K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với Binh Tư. Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi: Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo: - Lão làm bộ đây! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó... Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm: - Lão bảo có con chó nhà nào cứ đến vườn nhà...
Đọc tiếp

... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với Binh Tư. Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi: Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo: - Lão làm bộ đây! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó... Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm: - Lão bảo có con chó nhà nào cứ đến vườn nhà lão... Lão định cho nó xơi một bữa. Nếu trúng, lão với tôi uống rượu. Hỡi ơi lão Hạc! Thì ra đến lúc cùng lão cũng có thể làm liều như ai hết. Một người như thế ấy!... Một người đã khóc vì trót lừa một con chó!... Một người nhịn ăn để tiền lại làm ma, bởi không muốn liên lụy đến hàng xóm, láng giềng... Con người đáng kính ấy bây giờ cũng theo gót binh Tư để có ăn ư? Cuộc đời quả thật cứ một ngày một thêm đáng buồn... Không! Cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác. Tôi ở nhà binh Tư về được một lúc lâu thì thấy những tiếng nhốn nháo ở bên nhà lão Hạc. Tôi mải mốt chạy sang. Mấy người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao ở trong nhà. Tôi xồng xộc chạy vào. Lão Hạc đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, nẩy lên. Hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội. Chẳng ai hiểu lão chết vì bệnh gì mà đau đớn và bất thình lình như vậy. Chỉ có tôi với binh Tư hiểu. Nhưng nói ra làm gì nữa! Lão Hạc ơi! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt! Lão đừng lo gì cho cái vườn của lão. Tôi sẽ cố giữ gìn cho lão. Đến khi con trai lão về, tôi sẽ trao lại cho hắn và bảo hắn: “Đây là cái vườn mà ông cụ thân sinh ra anh đã cố để lại cho anh trọn vẹn: cụ thà chết chứ không chịu bán đi một sào...”.
Câu hỏi

1. Xác định thể loại của đoạn trích trên. Nêu đặc điểm thể loại đó

2. Hãy tìm ít nhất 4 hình ảnh miêu tả về sự ra đi của Lão Hạc

3. Qua sự miêu tả của nhà văn Nam Cao, cho thấy Lão Hạc đã ra đi như thế nào?
4. Xác định 1 câu hỏi tu từ được sử dụng và nêu tác dụng?

0
16 tháng 3
Chủ đề của văn bản "Kiến và Châu Chấu" thường là về sự khác biệt về cách sống và quan điểm của hai nhân vật chính - kiến và châu chấu. Trong truyện này, kiến là người lao động chăm chỉ, luôn làm việc để chuẩn bị cho tương lai, trong khi châu chấu thì chỉ biết hát và vui đùa mà không lo lắng về ngày mai. Chủ đề chính của câu chuyện là ý thức lao động, sự chu đáo và cẩn trọng trong cuộc sống. 
... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với Binh Tư. Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi: Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo: - Lão làm bộ đây! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó... Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm: - Lão bảo có con chó nhà nào cứ đến vườn nhà...
Đọc tiếp

... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với Binh Tư. Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi: Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo: - Lão làm bộ đây! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó... Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm: - Lão bảo có con chó nhà nào cứ đến vườn nhà lão... Lão định cho nó xơi một bữa. Nếu trúng, lão với tôi uống rượu. Hỡi ơi lão Hạc! Thì ra đến lúc cùng lão cũng có thể làm liều như ai hết. Một người như thế ấy!... Một người đã khóc vì trót lừa một con chó!... Một người nhịn ăn để tiền lại làm ma, bởi không muốn liên lụy đến hàng xóm, láng giềng... Con người đáng kính ấy bây giờ cũng theo gót binh Tư để có ăn ư? Cuộc đời quả thật cứ một ngày một thêm đáng buồn... Không! Cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác. Tôi ở nhà binh Tư về được một lúc lâu thì thấy những tiếng nhốn nháo ở bên nhà lão Hạc. Tôi mải mốt chạy sang. Mấy người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao ở trong nhà. Tôi xồng xộc chạy vào. Lão Hạc đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, nẩy lên. Hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội. Chẳng ai hiểu lão chết vì bệnh gì mà đau đớn và bất thình lình như vậy. Chỉ có tôi với binh Tư hiểu. Nhưng nói ra làm gì nữa! Lão Hạc ơi! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt! Lão đừng lo gì cho cái vườn của lão. Tôi sẽ cố giữ gìn cho lão. Đến khi con trai lão về, tôi sẽ trao lại cho hắn và bảo hắn: “Đây là cái vườn mà ông cụ thân sinh ra anh đã cố để lại cho anh trọn vẹn: cụ thà chết chứ không chịu bán đi một sào...”.
Câu hỏi

1. Xác định thể loại của đoạn trích trên. Nêu đặc điểm thể loại đó

2. Hãy tìm ít nhất 4 hình ảnh miêu tả về sự ra đi của Lão Hạc

3. Qua sự miêu tả của nhà văn Nam Cao, cho thấy Lão Hạc đã ra đi như thế nào?
4. Xác định 1 câu hỏi tu từ được sử dụng và nêu tác dụng?

0
16 tháng 3

 TK

Cần Thơ  vốn đẹp xưa nay
Hoa thơm trái ngọt ở đây có đầy
 Tôi yêu cảnh đẹp nơi này

Cần Thơ vẫn mãi làm say lòng người
⇒ Câu thơ thứ nhất "Cần Thơ vốn đẹp xưa nay" thể hiện sự tự hào và tôn vinh vẻ đẹp của thành phố Cần Thơ từ xưa đến nay. Đây là một lời khẳng định về sự trường tồn và giữ gìn nét đẹp của Cần Thơ qua thời gian⇒ Câu thơ thứ hai "Hoa thơm trái ngọt ở đây có đầy" tả lại hình ảnh của một Cần Thơ thơm ngát và phong phú với những loại hoa thơm ngọt và trái cây phong phú. Điều này cho thấy Cần Thơ không chỉ đẹp về cảnh quan mà còn có sự phong phú về đời sống và tài nguyên thiên nhiên⇒ Câu thơ thứ ba "Tôi yêu cảnh đẹp nơi này" thể hiện tình yêu và sự đam mê của người viết đối với cảnh đẹp của Cần Thơ. Đây là một lời khẳng định về sự kết nối tình cảm giữa người viết và thành phố này⇒ Câu thơ cuối cùng "Cần Thơ vẫn mãi làm say lòng người" thể hiện sức hút và sự ảnh hưởng mạnh mẽ của Cần Thơ đối với trái tim và tâm hồn của mọi người. Cần Thơ không chỉ làm say lòng người dân địa phương mà còn thu hút và làm say lòng những người đến thăm và khám phá

* Cậu dựa vô phần này để tự làm nhé: 
I. Giới thiệu chung:
--> Tác giả: Bài thơ không đề tên tác giả, có thể là do một người yêu mến Cần Thơ sáng tác.
--> Thể thơ: Lục bát.
--> Bố cục: Bài thơ có thể chia thành 4 phần:
+ Phần 1 (2 câu đầu): Giới thiệu về vẻ đẹp của Cần Thơ.
+ Phần 2 (2 câu tiếp theo): Nêu cảm nhận của tác giả về Cần Thơ.
+ Phần 3 (4 câu sau): Miêu tả cụ thể về cảnh đẹp Cần Thơ.
+ Phần 4 (2 câu cuối): Bộc lộ nguyện vọng muốn giữ gìn và ca ngợi Cần Thơ.
II. Phân tích:
1. Vẻ đẹp của Cần Thơ:
--> "Cần Thơ vốn đẹp xưa nay" - Câu thơ khẳng định vẻ đẹp vốn có của Cần Thơ từ lâu đời.
--> "Hoa thơm trái ngọt ở đây có đầy" - Vẻ đẹp của Cần Thơ được thể hiện qua sự trù phú, với nhiều hoa thơm trái ngọt.
2. Cảm nhận của tác giả:
--> "Tôi yêu cảnh đẹp nơi này" - Tác giả bày tỏ tình yêu của mình đối với Cần Thơ.
--> "Cần Thơ vẫn mãi làm say lòng người" - Vẻ đẹp của Cần Thơ có sức lay động lòng người.
3. Miêu tả cụ thể về cảnh đẹp Cần Thơ:
--> "Cần Thơ biết mấy xanh tươi" - Cần Thơ hiện lên với màu xanh tươi mát, tràn đầy sức sống.
--> "Cho tôi nhớ mãi nụ cười trẻ thơ" - Nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ góp phần tô điểm cho vẻ đẹp của Cần Thơ.
--> "Đâu ngờ cảnh đẹp Cần Thơ  Làm tôi đứng đấy ngẩn ngơ mà nhìn" - Vẻ đẹp của Cần Thơ khiến tác giả say mê, ngẩn ngơ.
4. Nguyện vọng muốn giữ gìn và ca ngợi Cần Thơ:
--> "Cần thơ cần được giữ gìn  Để sau này có hàng nghìn bài thơ" - Tác giả mong muốn Cần Thơ được giữ gìn để mãi là nguồn cảm hứng cho các thi ca.
--> "Đêm nay tôi thấy Cần Thơ Mọi đêm nhộn nhịp sau giờ lặng thinh?" - Cần Thơ không chỉ đẹp mà còn sôi động, nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm.
III. Đánh giá:
--> Bài thơ sử dụng ngôn ngữ giản dị, mộc mạc nhưng giàu sức gợi cảm.
--> Hình ảnh thơ đẹp, sinh động, thể hiện tình yêu mến của tác giả đối với Cần Thơ.
--> Bài thơ thể hiện niềm tự hào về quê hương Cần Thơ của tác giả.
IV. Liên hệ:
--> Bài thơ "Cần Thơ" gợi cho chúng ta nhớ đến những bài thơ ca ngợi vẻ đẹp quê hương khác như "Quê hương" của Tế Hanh, "Bên kia sông Đuống" của Hoàng Cầm,...
--> Bài thơ cũng giúp chúng ta thêm yêu mến và trân trọng vẻ đẹp của đất nước Việt Nam.

Là một bài thơ hay và đầy ý nghĩa. Bài thơ đã sử dụng hình ảnh "đèn" để tượng trưng cho ý chí kiên cường, bất khuất của người dân Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Hình ảnh "đèn" xuất hiện xuyên suốt bài thơ, từ đầu đến cuối. "Đèn" là biểu tượng cho sự sống, cho ánh sáng hy vọng, cho niềm tin vào chiến thắng. "Đèn" soi sáng con đường cho ta đi, "đèn" tiếp thêm sức mạnh cho ta chiến đấu. Tác giả đã sử dụng nhiều biện pháp tu từ như ẩn dụ, so sánh, nhân hóa để làm nổi bật hình ảnh "đèn". "Đèn" được so sánh với "những tâm hồn không bao giờ biết tắt", với "miền Nam hai mươi năm không đêm nào ngủ được", với "cả nước". "Đèn" được nhân hóa "chong mắt", "nhìn", "thắp", "soi", "mọc", "đứng gốc", "hành quân". Bài thơ đã thể hiện niềm tin vào chiến thắng của nhân dân ta. "Đèn" là biểu tượng cho sự sống, cho ánh sáng hy vọng. "Đèn" sẽ mãi mãi soi sáng con đường cho ta đi, dẫn dắt ta đến chiến thắng. Bài thơ đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc. Bài thơ đã giúp em hiểu thêm về ý chí kiên cường, bất khuất của người dân Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bài thơ cũng đã tiếp thêm cho em niềm tin vào cuộc sống, vào tương lai tươi sáng của đất nước.

viết bài văn phân tích đặc điểm nhan vật trong văn bản dưới đây: Anh lang thang hàng giờ dọc bờ biển để cứu những con vật còn có thể cứu sống được. Anh sung sướng khi nhìn thấy con cá được thả xuống nước mừng rỡ quẫy đuôi bơi đi được ngay. Anh phấn khởi mỗi lần thấy một chú cá sắp chết đã nằm nghiêng hoặc phơi bụng, cuối cùng sống lại được. Ich-chi-an nhặt được một con cá to. Nó...
Đọc tiếp

viết bài văn phân tích đặc điểm nhan vật trong văn bản dưới đây:

Anh lang thang hàng giờ dọc bờ biển để cứu những con vật còn có thể cứu sống được. Anh sung sướng khi nhìn thấy con cá được thả xuống nước mừng rỡ quẫy đuôi bơi đi được ngay. Anh phấn khởi mỗi lần thấy một chú cá sắp chết đã nằm nghiêng hoặc phơi bụng, cuối cùng sống lại được. Ich-chi-an nhặt được một con cá to. Nó quẫy mạnh trong tay anh. Ích-chi-an cười và dỗ nó: Cố gắng chút nữa, đừng quẫy làm gì!. Tất nhiên, nếu bắt được con cá trên biển và gặp lúc đói bụng, anh có thể chén một cách ngon lành. Nhưng đó là một việc ác bất đắc dĩ mới phải làm. Còn ở đây, trên bờ biển này, lch-chi-an là người che chở, là bạn và ân nhân của các loài vật đó. [] Trên mặt đất ban đêm chỉ có những ngôi sao nhỏ ở xa tít, thỉnh thoảng có trăng. Còn ở đây thì có ngàn vạn ngôi sao, ngàn vạn Mặt Trăng và Mặt Trời sặc sỡ phát ra ánh sáng dịu dàng. Một hồi còi trầm trầm từ cảng vang vọng tới. Tàu Hô-rốc (Horock) khổng lồ báo hiệu sắp lên đường về. Chết, muộn quá rồi! Trời sắp sáng. Ích-chi-an đã vắng mặt gần 24 tiếng đồng hồ. Chắc anh sẽ bị cha mắng. Ich-chi-an đã tới đường hầm. Anh thò tay qua song sắt mở cửa ra rồi theo đường hầm mà bơi trong bóng tối dày đặc. Lúc về, anh phải bơi ở lớp nước lạnh phía dưới chảy từ biển vào những hồ nước trong vườn. Một vật gì đó đập vào vai, đánh thức Ích-chi-an dậy. Anh đã vào đến hồ nước và ngoi lên, lch-chi-an bắt đầu thở bằng phổi. Anh thở không khí ngát hương thơm của các loại hoa quen thuộc. Theo lệnh cha, mấy phút sau, anh đã ngủ say trên giường. (Trích Người cá, Đỗ Ca Sơn dịch, NXB Văn học, 2018)

2
15 tháng 3

helppp với ạ mai nộp r

viết ý ra x đc ạ

+ Tình yêu thương và lòng nhân ái:
--> Ích-chi-an lang thang hàng giờ dọc bờ biển để cứu những con vật còn có thể cứu sống được.
--> Anh sung sướng khi nhìn thấy con cá được thả xuống nước mừng rỡ quẫy đuôi bơi đi được ngay.
--> Anh phấn khởi mỗi lần thấy một chú cá sắp chết đã nằm nghiêng hoặc phơi bụng, cuối cùng sống lại được.
--> Anh nhặt được một con cá to và dỗ nó: "Cố gắng chút nữa, đừng quẫy làm gì!".
+ Ý thức bảo vệ môi trường:
--> Ích-chi-an không bao giờ ăn cá trên bờ biển, dù anh có thể đói bụng.
--> Anh coi mình là người che chở, là bạn và ân nhân của các loài vật.
+ Sự dũng cảm và gan dạ:
--> Ích-chi-an dám bơi trong bóng tối dày đặc để về nhà.
--> Anh không sợ hãi khi bị một vật gì đó đập vào vai.
+ Sự ngoan ngoãn và hiếu thảo:
--> Ích-chi-an biết rằng cha sẽ mắng anh vì vắng mặt gần 24 tiếng đồng hồ.
--> Anh vâng lời cha và ngủ say trên giường sau khi được lệnh.
+ Khả năng thích nghi:
--> Ích-chi-an có thể thở bằng phổi và bằng mang.
--> Anh có thể sống ở cả trên cạn và dưới nước.
+ Ngoài ra, qua đoạn trích, ta còn thấy Ích-chi-an là một người:
--> Cô đơn và lạc lõng.
--> Khao khát được sống một cuộc sống bình thường như bao người khác.
=> Ích-chi-an là một nhân vật có nhiều phẩm chất tốt đẹp, đáng yêu, đáng quý. Qua nhân vật này, tác giả ca ngợi tình yêu thương, lòng nhân ái, ý thức bảo vệ môi trường và mong muốn được sống hòa hợp với thiên nhiên của con người.

Anh lang thang hàng giờ dọc bờ biển để cứu những con vật còn có thể cứu sống được. Anh sung sướng khi nhìn thấy con cá được thả xuống nước mừng rỡ quẫy đuôi bơi đi được ngay. Anh phấn khởi mỗi lần thấy một chú cá sắp chết đã nằm nghiêng hoặc phơi bụng, cuối cùng sống lại được. Ich-chi-an nhặt được một con cá to. Nó quẫy mạnh trong tay anh. Ích-chi-an cười và dỗ nó: Cố gắng chút nữa,...
Đọc tiếp
Anh lang thang hàng giờ dọc bờ biển để cứu những con vật còn có thể cứu sống được. Anh sung sướng khi nhìn thấy con cá được thả xuống nước mừng rỡ quẫy đuôi bơi đi được ngay. Anh phấn khởi mỗi lần thấy một chú cá sắp chết đã nằm nghiêng hoặc phơi bụng, cuối cùng sống lại được. Ich-chi-an nhặt được một con cá to. Nó quẫy mạnh trong tay anh. Ích-chi-an cười và dỗ nó: Cố gắng chút nữa, đừng quẫy làm gì!. Tất nhiên, nếu bắt được con cá trên biển và gặp lúc đói bụng, anh có thể chén một cách ngon lành. Nhưng đó là một việc ác bất đắc dĩ mới phải làm. Còn ở đây, trên bờ biển này, lch-chi-an là người che chở, là bạn và ân nhân của các loài vật đó. [] Trên mặt đất ban đêm chỉ có những ngôi sao nhỏ ở xa tít, thỉnh thoảng có trăng. Còn ở đây thì có ngàn vạn ngôi sao, ngàn vạn Mặt Trăng và Mặt Trời sặc sỡ phát ra ánh sáng dịu dàng. Một hồi còi trầm trầm từ cảng vang vọng tới. Tàu Hô-rốc (Horock) khổng lồ báo hiệu sắp lên đường về. Chết, muộn quá rồi! Trời sắp sáng. Ích-chi-an đã vắng mặt gần 24 tiếng đồng hồ. Chắc anh sẽ bị cha mắng. Ich-chi-an đã tới đường hầm. Anh thò tay qua song sắt mở cửa ra rồi theo đường hầm mà bơi trong bóng tối dày đặc. Lúc về, anh phải bơi ở lớp nước lạnh phía dưới chảy từ biển vào những hồ nước trong vườn. Một vật gì đó đập vào vai, đánh thức Ích-chi-an dậy. Anh đã vào đến hồ nước và ngoi lên, lch-chi-an bắt đầu thở bằng phổi. Anh thở không khí ngát hương thơm của các loại hoa quen thuộc. Theo lệnh cha, mấy phút sau, anh đã ngủ say trên giường. (Trích Người cá, Đỗ Ca Sơn dịch, NXB Văn học, 2018)

viết bài văn phân tích đặc điểm nhan vật trong văn bản trên

1

Trong đoạn văn trích từ tác phẩm "Người cá" của Đỗ Ca Sơn, nhân vật chính Ich-chi-an được mô tả là một người có tấm lòng nhân hậu và đầy lòng từ bi. Cách mạng trong cách hành xử và quan điểm sống của anh là điểm nhấn đặc biệt của nhân vật này.

Một điểm đặc biệt của Ich-chi-an là lòng nhân ái và sự đam mê trong việc cứu giúp các loài vật. Anh dành hàng giờ lang thang dọc bờ biển để giải cứu những con vật đang gặp nguy hiểm. Sự sung sướng và phấn khởi của anh khi nhìn thấy con cá được thả xuống nước hoặc khi một con cá sắp chết được cứu sống lại thể hiện lòng từ bi và trách nhiệm của anh đối với môi trường sống xung quanh.

Không chỉ là người cứu vớt, Ich-chi-an còn là người bạn và ân nhân của các loài vật. Anh không chỉ dừng lại ở việc giúp đỡ mà còn tìm cách làm cho chúng an tâm và thoải mái hơn, như lời an ủi và dỗ dành con cá mà anh đã cứu.

Tuy nhiên, Ich-chi-an cũng là một người phải đối mặt với cuộc sống thực tế. Dù là người yêu thương thiên nhiên nhưng anh cũng nhận thức được rằng trong một số trường hợp, việc ăn thịt cá là không thể tránh khỏi để duy trì sự sống. Tuy nhiên, điều này chỉ được xem là một hành động bất đắc dĩ, không phải là sự ác ý từ phía anh.

Trong tác phẩm, Ich-chi-an được miêu tả như một người có tâm hồn sâu sắc và nhân từ, luôn sẵn lòng hy sinh và giúp đỡ mọi sinh linh xung quanh mình, từ đó tạo nên một hình ảnh nhân vật đầy tính nhân văn và đáng ngưỡng mộ.

... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với Binh Tư. Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi: Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo: - Lão làm bộ đây! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó... Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm: - Lão bảo có con chó nhà nào cứ đến vườn nhà...
Đọc tiếp

... Một hôm, tôi phàn nàn về việc ấy với Binh Tư. Binh Tư là một người láng giềng khác của tôi: Hắn làm nghề ăn trộm nên vốn không ưa lão Hạc bởi vì lão lương thiện quá. Hắn bĩu môi và bảo: - Lão làm bộ đây! Thật ra thì lão chỉ tâm ngẩm thế, nhưng cũng ra phết chứ chả vừa đâu. Lão vừa xin tôi một ít bả chó... Tôi trố to đôi mắt, ngạc nhiên. Hắn thì thầm: - Lão bảo có con chó nhà nào cứ đến vườn nhà lão... Lão định cho nó xơi một bữa. Nếu trúng, lão với tôi uống rượu. Hỡi ơi lão Hạc! Thì ra đến lúc cùng lão cũng có thể làm liều như ai hết. Một người như thế ấy!... Một người đã khóc vì trót lừa một con chó!... Một người nhịn ăn để tiền lại làm ma, bởi không muốn liên lụy đến hàng xóm, láng giềng... Con người đáng kính ấy bây giờ cũng theo gót binh Tư để có ăn ư? Cuộc đời quả thật cứ một ngày một thêm đáng buồn... Không! Cuộc đời chưa hẳn đã đáng buồn, hay vẫn đáng buồn nhưng lại đáng buồn theo một nghĩa khác. Tôi ở nhà binh Tư về được một lúc lâu thì thấy những tiếng nhốn nháo ở bên nhà lão Hạc. Tôi mải mốt chạy sang. Mấy người hàng xóm đến trước tôi đang xôn xao ở trong nhà. Tôi xồng xộc chạy vào. Lão Hạc đang vật vã ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, quần áo xộc xệch, hai mắt long sòng sọc. Lão tru tréo, bọt mép sùi ra, khắp người chốc chốc lại bị giật mạnh một cái, nẩy lên. Hai người đàn ông lực lưỡng phải ngồi đè lên người lão. Lão vật vã đến hai giờ đồng hồ rồi mới chết. Cái chết thật là dữ dội. Chẳng ai hiểu lão chết vì bệnh gì mà đau đớn và bất thình lình như vậy. Chỉ có tôi với binh Tư hiểu. Nhưng nói ra làm gì nữa! Lão Hạc ơi! Lão hãy yên lòng mà nhắm mắt! Lão đừng lo gì cho cái vườn của lão. Tôi sẽ cố giữ gìn cho lão. Đến khi con trai lão về, tôi sẽ trao lại cho hắn và bảo hắn: “Đây là cái vườn mà ông cụ thân sinh ra anh đã cố để lại cho anh trọn vẹn: cụ thà chết chứ không chịu bán đi một sào...”.
Câu hỏi

1. Xác định thể loại của đoạn trích trên. Nêu đặc điểm thể loại đó

2. Hãy tìm ít nhất 4 hình ảnh miêu tả về sự ra đi của Lão Hạc

3. Qua sự miêu tả của nhà văn Nam Cao, cho thấy Lão Hạc đã ra đi như thế nào?
4. Xác định 1 câu hỏi tu từ được sử dụng và nêu tác dụng?

0
15 tháng 3

có tôi

Trong kho tàng truyện truyền thuyết Việt Nam, nhân vật Thánh Gióng luôn để lại cho em ấn tượng sâu sắc. Em cảm thán Thánh Gióng bởi sự dũng cảm, lòng yêu nước nồng nàn và sức mạnh phi thường. Khi đất nước lâm nguy, Thánh Gióng đã từ bỏ cuộc sống êm đềm để ra trận đánh giặc Ân. Sức mạnh của Gióng lớn lên nhanh chóng như thổi, chỉ trong vòng một ngày, Gióng đã trở thành một tráng sĩ vạm vỡ, khỏe mạnh. Với vũ khí là cây tre ngà và con ngựa sắt, Gióng đã chiến đấu anh dũng và tiêu diệt giặc Ân, bảo vệ quê hương. Sau khi chiến thắng, Gióng không màng danh lợi, cởi áo giáp bay về trời. Hình ảnh Thánh Gióng là biểu tượng cho sức mạnh đoàn kết và ý chí quật cường của dân tộc ta trong cuộc chiến chống giặc ngoại xâm. Em luôn tự hào về Thánh Gióng và noi gương theo người anh hùng trong truyền thuyết này.