mái tóc và chòm râu Bác bạc trắng như ông tiên. Đôi mắt Bác như đang chăm chú nhìn em học bài. Cái miệng Bác cười rất tươi. Bác luôn chăm lo và yêu thương tất cả mọi người. Em luôn kinh yêu và nhớ ơn công lao to lớn của Bác. Em hứa luôn chăm ngoan học giỏi để lớn lên xây dựng nước nhà giàu đẹp hơn để Bác vui.
Nhà em treo ảnh bác Hồ
Bên trên là một lá cờ đỏ tươi
Ngày ngày bác mỉm miệng cười
Bác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhà
Ngoài sân có mấy con gà
Ngoài vườn có mấy quả na chín rồi
Em nghe như bác dậy lời
Cháu ơi đừng có chơi bời đâu xa
Trồng rau,quét bếp,đuổi gà
Thấy tàu bay Mỹ nhớ ra hầm ngồi(Trần Đăng Khoa)
đó chép zô là thành bài văn
TK
Nhà tôi là một ngôi nhà ở tận núi cao xa kia,làng hmong là ngôi làng của tôi có những hàng cây và lũy tre xanh do ông cha trồng từ lâu đời nhìn từ xa cũng thấy.
Nhà của tôi trồng những loại quả như khế,cam,mận,đào...để mùa bội thu đem ra chợ Đồi bán.
Cái tiếng róc rách suối chảy từng giờ từng phút đã lưu dữ trong những tiếng hát dân tộc.Cứ tối đến là cả làng lại tập chung múa hát vui vẻ.
Trận bão hôm trước thật là to.Những cây cối gãy ngang gãy dọc,chắn hết đường đi.Mọi người đổ ù ù ra khu phố.Khu phố giờ này như khu phố bỏ hoang nhiều năm.
Mọi người thi nhau bàn tán về việc dọn khu phố xanh sạch đẹp.Rồi đúng 7h ngày mai sẽ dọn khu phố.
Ôi ngày giông bão thật kinh khủng mà.Những cái sấm,sét đùng đùng nổi dậy,bão lụt quật ngã hết những cây cổ thụ lâu năm.Thật kinh khủng.
Phải từng nhìn thấy, và từng bị gió quất vào thì mới cảm nhận được sức mạnh của vũ trụ. Mùa hè đi biển Vũng tàu vào ngày thời tiết xấu. Gió bắt đầu vần vũ, mọi người bắt tay vào việc chặn gió quất vào người, nhà ... mình cũng ra phụ. Anh trai và chú dùng các dây thừng cột các tàu vào gốc cây to lúc thả dây thì dây bị quấn vào nhánh ở trên cao, mình cùng anh nắm giựt lại. Ui cha gió quát một cái, lia mình và anh mình đi không biết là bao nhiêu mét nữa dây bị đứt " bạttt". Mình và anh văng vào và vôi bám vất cứng xung quanh để khỏi bị bay lên!
Khi bão vừa ngừng, căn nhà của bà hàng xóm di dời sang một chỗ và nát vụn ! tôn kẽm ai đó, khu nhà mình không có ai có tôn cả quấn ngang cây cột điện nhìn xa như tờ giấy quấn váy ngón tay. Toàn bộ cây mềm trên núi nhã rạp như bò liếm có non vậy.!
Yêu tinh
Chuyện kể rằng ngày xửa ngày xưa ở làng nọ có một con yêu tinh ăn thịt người hiếm ai lừa được nó.Con yêu tinh là một mụ yêu hóa thành.Mụ ta sống trong khu rừng hoang vu nhưng có dòng suối.
Hôm có cô gái trẻ lên rừng múc nước.Mụ yêu nhìn thấy nhảy bổ ra cười haha và nói''Có bữa ngon rồi''.Vừa dứt lời mụ yêu cô gái nói''Mụ hãy cứ đợi cho đủ 20 tuần trăng mật tôi lừa cả làng tôi không xót 1 ai cho mụ ăn thịt chỉ cần mụ tha cho tôi.
Mụ yêu tưởng thật tha cho cô.Cô về bầy mưu tính kế xong nói với cả làng,cả làng chấp thuận.
Muốn xem tiếp bật tv xem truyện mụ yêu bị lừa nhé
câu truyện ba lưỡi rìu là câu chuyện cổ tích thế tục Việt Nam vô cùng ý nghĩa kể về một càng tiều phu mặc dù rất nghèo nhưng có lòng trung thực trong mọi hoàn cảnh và cuối cùng chính sự trung thực ở đời sống đó, chàng tiều phu nhận được những đền đáp xứng đáng.
Ngày xửa xưa kia, ở một ngôi làng nọ, có một anh chàng tiều phu nghèo, cha mẹ anh bệnh nặng nên qua đời sớm, anh phải sống mồ côi cha mẹ từ nhỏ và của cải/tài sản của anh chỉ có một chiếc rìu. mỗi ngày anh phải xách rìu vào rừng để đốn củi bán để lấy tiền kiếm sống qua ngày. Ngay ở cạnh bìa rừng có một con sông nước chảy rất xiết, ai đó lỡ trượt chân rơi xuống sông thì rất khó bơi vào bờ.
Vào một hôm nọ nọ, như thường ngày chàng tiều phu vác rìu vào rừng để đốn củi, trong lúc đang chặt củi cạnh bờ sông thì chẳng may chiếc rìu của chàng bị gãy cán và lưỡi rìu văng xuống sông. Vì dòng sông nước chảy quá xiết nên mặc dù biết bơi nhưng anh chàng vẫn không thể xuống sông để tìm lưỡi rìu. Thất vọng anh chàng tiều phu ngồi khóc, vừa khóc anh chàng vừa than thở cho số phận hẩm hiu của mình.
Bỗng từ đâu đó có một ông cụ tóc trắng bạc phơ, râu dài, đôi mắt rất hiền từ xuất hiện trước mặt chàng, ông cụ nhìn chàng tiêu phu và hỏi:
– Chào con, con đang có chuyện gì mà ta thấy con khóc và buồn bã như vậy?
Anh chàng tiều phu trả lời ông cụ râu tóc bạc phơ đó:
– Thưa cụ, bố mẹ con mất sớm, con phải sống mồ côi từ nhỏ, gia cảnh nhà cháu rất nghèo, của cải/tài sản duy nhất của con là chiếc rìu sắt mà bố mẹ cháu trước lúc qua đời để lại. Có chiếc rìu đó cháu còn vào rừng đốn củi kiếm sống qua ngày, giờ đây nó đã bị rơi xuống sông, con không biết lấy gì để kiếm sống qua ngày nữa. vì thế, con buồn lắm cụ ạ!
Ông cụ liền đáp lời chàng tiều phu
– Ta tưởng chuyện gì lớn, cháu đừng khóc nữa, để ta lặn xuống sông lấy hộ cháu chiếc rìu lên.
Dứt lời, ông cụ lao mình xuống dòng sông đang chảy rất xiết. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm một chiếc rìu bằng bạc sáng loáng và hỏi anh chàng tiều phu nghèo:
– Đây có phải lưỡi rìu mà con đã làm rơi xuống không ?
Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng bạc thấy không phải của mình nên anh lắc đầu và bảo ông cụ:
– Không phải lưỡi rìu của con cụ ạ, lưỡi rìu của con bằng sắt cơ.
Lần thứ hai, ông cụ lại lao mình xuống dòng sông chảy xiết để tìm chiếc rìu cho chàng tiều phu. Một lúc sau, ông cụ ngoi lên khỏi mặt nước tay cầm chiếc rìu bằng vàng và hỏi chàng tiều phu:
– Đây có phải là lưỡi rìu mà con đã sơ ý làm rơi xuống sông không?
Anh chàng tiều phu nhìn lưỡi rìu bằng vàng sáng chói, anh lại lắc đầu và bảo:
– Không phải là lưỡi rìu của con cụ ạ!
Lần thứ ba, ông cụ lại lao mình xuống sông và lần này khi lên ông cụ cầm trên tay là chiếc rìu bằng sắt của anh chàng tiều phu đánh rơi. Ông cụ lại hỏi:
– Vậy đây có phải là lưỡi rìu của con không!
Thấy đúng là lưỡi rìu của mình rồi, anh chàng tiều phu reo lên sung sướng:
– Vâng cụ, đây đúng là lưỡi rìu của con, con cảm ơn cụ đã tìm hộ con lưỡi rìu để con có cái đốn củi kiếm sống qua ngày
Ông cụ đưa cho anh chàng tiều phu lưỡi rìu bằng sắt của anh và khen:
– Con quả là người thật thà và trung thực, không hề ham tiền bạc và lợi lộc. Nay ta tặng thêm cho con hai lưỡi rìu bằng vàng và bạc này. Đây là quà ta tặng con, con cứ vui vẻ nhận.
Anh chàng tiều phu vui vẻ đỡ lấy hai lưỡi rìu mà ông cụ tặng và cảm tạ. Ông cụ hóa phép và biến mất. Lúc đó anh chàng tiều phu mới biết rằng mình vừa được bụt giúp đỡ.
Ngoài những kiến thức được học trên lớp, chúng em rất cần những bài học thực tế từ cuộc sống để tăng thêm kĩ năng và kinh nghiệm. Vì lí do đó mà nhà trường em thường tổ chức cho chúng em đi thăm hỏi, gặp gỡ những người có công, những hoàn cảnh đáng thương. Cuộc gặp gỡ mà em nhớ mãi là lần cô chủ nhiệm tổ chức cho lớp em đi thăm các em nhỏ trong trại mồ côi. Lần ấy, nhân dịp tết trung thu, trường chúng em tổ chức cho đại diện học sinh các lớp đi thăm và tặng quà trung thu cho những em bé thuộc nhiều trại trẻ mồ côi khác nhau trong và ngoài thành phố. Lớp em được phân công gặp gỡ các em trong trại trẻ Hoa Hồng ở cách trường hơn 20 cây số. Vì đường khá xa nên nhóm chúng em chỉ đi được 20 bạn cùng cô chủ nhiệm và đại diện hội phụ huynh lớp. Em rất hào hứng vì nhận nhiệm vụ tổ chức trò chơi phát thưởng cho các bé. Chúng em còn tự tay làm những chiếc lồng đèn trung thu để tặng cho các em thiếu nhi. 6h30 sáng, chúng em cùng nhau trên một chiếc xe lớn của trường, xe đi khỏi trung tâm thành phố khoảng 5 cây số thì rẽ sang một con đường khá vắng, hai bên đường là những hàng cây xanh chạy dài. Xe chúng em dừng lại ở một ngôi trường nhỏ, trường đã cũ kĩ nhưng có khoảng sân khá rộng. Cô giáo hướng dẫn chúng em từng hàng đi vào. Sau khi gặp gỡ cô hiệu trưởng của trường Hoa Hồng, cô chủ nhiệm cho chúng em ra sân sau để gặp các bạn nhỏ đang chơi ở đấy. NHìn thấy chúng em, các em nhỏ rất vui mừng. Chúng chẳng ngại người lạ và ùa đến bắt tay, ôm lấy chúng em như người thân lâu ngày gặp gỡ. Em xúc động bàng hoàng khi nhận ra hơn 50 đứa trẻ ở đấy thì có nửa số em bị dị tật. Cô bảo mẫu phụ trách dạy các bé đã trò chuyện với chúng em rất nhiều. Cô tâm sự các bé ở đây đa phần bị cha mẹ bỏ rơi vì chúng bệnh tật bẩm sinh. Cũng có những đứa trẻ bình thường khác thì cha mẹ chúng là những cô cậu trẻ tuổi chưa có trách nhiệm nuôi con. Cô chỉ vào cô bé bị mất cả hai tay và nói “Bé đó tên là Hân, mẹ bé mất sớm, ba bé không có khả năng nuôi con khi bé bị dị tật nên đã gửi vào đây từ khi bé còn chưa biết bò”. Nhìn đôi mắt cô buồn rười rượi khi nhắc đến cậu bé đang ôm cổ cô “thằng bé này tội hơn nữa, người ta thấy nó trong sọt rác ở nhà vệ sinh công cộng lúc nó mới có mấy ngày. Không ai nhận nó nên mấy chú công an gửi vào đây, nó còn không có cái tên nữa. Mấy cô trong đây đặt cho nó tên Phúc, mong cho cuộc đời nó hạnh phúc hơn”. Nghe cô ấy kể, em nghe tim mình nhoi nhói, sống mũi cay sè. Nhìn xung quanh có nhiều bạn đã thút thít khóc. Cô chủ nhiệm em thì nước mắt ròng ròng. Cô bảo mẫu và cô chủ nhiệm lớp em cùng phát sữa và lồng đèn cho các bé. Các bé được dạy bảo rất ngoan nên em nào cũng lễ phép cúi đầu chờ lượt mình. Có một bé gái đứng nép bên gốc cây không thể uống được sữa vì em không biết dùng ống hút. Em chạy đến giúp bé nhưng bé òa lên khóc và bỏ chạy. Cô bảo mẫu chạy thei ôm bé vào lòng. Cô an ủi bé và giải thích cho bé hiểu. Ban đầu bé nhìn em ngại ngùng lo sợ nhưng dần dần đã quen nên chạy đến nắm tay em. Gương mặt bé rất khác so với những đứa trẻ bình thường. Cô bảo mẫu nói do em bị bệnh down nên rất nhút nhát với mọi người. Mọi hoạt động của em đều chậm chạp hơn các bạn nhưng em cũng rất ngoan và sống tình cảm. Trước cảnh xúc động của các bé, chúng em không thể nào thực hiện được kế hoạc là ca hát và đố vui. Thay vào đó, chúng em cùng chơi đùa với các bé. Chúng em chia nhau từng nhóm nhỏ để kể chuyện cho bé nghe. Giờ ăn trưa, chúng em phụ các cô bảo mẫu ở đấy đút cho những bé nhỏ ăn và thay quần áo cho các bé. Mặc dù vẫn còn háo hức được vui chơi nhưng các bé rất ngoan và vâng lời. Đến giờ ngủ trưa, các bé vào phòng ngủ, ở đấy có sẵn nệm nhỏ và gối cho mỗi giường. Chúng em đứng nhìn các bé ngủ say rồi chuẩn bị ra về mà lòng lưu luyến. Trên đường về trường, cô giáo đã nói với chúng em “các em đã may mắn hơn các bạn nhỏ trường Hoa Hồng, các em hãy cảm ơn ba mẹ mình đã thương yêu và chăm sóc các em. Các em phải học hành chăm ngoan để không phụ công ơn của ba mẹ mình nhé!”Chúng em đều đồng thanh đáp vâng lời cô giáo. Cho đến bây giờ, em còn nhớ mãi nụ cười, từng khuôn mặt của các bé trường Hoa Hồng. Nhờ vào cuộc gặp gỡ ấy em đã hiểu hơn về cuộc sống. Đâu đó còn rất nhiều người kém may mắn hơn mình, vì thế mà mình nên trân trọng những gì đang có và góp sức nhỏ chia sẻ những gì mình có cho những người bất hạnh.
~ Thiên Bình gửi bạn ạ ~
#Học tốt
Trong gia đình em
Ai cũng thân lắm
Em yêu thương họ
Vì họ thương em
Ba mẹ yêu rồi
Ông bà yêu nữa
Cả anh cả chị
Cả nhà cùng yêu
Trong cuộc sống con người chúng ta luôn có những niềm vui, nỗi buồn, luôn có những khó khăn cần được chia sẻ và giúp đỡ. Chính vì vậy chúng ta cần có những người bạn tốt để giúp ta trong những lúc như vậy. Và em cũng có một người như vậy ngay từ tuổi nhỏ. Cậu ấy tên Quang.
Quang là hàng xóm của em. Chúng em chơi với nhau lúc còn bé xíu. Khi ấy cậu mập mạp, trắng trẻo rất đáng yêu. Lớn hơn một chút, chúng em học cùng lớp mẫu giáo, rồi lại cùng nhau vào trường tiểu học. Càng ngày chúng em càng thân thiết với nhau hơn.
Giờ đây cậu ấy sở hữu một khuôn mặt chữa điền, làn da không còn trắng mịn như con gái mà ngăm đen khỏe mạnh. Cậu ấy chỉ cao hơn em một chút. Mái tóc cắt ngắn trông rất gọn gàng. Quang là một con người thân thiện, luôn tươi cười, cởi mở với mọi người xung quanh. Học nhóm, chơi thể thao, làm bài tập ngữ văn, lúc nào em và Quang cũng thành một cặp, gắn bó với nhau như hình với bóng.
Không chỉ thông minh, nhanh nhẹn, Quang còn rất biết quan tâm giúp đỡ người khác, nhất là với em. Vì em học kém môn Ngữ văn nên Quang ngày nào cũng sang nhà em làm gia sư bất đắc dĩ. Anh bạn gia sư của em còn là một cây văn nghệ cừ khôi. Cậu ấy đã từng dành ngôi vị quán quân trong cuộc thi tiếng hát học sinh toàn trường. Mỗi dịp có lễ hội, nhìn cậu ấy hát trên sân khấu nhà trường, em thấy bạn rất chuyên nghiệp và trong lòng em có cảm giác tự hào khi có được người bạn như Quang.
Không chỉ học giỏi, hát hay, Quang còn rất ngoan ngoãn và biết giúp đỡ cha mẹ. Mỗi chiều đi học về em thường thấy Quang giúp bố mẹ cơm nước, dọn dẹp nhà cửa. Không những thế, những món ăn mà Quang nấu cũng không thể chê vào đâu được. Trong mắt em Quang trở thành một người bạn hoàn hảo. Là tấm gương xứng đáng cho em học tập và cố gắng noi theo.
Mỗi người bạn đều đem lại cho chúng ta những tình cảm tốt đẹp. Nhưng người bạn thân thiết gắn bó khiến ta tự hào, ngưỡng mộ mà trở nên cố gắng tốt đẹp hơn càng đáng quý. Em mong tình cảm giữa em và Quang mãi mãi như bây giờ.
Ở trường học ai ai cũng có một người bạn thân.Tôi cũng vậy tôi có một người bạn thân tên:Thảo.Thảo là một cô bạn học sinh giỏi nhảy dây.Bạn ấy rất thích học thủ công.Trong giờ thủ công bạn ấy mải miết làm bài mà không nói chuyện như những bạn khác,bạn ấy chăm chú làm từng bước từng bước rồi làm đi làm lại những bài thủ công.
Bạn ấy là một người khá tấu hài,trong lớp bạn ấy hay đọc bài thơ
Thằng mèo mà trèo cậu cau
Hỏi thăm mợ chuột đi đâu vắng nhà
Mợ chuột mua cá mua mua muối
Giỗ cha thằng mèo
Vậy lên ở lớp mọi người có bài thơ dành cho Thảo
Thảo tồ lại tấu hài cơ
Đã tấu hài rồi còn nghịch như ranh
Thích môn thủ công cắt dán
Mải miết làm bài hết giấy thủ công.