K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

3 tháng 2 2021

Đặc điểm nổi  bật của nhân vật Dế Choắt là:

- Gầy, người dài lêu nghêu

- Như gã nghiện thuốc phiện 

- Cánh ngắn củn

- Râu một mẩu 

- Càng bè bè, nặng nề trông đến là xấu

- Hôi như cú

- Mặt ngẩn ngơ

Suy ra, Dế Choắt yếu đuối, bệnh tật

Đó là ý hiểu của mình, nếu sai ở đâu bạn sửa hộ cho mình nha

3 tháng 2 2021

Cảm ơn bạn rất nhiều nha

8 tháng 2 2021

DT xung quanh lớp học là :                      ( 9 + 7 ) x 2 x 4 = 128 ( m2 )

DT 4 cửa sổ là :                1,6 x 1,6 x 4 = 10,24 ( m2 )

DT cửa ra vào là :               1,5 x 1,6 = 2,4 ( m2 )

DT trần nhà là :              9 x 7 = 63 ( m )

DT cần quét vôi là :              128 + 63 - 10,24 - 2,4 = 178,36 ( m2 )

                                                  Đáp số : 178,36 m2.

20 tháng 2 2022

178,36 nha bạn

HT

3 tháng 2 2021

    Dân gian xưa đã để lại cho đời sau những câu nói thật hay, thật đẹp: “Học ăn, học nói,học gói, học mở”. Đây là lời răn dạy của cha mẹ đối với con cái trong gia đình, dòng tộc.
    Ăn thế nào cho có văn hoá? Nói thế nào cho lễ phép, lịch thiệp? Gói, mở thế nào cho nó đẹp về hình thức, có ý nghĩa về nội dung? Đó chính là vấn đề nề nếp gia phong của gia đình, dòng tộc, có ảnh hưởng lớn đến xã hội. Nói một cách khác là con người phải có hiểu biết, có văn hoá, có nhận thức thì giải quyết vấn đề “Học ăn, học nói, học gói, học mở” sẽ có hiệu quả vì nó là một vấn đề rất tế nhị của đời sống xã hội. Cuộc sống rất phong phú, cái gì muốn biết ta cũng phải học, từ đơn giản đến phức tạp, từ dễ đến khó, từ không biết đến biết... đó chính là kinh nghiệm sống của dân gian truyền lại cho con cháu, một bài học mang ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Ví dụ: Khi ta đóng một cái đinh lên tường để treo một cái ảnh, tuy đơn giản, song cũng phải học đóng cho thẳng thì ảnh treo mới cân và đẹp.
Vậy thế nào là “Học”? Học là học hỏi, tìm tòi sáng tạo để mang về cho mình những kiến thức cần thiết. Còn “học ăn” là thế nào? là vấn đề thuộc phạm trù văn hoá mà người xưa đã dạy: “Ăn trông nồi...”. Học ăn là thể hiện nét văn hoá đẹp, khi ngồi trong mâm cơm có đầy đủ mọi người như: ông bà, cha mẹ, anh chị, khách... ta phải ăn thế nào để mọi người khỏi chê cười là người “tham ăn, tục uống”, tránh ăn theo kiểu thô tục, chọn miếng ngon ăn trước, không để ý những người xung quanh, trên còn có ông bà, sau đến cha mẹ, khách khứa... đó chính là nghệ thuật mang nét văn hoá, văn minh, lịch sự trong sinh hoạt, nó còn thể hiện lối sống có phép tắc, tư cách đạo đức của con người hiểu biết hay không. Trong cuộc sống, ta giao tiếp với nhiều lớp người khác nhau: công nhân, thầy cô giáo ...vì thế ta nên sử dụng ngôn ngữ sao cho phù hợp với từng hoàn cảnh, từng đối tượng, từng con người cụ thể. Muốn vậy ta phải “Học nói”. Vậy thế nào là học nói? Từ xa xưa cha ông ta đã nói: “Dạy con từ thuở còn thơ...” Dạy con phải dạy từ nhỏ, biết cách nói năng với bố mẹ cho lễ phép, câu nói phải có chủ ngữ, kính trên nhường dưới. Mặt khác, bố mẹ uốn nắn cho con những cái sai, dạy cho con những điều hay lẽ phải,nghĩa là dạy cho con đạo lý làm người. Người vợ khi mới về nhà chồng còn“lạ nước, lạ cái”, tiếp xúc với chồng hoặc cha mẹ chồng phải nói năng cẩn thận để khỏi mất lòng, cân nhắc từng lời ăn tiếng nói, để tránh những điều tiếng trong cuộc sống hàng ngày. Học nói là một nghệ thuật trong giao tiếp sao cho khéo léo, được lòng mọi người, thể hiện mình là người có văn hoá, có tri thức. Bên cạnh vấn đề học nói là học gói, học mở. Gói như thế nào cho thích mắt mọi người, cho đẹp không phải là chuyện dễ dàng. Vì thực tế cho thấy có những người rất khéo tay, nhưng lại có những người rất vụng về.
Bởi vậy học gói, học mở tuy đơn giản song đòi hỏi con người phải học tập, quan sát khéo léo, có con mắt nghệ thuật mới tạo ra được những sản phẩm đẹp, ưng ý mọi người. Vấn đề ở đây không phải là học gói, học mở mà là ý nghĩa chung của công việc hàng ngày, phải ngăn nắp, cẩn thận, chu đáo, sắp xếp đâu ra đấy, có nề nếp, có khuôn phép trong gia đình. Mở rộng ra với xã hội là luật lệ, quy định ta phải tuân theo kiểu như “Sống, làm việc theo pháp luật”.

4 tháng 2 2021

“Thấy Kiến Mẹ vất vả quá, bác Cú Mèo đã nghĩ cách để giúp Kiến Mẹ có thời gian nghỉ ngơi. Sau đó, Kiến Mẹ đến thơm vào má chú kiến con nằm ở hàng đầu tiên. Sau khi được mẹ thơm, chú kiến này bèn quay sang thơm vào má chú kiến bên cạnh và thầm thì :

          - Đây là mẹ gửi một cái hôn cho em đấy!’’

Các từ láy là:

+ Vất vả

+ Nghỉ ngơi

+ Thầm thì

NHớ k cho mik nha Thanks!

3 tháng 2 2021

1.  Hoa sầu riêng ngan ngát như hương cau, hương bưởi.

2.  Cánh hoa nhỏ như vảy cá, hao hao giống cánh sen con.

3.  Trái lủng lẳng dưới cành trông như tổ kiến.

                             Nhớ đúng !

3 tháng 2 2021

làm ơn nhập có dấu giùm tôi

Làm ơn bạn hãy cho dấu để tui trả lời
“Bởi tôi ăn uống điều độ, làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Ðôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ ngã rạp y như có nhát dao vừa lia...
Đọc tiếp

“Bởi tôi ăn uống điều độ, làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Ðôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ ngã rạp y như có nhát dao vừa lia qua. Ðôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn bây giờ thành cái áo dài kín tận đuôi. Mỗi khi tôi vù lên, đã nghe thấy tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mờ soi gương được và rất ưa nhìn. Ðầu tôi to ra và nổi từng tảng, rất bướng. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm má làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi rất lấy làm hãnh diện với và con về cặp râu ấylắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai tay lên vuốt râu”

a.đoạn văn trên trích trong văn bản nào?Văn bản ấy thuộc tác phẩm nào ?tác giả là ai?

b.Cho biết phương thức biểu đạt chính của văn bản em vừa tìm được ?

c,Văn bản được kể theo ngôi thứ mấy?Nêu tác dụng của ngôi kể ấy

d,Liệt kê phép so sánh được sử dụng trong đoạn văn và nêu tác dụng

e,đoạn văn đề cập đến vẻ đẹp ngoại hình của Dế Mèn ,có ý kiến cho rằng"Dế Mèn có vẻ đẹp của một thanh niên cường tráng".Em có đồng ý với ý kiến đó  không ,hãy chứng minh.

giúp mình với ! :>

2
16 tháng 2 2021

a. 

- Đoạn văn trên trích trong văn bản "Bài học đường đời đầu tiên".

- Văn bản "Bài học đường đời đầu tiên" thuộc tác phẩm "Dế Mèn phiêu lưu kí".

- Tác giả: Tô Hoài

b. 

Phương thức biểu đạt chính của văn bản là tự sự và miêu tả.

c. 

- Văn bản được kể theo ngôi thứ nhất (nhân vật xưng "tôi").

-> Tác dụng: Nêu lên sự miêu tả vẻ ngoài của "tôi" qua góc nhìn chủ quan (góc nhìn của chính nhân vật "tôi").

d. 

Các phép so sánh:

- Những ngọn cỏ gãy rạp y như có nhát dao vừa lia qua.

- Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc.

-> Tác dụng: Làm tăng sức gợi hình cho nhân vật, giúp người đọc, người nghe dễ hình dung nhân vật.

e. 

Em đồng ý với ý kiến đó, vì:

- Chẳng bao lâu, tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng.

- Ðôi càng tôi mẫm bóng.

- Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt.

- Ðôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn bây giờ thành cái áo dài kín tận đuôi.

- Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn.

- Ðầu tôi to ra và nổi từng tảng, rất bướng.

- Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc.

- Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng.

 Bạn nên tham khảo thêm các nguồn tin khác để chắc chắn hơn về câu trả lời của mình nhé.

 Chúc bạn làm bài tốt!

30 tháng 7 2023
“Bởi tôi ăn uống điều độ, làm việc có chừng mực nên tôi chóng lớn lắm. Chẳng bao lâu tôi đã trở thành một chàng dế thanh niên cường tráng. Ðôi càng tôi mẫm bóng. Những cái vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt. Thỉnh thoảng, muốn thử sự lợi hại của những chiếc vuốt, tôi co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ. Những ngọn cỏ ngã rạp y như có nhát dao vừa lia qua. Ðôi cánh tôi, trước kia ngắn hủn hoẳn bây giờ thành cái áo dài kín tận đuôi. Mỗi khi tôi vù lên, đã nghe thấy tiếng phành phạch giòn giã. Lúc tôi đi bách bộ thì cả người tôi rung rinh một màu nâu bóng mờ soi gương được và rất ưa nhìn. Ðầu tôi to ra và nổi từng tảng, rất bướng. Hai cái răng đen nhánh lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm má làm việc. Sợi râu tôi dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng. Tôi rất lấy làm hãnh diện với và con về cặp râu ấylắm. Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai tay lên vuốt râu”