K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 7 2021

bạn có thể tra google ra văn mẫu rồi học hỏi những câu hay của nó rồi viết lại có cả sự sáng tạo của mình

Tíc cho mình

hok tốt

9 tháng 7 2021

Trả lời:

- Đọc sách

- Quan tâm vấn đề xã hội

- Quan sat tinh tế các sự vật xung quanh

- Đọc kỹ đề trước khi làm

- Lập dàn ý

- Phân chia thời gian hợp lí.

( Nếu học kém thì nên mang phao nha )

~HT~

9 tháng 7 2021

Câu đơn:

Mùa xuân / là Tết trồng cây.

    CN                VN

Câu ghép:

Mùa xuân,/ muôn hoa / đua nở.

    TN            CN             VN

   Đọc hai đoạn văn sau đây trả lời các câu hỏi :      a/ Con sông như một dải lụa trắng mềm mại vắt qua cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em. Dòng sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ. Những buổi trưa hè, nắng đổ xuống mặt sông lấp loá. Dòng sông lúc đó như một tấm gương dài...
Đọc tiếp

 

  Đọc hai đoạn văn sau đây trả lời các câu hỏi :

 

     a/ Con sông như một dải lụa trắng mềm mại vắt qua cánh đồng xanh mướt lúa khoai rồi chảy qua làng em. Dòng sông như lặng đi trước vẻ đẹp của xóm làng. Nó trầm ngâm phản chiếu những hàng tre đổ bóng mát rượi xuống đôi bờ. Những buổi trưa hè, nắng đổ xuống mặt sông lấp loá. Dòng sông lúc đó như một tấm gương dài phẳng lặng soi bóng mây trời. Trên mặt sông, một vài chiếc thuyền lá tre tí hon bồng bềnh trôi đi mãi theo dòng nước trong xanh. Thỉnh thoảng lại có một chú bói cá lông xanh biếc hay một chú cò trắng như vôi đậu trên cành tre, mắt lim dim ngắm bóng mình dưới nước.

 

      b/ Sáng sớm, ai cũng muốn có được tinh thần sảng khoái để làm việc .Vì thế, mọi người đi bộ,

tập thể dục ,…rất đông . Người lớn, trẻ em, cụ già hay thanh niên đều chăm chỉ tập luyện. Một khoảng đất rộng, các cô, các mẹ tập aerobic theo nhạc rất sôi động .Ở chỗ khác , các anh thanh niên đang tập võ , vừa tập vừa hô to dõng dạc. Phía bên kia hồ , các cụ già tập dưỡng sinh .Các động tác tuy chậm nhưng dẻo dai và đẹp mắt . Nhiều nhất là những người đi bộ . Không có nhiều thời gian buổi sáng, mọi người đi bộ vài vòng quanh hồ. Bước chân rảo nhanh, nhịp nhàng và uyển chuyển. Hai ông bà đi bộ với nhau , được một đoạn ông đứng lại đợi bà rồi chừng không đi được nữa hai người ngồi nghỉ trên ghế đá , Với tụi trẻ con chúng tôi , sung sướng nhất là được chạy nô đùa thoải mái .Chạy lên trên “đồi ” rồi chạy quanh vườn hoa rồi rủ nhau đi quanh hồ …Cứ thế,

đôi chân đứa nào cũng chắc khỏe, mặt mũi đứa nào cũng đầy mồ hôi nhưng vui cười sảng khoái …

Câu 1: Hai đoạn văn trên đều tả gì ?

Câu 2: Nêu sự khác nhau trong cách miêu tả của hai đoạn văn .

Câu 3: Đoạn văn nào thể hiện sự  sôi  động hơn ? Vì sao em biết ?

Câu 4: Tìm ghi lại những trạng ngữ có trong đoạn văn thứ nhất .

Câu 5: Tìm trong đoạn văn từ đồng nghĩa với từ : dập dềnh ; thích thú , đều đặn.

Câu 6:a- Trong đoạn văn thứ nhất có những hình ảnh nào được so sánh? ghi lại các hình ảnh đó.

          b- Tìm ghi lại chi tiết nào được tác giả sử dụng biện pháp nhân hóa trong đoạn văn thứ nhất?

 

                                       …………...................///…………………………

0
9 tháng 7 2021

Đây ko phải là chỗ hỏi về phim hoạt hình nổi tiếng ở Nhật Bản đâu

9 tháng 7 2021

cho bạn 1 vé báo cáo

...
Đọc tiếp

OOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOCOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO

TÌM CHỮ C

7

CHỮ C Ở DÒNG 22 CỘT 9

OK NHA :))

9 tháng 7 2021

 참여 규칙 "수학 풀도록 도와주세요"

1. 포럼에 기타 질문을 게시하지 말고, 해결할 수없는 기사 나 좋은 질문 만 포럼에 게시하십시오.

2. 포럼의 질문 내용과 일치하지 않는 잡다한 답변을 하지 않습니다.

3. 질문 및 답변 포인트를 속이기 위해 기타 답변에서 "참"을 선택하지 마십시오.

위의 3가지 사항을 위반할 경우 온라인 수학 선생님은 모든 질문과 답변을 차감하고 계정이 잠기거나 웹사이트 로그인이 영구적으로 금지될 수 있습니다.

9 tháng 7 2021

Mình cần gấp

9 tháng 7 2021

10h sáng mình phải gửi cho cô rồi

9 tháng 7 2021

Em có thể tham khảo bài mà chị viết này:Ngày hôm nay, tôi được học văn bản: "Hành trình của bày ong", tôi thích lắm vì nó thật dễ thương, bày ong thật tự do và hạnh phúc. Tôi ước mơ một lần được trải nghiệm thành những chú ong nhỏ bé, cùng chúng bạn bay đi trong không gian tự do, mang đến cho đời những tấc mật ngọt thơm, những đóa hoa thơm đã được thụ phấn xinh đẹp. Tôi cứ nghĩ mãi về những điều đó cho đến lúc về nhà. Tối hôm đó, tôi mệt quá nên đã thiếp đi tự lúc nào. Bỗng tôi thấy trước mắt tôi là một khoảng không gian xanh và thanh bình, đồi núi, rùng cây, vườn hoa, thảm cỏ và cả bầu trời mới xanh làm sao! Ôi, tất cả điều mang một sắc xanh hòa bình, nơi đây như chốn thiên đường của hoa cỏ. Tôi vẫn đang ngơ ngác thì chợt nhận ra: tôi nhỏ hơn so với tôi nghĩ, sau lưng tôi mộc ra một đôi cánh, chân tay tôi có những chiếc gai sắc nhọn, người tôi màu vàng có điểm những sọc ngang đen, tôi đã chở thành một chú ong. Lúc tôi kịp nhận ra thì có tiếng gọi:

- Này laza, không đi mau còn ở đó làm gì?

Hóa ra là một con ong khác đang gọi tôi, có vẻ như nó gọi tôi đi kiếm mật, nhưng tôi đâu tên là Laza, tôi tên Ngân (chị thay tên em vào cho em dễ hiểu nhé, đùng chép phần trong ngoặc này, chỉ là chị nói cho em biết thôi)cơ mà, có lẽ đây là tên mới của tôi khi tôi biến thành một chú ong, tôi nhanh chóng đến gần bầy ong đang đợi tôi và cùng các bạn ấy bay đi kiếm mật. Chao! lầm đầu tiên làm ong thật sung sướng làm sao, bay lượn tự do khắp nơi mà không ai cấm cản. Vui quá! Ha ha! Cứ gặp bông hoa nào, chúng tôi lại dùng lại, xin hoa một ít mật, hoa vui vẻ đồng ý vì chúng tôi cũng giúp các bạn ấy thụ phấn. Thiên nhiên thật tuyệt khi tôi là một chú ong, không giống như lúc còn là con người. Tôi bay khắp nơi, tận hưởng sự tự do mà không hề biết mình đã bị lạc, khi tôi nhận ra thì dã muộn. Bỗng có một bầy ong lạ đến mang tôi đi, tôi hoảng hốt dãy dụa, nhưng không tài nào thoát ra, nhìn kĩ hóa ra chúng là những con ong bắp cày ăn thịt, chúng chuyên đi hại những loài ong khác. Thôi rồi, thế là tôi đã bị ong bắp cày bắt. Chúng bỗng nhiên thì thầm gì đó với nhau, tôi nghe được hai từ "ăn thịt", không lẽ chúng định ăn thịt tôi ư? Quả đúng như vậy, chúng đưa tôi về hang của chúng, đặt tôi xuống, chúng từ từ tiến lại gần tôi, dơ hai tay sắc nhọn định vồ lấy tôi, tôi kiêu lên: A aa! Chọt tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi: Ngân, con làm cái gì mà kiêu như hâm thế hả, dậy chuẩn bị đi học đi con! Nghe tiếng mẹ, tôi bật dậy, phù hóa ra chỉ là một giấc mơ, suýt chút nữa thì! Nhưng nghĩ lại, tôi thấy giấc mơ ấy lại thật thú vị, vì nó mà tôi hiểu biết thêm về loài ong và những mối hiểm họa của chúng. Giấc mơ ấy đã giúp tôi biết thêm về mottj loài côn trùng nhỏ mà có võ.

CHÚC HOK TỐT!

8 tháng 7 2021

Bạn tham khảo nhé !

Vào một buổi sáng ấm áp, trong trẻo, ven rừng vẳng lên tiếng chim hót thánh thót khi gần khi xa, người dân Pháp bàng hoàng trước lệnh từ Béc-lin truyền xuống: các trường học vùng An-dát và Loren của Pháp buộc phải chuyển sang học tiếng Đức (do nước Pháp bị thất thủ trong trong cuộc chiến tranh Pháp – Phổ).

Thầy Ha-men – một giáo viên dạy Pháp văn, gần như cả đời gắn bó với miền quê An-dát đã dạy buổi học cuối cùng cho học sinh thân yêu trước lúc rời khỏi xứ sở này mãi mãi. Có rất nhiều người làng đến dự buổi học ấy, trong đó có cả những cụ già cao tuổi như cụ Hô-de. Bằng sự thành kính, họ muốn tạ ơn người thầy đã bốn mươi năm tận tụy đem ánh sáng tri thức đến cho con em mình.

Hôm ấy, thầy Ha-men mặc một chiếc áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục, viền lá sen gấp nếp mịn và cái mũ lụa đen thêu. (Thầy chỉ mặc bộ lễ phục này vào những dịp long trọng như khi đón quan thanh tra hay phát phần thưởng cho học sinh). Khi mặc bộ quần áo này, thầy muốn thể hiện sự tôn vinh buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp một cách cảm động.

Thái độ của thầy với học sinh cũng khác với mọi ngày. Bình thường, thầy nổi tiếng nghiêm khắc. Không bao giờ thầy nhân nhượng với những học trò lười biếng. Do đó, với cậu học sinh cá biệt như Phrăng, cây thước sắt khủng khiếp mà thầy kẹp dưới nách đã thành nỗi ám ảnh. Đi học muộn, Phrăng đã sợ hãi nghĩ đến lúc bị thầy quở mắng, bị kiểm tra bài cũ và bị vụt bằng thước kẻ. Nhưng, hôm nay, thay vì giận dữ, thầy lại dịu dàng giục cậu vào lớp. Nhìn mọi người bằng đôi mắt xanh buồn sâu thẳm, thầy xúc động nói:

- Đây là lần cuối cùng thầy dạy các con… Kẻ thù xâm lược buộc chúng ta phải học bằng thứ tiếng của chúng. Hôm nay là bài học Pháp văn cuối cùng của các con. Thầy mong các con hết sức chú ý.

Phrăng choáng váng khi nghe thầy nói vậy. Cậu giận mình đã ham chơi hơn ham học để đến nỗi mới biết viết. Đáng trách hơn nữa là trong buổi học này, cậu còn không đọc được trót lọt các quy tắc về phân từ. Thầy Ha-men đã không quở mắng cậu như mọi lần. Thầy chỉ ra những lầm lỗi của tất cả mọi người trong việc lần nữa, không tích cực học tiếng Pháp nên bây giờ vẫn không nắm vững ngôn ngữ của chính dân tộc mình. Thầy đau đớn thốt lên:

- Ôi! Tai hoạ lớn của xứ An-dát chúng ta là bao giờ cũng hoãn việc học đến ngày mai. Giờ đây, kẻ thù của dân tộc có quyền bảo chúng ta rằng: “Thế nào! Các người tự nhận là dân Pháp, vậy mà các người chẳng biết đọc, biết viết tiếng của các người!”…

Trước lúc ra đi, thầy đã truyền tất cả tâm hồn và trí tuệ của mình vào bài học cuối cùng, kiên nhẫn giảng giải cho mọi người hiểu được điều kì diệu của ngôn ngữ dân tộc. Thầy khẳng định: “Tiếng Pháp là thứ tiếng hay nhất thế giới, trong sáng nhất, vững vàng nhất. Mọi người phải bảo vệ nó, đừng bao giờ được phép quên lãng. Bởi, khi một dân tộc rơi vào vòng nô lệ, chừng nào họ vẫn giữ vững tiếng nói của mình thì chẳng khác gì nắm được chìa khoá chốn lao tù...”

Hôm ấy, Phrăng bỗng thấy bài giảng của thầy sao mà giản dị và dễ hiểu đến thế. Với tất cả nhiệt tình sôi sục, thầy Ha-men muốn truyền thụ ngay một lúc, toàn bộ tri thức của mình vào đầu óc non nớt của học trò, bởi đây là cơ hội cuối cùng thầy dạy cho chúng những tri thức ngôn ngữ thiêng liêng của dân tộc.

Trong giờ viết tập, thầy đã chuẩn bị sẵn những tờ mẫu mới tinh trông như những lá cờ nhỏ bay phấp phới, trên có viết các từ Pháp, An-dát bằng chữ trông thật đẹp. Qua đó, thầy muốn khắc ghi trong tâm tưởng mọi người một chân lý: An-dát vẫn mãi mãi thuộc về nước Pháp, như máu chảy về tim, bất chấp ý muốn ngạo ngược của kẻ thù! Cả lớp im phăng phắc, chăm chú tập viết. Chỉ còn nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt, tiếng bồ câu gù thật khẽ trên mái nhà. Ai nấy đều nhận ra ý nghĩa thiêng liêng của việc học tiếng nói dân tộc.

Khi học trò tập viết, thầy Ha-men thầy đăm đăm nhìn ngắm những đồ vật thân thuộc đã gắn bó với thầy suốt bốn mươi năm dạy học. Qua ánh mắt đau đáu ấy, thầy muốn mang theo hình ảnh thân thương của ngôi trường, của các học trò trong suốt phần đời còn lại. Trái tim thầy tan nát khi phải rời xa mái trường thân yêu, xa đám học trò nhiều phen khiến thầy phải phiền lòng nhưng chúng đã là tất cả cuộc đời thầy. Đau lòng nhưng thầy vẫn đủ can đảm để dạy cho đến phút cuối cùng. Khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, thầy đứng lặng trên bục giảng, người tái nhợt, tấm lưng của thầy bỗng còng hẳn xuống bởi một gánh nặng vô hình nào đó. Thầy nghẹn ngào nói không hết câu chào từ biệt. Bất ngờ, thầy quay về phía bảng, lấy hết sức bình sinh, viết thật to dòng khẩu hiệu: “Nước Pháp muôn năm!”.

Thực sự nước Pháp, cũng như các quốc gia khác trên thế giới đã thành bất tử trong tâm hồn của bao thế hệ học trò nhờ sự truyền giảng nhiệt thành về tình yêu Tổ quốc, yêu ngôn ngữ dân tộc của những người thầy đáng kính, giàu tâm huyết như thầy giáo Ha-men trong tác phẩm của nhà văn A. Đô-đê.

13 tháng 7 2021

Cảm ơn bạn nhìu nha