K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 12 2017

quên hết quá khứ

23 tháng 12 2017

ngớ ngẩn

23 tháng 12 2017

giúp mk với nha các bạn

23 tháng 12 2017

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.

Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

23 tháng 12 2017

Trong cuộc sống con người luôn cần đến sự chia sẻ, tình yêu thương, nhất lúc họ đang trong hoàn cảnh khó khăn. Đến với “những tấm lòng cao cả”, câu chuyện gợi cho ta những bài học ý nghĩa về sự cảm thông và chia sẻ của con người với con người.

Câu chuyện trên cho mỗi chúng ta cảm nhận sự sẻ chia, giúp đỡ trong hoàn cảnh khó khăn của những người nghèo khổ cùng cảnh ngộ. Trong truyện, nhân vật ông lão mù nghèo khổ khiến ta phải khâm phục trước tấm lòng cao cả của ông. Cho dù biết ông vẫn còn thiếu thốn nhưng ông vẫn sẵn sàng cho thùng quần áo cũ cho một gia đình còn nghèo khó hơn mình. Đó tuy chỉ là những vật chất bình thường những đã thể hiện tình yêu thương, sự cảm thông của những người nghèo. Cảm thông là hiểu những khó khăn riêng và chia sẻ tâm tư, tình cảm, chia sẻ niềm vui, hạnh phúc, khổ đau,… diễn ra trong thực tế cuộc sống. Ông lão mù đã truyền cho ta thấy những tâm hồn biết yêu thương, biết chia sẻ và cảm thông… của con người nghèo khó làm tâm hồn ra phải rung động.

Chia sẻ là san sẻ tình yêu thương của mình với người khác, là sự cảm thông, thương xót biết cho đi. Hơn thế nữa là biết giúp đỡ người khác về vật chất và tinh thần để giúp họ thay đổi cuộc sống mà không mong muốn được đền đáp và trả ơn, tình yêu thương là tình cảm tốt đẹp mà con người nào cũng cần đến. Phải chăng có tình yêu thương, lòng chia sẻ thì sẽ tạo nên mỗi quan hệ đoàn kết trong cộng đồng.

Vậy tại sao con người cần cảm thông và chia sẻ? Trong xã hội còn rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn. Ở đâu đây, ta vẫn còn bắt gặp những đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ không nơi nương tựa. Quanh quẩn trên các con đường vẫn còn xuất hiện những người lang thang đi ăn xin để kiếm sống, trên đất nước vẫn có nhiều những người nghèo, nạn nhân của chiến tranh, của bệnh tật quái ác… Chúng ta nên hiểu rằng họ cần sự giúp đỡ cảm thông của người khác và chia sẻ của cộng đồng. Bởi lẽ sự cảm thông chia sẻ giúp họ có thêm sức mạnh nghị lực, niềm tin trong cuộc sống. Nó làm cho mối quan hệ giữa con người với con người ngày càng tốt đẹp hơn, thân thiện hơn.

Nếu mỗi con người đều biết chia sẻ thì chắc chắn mọi người sẽ luôn gần gũi và gắn bó với nhau. Đó là nét đẹp truyền thống của dân tộc Việt Nam mà chúng ta vẫn tiếp tục giữ gìn và phát huy. Trong đời sống, sự thông cảm và chia sẻ không chỉ biểu hiện bằng cử chỉ, lời nói, thái độ mà còn bằng những hành động thiết thực, phù hợp với khả năng của mỗi người. Xã hội ngày nay luôn có những con người biết cảm thông, chia sẻ biết giúp đỡ những người nghèo khổ. Chính vì vậy có nhiều loại quỹ ra đời để một phần động viên những con người gặp hoàn cảnh khó khăn như quỹ nhân đạo, quỹ vì người nghèo, kế hoạch nhỏ, ủng hộ quần áo sách vở… Chỉ khi chúng ta biết mở rộng trái tim nhân hậu, biết sẻ chia cho người khác những gì mình đang có thì ta sẽ luôn được nhận lại những thứ mình đã cho, thậm chí còn gấp đôi. Hãy biết chia sẻ, cảm thông và yêu thương người khác. Lúc đó bạn sẽ thấy hạnh phúc và thấy vui biết chừng nào. Khi ấy cuộc sống của bạn mới có ý nghĩa.

Tóm lại, câu chuyện về ông lão mù dạy cho ta lẽ sống ở đời. Ông trời sinh ra ta để ta biết yêu thương, vị tha có lòng nhân ái để sống tốt trong thiên niên kỉ mới. Vì vậy, chúng ta hãy cùng nhau làm những việc nho nhỏ để giúp đỡ người nghèo khổ, để cùng chia sẻ nỗi đau của họ. Hãy sống vì một tương lai tươi sáng tròn đầy lòng nhân ái, cảm thông và hạnh phúc.

23 tháng 12 2017

Mk nói bừa nha nhưng vẫn thấy hơi lạ, sao ông lão mù mà lại mang rau đi bán được, có nhìn thấy j đâu:

Đây là một mẫu chuyện ngắn nhưng rất đặc biệt! Kể về một ông lão "đã nghèo rồi lại muốn giúp người". Câu chuyện ko đề cập đến tính nhân hậu, tốt bụng, thật thà của nhân vật là ông lão nghèo khổ nhưng ai cũng hiểu được, tất nhiên lão ta cũng rất có nghị lực, lạc quan yêu đời mới có thể sống và làm những việc mk thk, làm những việc có ích cho mọi người, cho xã hội. Xong, quan trọng nhất là ông ta đã ko ngại thân phận nghèo nàn của mk giúp đỡ người khác, nghĩ mk là một lá lành đùm lá rách, ông ta rất cần số quần áo được tặng nhưng nghĩ người khác cần hơn khiến ông ta vui. Tôi cảm phục, tôn trọng quyết định ấy và đương nhiên là rất bất ngờ nhưng nếu tôi là một thành viên trong gia đình hàng tuần được ông ta bán rau cho thì tôi là một người vô cùng may mắn khi nhận được bài học của ông ấy, có thể tôi còn ủng hộ thêm quần áo vào đó để ông ấy cho người khác mà ko phải cho mk. Con người ta ko thể đoán trước được suy nghĩ, tấm lòng ko những cao cả mà hơn cả, chỉ cần người ta đã thích làm việc gì, việc ấy điên khùng đến mấy cũng phải làm.

      Mk viết theo suy nghĩ nên linh tinh hết, chẳng biết có đúng hay ko, cái nọ xọ cái kia, dài dòng, lặp từ, bn sửa bớt đi!

23 tháng 12 2017

Nền văn hoá cổ đại Phương Đông hình thành ở lưu vực những con sông lớn: Ai Cập (Sông Nin) Trung Quốc( Hoàng Hà, Trường Giang)… 
Các quốc gia cổ đại phương Đông ra đời từ cuối thiên niên kỉ IV đến đầu thiên niên kỉ III TCN. Đó là những quốc gia xuất hiện sớm nhất trong lịch sử xã hội loài người : Ai Cập, Lưỡng Hà, Ấn Độ, Trung Quốc, họ đã sáng tạo ra âm lịch, sáng tạo ra chữ tượng hình, người Ai Cập nghĩ ra phép đếm đến 10, giỏi hình học. người Lưỡng Hà giỏi số học; người Ấn Độ tìm ra chữ số 0. 
Họ đã xây dựng những công trình kiến trúc: Kim tự tháp( Ai Cập),Thành Ba bi lon( Lưỡng Hà). Đó là những kì quan của thế giới và những thành tựu văn hoá còn sử dụng đến ngày nay: chữ số và công trình kiến trúc. 

Nền văn hoá cổ đại Phương Tây tập trung ở Hy Lạp và Rô-Ma tức La Mã vảo khoảng thiên niên kỉ I TCN, trên bán đảo Ban Căng và I-ta-li-a ngày nay. Họ đã sáng tạo ra Dương lịch dựa trên chu kì quay của Trái Đất quanh Mặt Trời, hệ chữ cái: a, b, c,… như ngày nay, có nhiều đóng góp về số học, hình học, thiên văn, vật lí, triết học, văn học, kiến trúc, điêu khắc, tạo hình với những công trình nổi tiếng như đền Pác tê nông ở A ten( Hi Lạp), đấu trường Cô li dê(ở Rô ma) v...v...

23 tháng 12 2017

 Cảm ơn cậu nhá Lạc Dao Dao

22 tháng 12 2017

a, Động từ là : đanh , diệt .

    Tính từ là: nhanh , gọn  

22 tháng 12 2017

Cả hai thể loại truyện này đề có những chi tiết gây cười. Tuy nhiên truyện cười chỉ tập trung gây tiếng cười cho người đọc, còn truyện ngụ ngôn mượn những tình huống hài hước trong đời sống thường ngày để tập trung phê phán những những thói xấu, ngụ ý chế giễu những hành động xấu, tính cách đáng phê phán của con người.

22 tháng 12 2017

lạc đề r.vd cảm nghĩ về truyện treo biển...

22 tháng 12 2017

quả ấu

22 tháng 12 2017

bn nhanh nhất nhưng lại trả lời sai rồi bn tiep theo nhanh minh se tk cho 

22 tháng 12 2017

Đề bài:Suy nghĩ của em về truyện “Thầy bói xem voi”

Bài làm

“Thầy bói xem voi” là truyện ngụ ngôn có ý nghĩa phản ảnh những con người chỉ đánh giá sự vật, hiện tượng phiến diện, không có cái nhìn bao quát. Câu chuyện để lại trong lòng người đọc nhiều suy nghĩ, cần phải hoàn thiện bản thân mình hơn, đặc biệt trong cách nhìn nhận cuộc sống này. Truyện tạo ra tiếng cười hài hước, dí dỏm nhưng có ý nghĩa châm biếm, mỉa mai sâu cay.

Truyện ngụ ngôn “Thầy bói xem voi” kể về câu chuyện xem voi của 5 ông thầy bói. Cả 5 ông đều có sự khiếm khuyết của bản thân mình nên đánh giá con voi chỉ từ một phía, mà từ đó đã nói lên được tổng thể con voi như thế nào. Đây là một cách đánh giá không đúng bản chất, chỉ đi vào 1 khía cạnh, quá cục bộ, địa phương. Và cuối cùng chính là cuộc ẩu đả của 5 ông thầy, vì ai cũng nhận phần đúng về phía bản thân mình.

Đây thực sự là một câu chuyện có ý nghĩa giáo dục con người ta, cần phải có cái nhìn tổng thể trước khi đánh giá một việc gì đó.

Cả 5 ông thầy bói đều bị mù khi mỗi ông sờ vào một bộ phận của con voi và bắt đầu đánh giá. Ông thì sờ vòi, ông sờ chân, ông sờ đuôi, ông sờ tai, ông sờ ngà. Mỗi ông một bộ phận nên đưa ra đánh giá, nhận xét cũng hoàn toàn khác nhau. Thầy sờ ngà thì bảo nó “chần chẫn như cái đòn càn”, thầy sờ tai bảo “bè bè như cái quạt thóc”, thầy xem chân bảo “sừng sững như cái cột đình”, thầy sờ đuôi bảo “chun chun”. Các ông đã lấy cái cụ thể để miêu tả cái tổng thể, như vậy là hoàn toàn sai lầm. Những lời nhận xét của các ông thầy bói đều phiến điện và không có ai có thể đánh giá chính xác con voi có hình dáng như thế nào. Những đặc tính bên ngoài không thể nào có thể nói lên được con voi trong mắt mọi người như thế này. Như vậy, những lời đánh giá này của các ông thầy bói chỉ mang tính chất phiến diện, hoàn toàn không có căn cứ.

Và câu chuyện thêm hứng thú và đầy kịch tính khi ông thầy nào cũng muốn bảo vệ ý kiến của mình, không ai chịu thua ai. Chính vì sự khiếm khuyết trên cơ thể mà các ông thầy bói đã dẫn đến sự khiếm khuyết về suy nghĩ áp đặt cho con voi của mình. Những tranh luận đó hoàn toàn sai lầm nhưng không ai nhận sai. Đó chính là sự bảo thủ. Cuộc tranh luận kết thúc bằng ẩu đá, đánh lộn lẫn nhau gây nên sứt đầu mẻ trán của 5 ông thầy bói.

Như vậy câu chuyện ngụ ngôn “Thầy bói xem voi” với sự phán xét phiến diện, không có căn cứ của 5 ông thầy bói đã giúp cho người đọc nhận ra nhiều điều trong cuộc sống này. Khi muốn đánh giá một sự vật, hiện tượng nào đó, hay là một con người cụ thể thì cần có cái nhìn tổng quát nhất để có thể không bỏ sót bất kì một khía cạnh nhỏ nào.

22 tháng 12 2017

Đề bài :Viết đoạn văn kể về 1 tiết học mà em yêu thích

Trong tất cả các môn học em thích nhất là môn Âm nhạc. Môn học này là một môn học thú vị và mang lại nhiều cảm hứng cho em nhất. Sau những giờ học căng thẳng như Toán hay Ngữ văn em có thể được thư giãn bằng các bài hát trong tiết Âm nhạc. Những bài hát em được học thực sự rất hay và ý nghĩa biết bao. Chúng không chỉ nói về tình yêu quê hương, về tình bạn mà dường như chúng còn đưa em đến những chân trời mới, những khoảng trời thơ mộng của tuổi học trò.  Mỗi khi cả lớp cùng hát và cùng vỗ tay theo nhịp điệu của bài hát, em cảm thấy như được hòa làm một cùng những người bạn thân yêu của mình. Dù sau này có lớn lên và trở thành một con người khác em cũng sẽ không bao giờ quên những bài hát ý nghĩa này. Chúng chính là một trong những kí ức đẹp nhất của tuổi học trò của em.

22 tháng 12 2017

3 con nhé

k mk nhé

22 tháng 12 2017

Sai đề rồi

25 tháng 1 2018

thấy mệt

22 tháng 12 2017

ổng thấy mệt