1,Trong bài: Mưa cuối mùa. Điều gì khiến bé nhận ra cơn mưa đêm ấy là cơn mưa cuối cùng ?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
Em có rất nhiều bạn thân đã cùng em vượt qua bao nhiêu khó khăn, vui buồn. Trong đó bạn Tú mập, lớp trưởng lớp em là người bạn mà em có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất.
Em đặt biệt danh cho bạn ấy là Tú mập vì bạn ấy có vóc người mập và hơi lùn một tí. Tú năm nay mười tuổi, bằng tuổi với em. Khuôn mặt bạn ấy đầy đặn và trắng hồng. Em rất thích mái tóc dài của Tú, luôn được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán cao đầy vẻ thông minh. Cặp mắt tròn to, sáng như tia nắng mặt trời của bạn luôn làm mọi người chú ý. Mũi của bạn tẹt. Em thường chọc bạn như thế nhưng chỉ thấy bạn cười để lộ hai hàng răng trắng như tuyết. Ở lớp, làm lớp trưởng, nên bạn luôn làm gương, luôn ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ.
Tú có lời nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng. Tính tình thì hiền lành. Khi làm việc gì thì bạn luôn nhanh nhẹn. Thường ngày bạn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ là một lớp trưởng và cả những công việc mà thầy giao. Đối với bạn bè, bạn luôn nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ các bạn gặp khó khăn trong học tập hay bất cứ chuyện gì khác. Dù lớp em là một lớp khá hiếu động nhưng với các oai của một người lớp trưởng, bạn luôn giúp cho lớp trật tự, đặc biệt là mỗi khi thầy đi vắng.
Chơi với Tú, ai cũng thấy thích dù đó là các bạn nam. Người ta thích bạn vì nhiều lý do, nhưng theo em, điều đáng khâm phục ở bạn là khả năng học tập. Bạn học giỏi đều các môn, chữ đẹp và luôn đạt điểm cao trong các kỳ thi. Với sức học ấy, em tin rằng ước mơ trở thành bác sĩ của bạn sẽ thành sự thật.
Tú là tấm gương sáng để em học hỏi. Nếu mai có xa trường thì em vẫn không bao giờ quên được hình bóng các bạn. Em mong Tú ngày càng học giỏi hơn, thành công hơn. Bạn sẽ luôn là người lớp trưởng tuyệt vời nhất trong mắt em.
tả con lớp trưởng lớp em
Em có rất nhiều bạn thân đã cùng em vượt qua bao nhiêu khó khăn, vui buồn. Trong đó bạn my mập, lớp trưởng lớp em là người bạn mà em có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất.
my là người rất hiền lành và tốt bụng khi ko hiểu bài bạn sẻ ko ngại khó khăn mà giản cho em nghe rằng , sao mày ngu như thế thầy giản thế mà ko hiểu , máy tóc bạn my mập dài , đôi mắt bạn mi hơi nhỏ tròn như viên bi , em đặt biệt danh cho my là my mập vì bạn mập như con hà mã , lớp em có rất nhiều bạn quạy như bạn lung thể hiện yêu nghiêm của lớp trưởng là ko quãng được đứa nào hết vì lớp em quạy nhất khối , khi có kiểm tra 15 phút mà bạn ko biêts bạn ko ngần ngại copi của mấy bạn khác .
bạn là tấm gương chói lọi cho chúng em học theo , em hứa sẻ ko bao giời học theo bạn ấy
bài chính trên làm cho vui thôi\
Các bạn ơi! Trong chúng ta, ai cũng có bạn thân hết, phải không? Mình cũng có một bạn thân là tấm gương sáng của lớp sáu Văn – Toán trường Đoàn Thị Điểm (Cần Thơ).
Đó là bạn Ngô Mai Hương, lớp trưởng thân thiết của chúng mình! Bề ngoài nhìn Hương rất sáng sủa, dễ thương. Với khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt đen lanh lợi, Hương rất dễ gây cảm tình cho người khác ngay từ lần đầu gặp mặt. Đặc biệt, Hương còn là một người bạn tốt, có tính tương thân tương ái nữa đó! Đầu năm học này, bạn Thảo là học sinh mới chuyển về học ở lớp mình. Thảo đã được các bạn trong lớp tín nhiệm, bầu làm lớp phó phong trào. Chưa quen công việc, Thảo rất bỡ ngỡ, lúng túng khi phải đứng lên nói chuyện, tổ chức hoạt động thi đua cho lớp. Từng chút một, Mai Hương vui vẻ hướng dẫn cho Thảo biết những việc cần làm. Những khi Thảo nản lòng, Mai Hương lại có mặt để an ủi, động viên bạn. Không riêng gì Thảo, nhiều bạn đã được Mai Hương tận tình giúp đỡ như vậy. Có lần, bạn Tuyền gặp tai nạn giao thông phải nghỉ học. Mai Hương cặm cụi chép lại bài học trong lớp giúp Tuyền để Tuyền không bị mất bài, thua kém bạn bè trong lớp. Cùng với tấm lòng dành cho bạn bè, Mai Hương còn luôn là học trò ngoan hiền, lễ phép với thầy cô. Cô nhờ việc gì, bạn cũng đều cố gắng hoàn thành. Ngoài ra, bạn ấy còn học rất giỏi, nhất là môn Văn. Cô giáo thường khen bài làm của bạn và đọc cho cả lớp nghe.
Mình và các bạn trong lớp luôn yêu quý và cảm phục bạn ấy! Biết làm nhiều việc tốt, nhất là giúp đỡ bạn bè, bạn Mai Hương như một nụ Mai luôn tỏa thắm sắc hương – như tên của chính mình. Muốn làm quen với nụ hoa xinh xắn ấy, các bạn có thể gửi thư về địa chỉ: 31 Tân Trào, thành phố Gia Lai. Chúc các bạn có thêm một tình bạn đẹp!
Quê hương em là một vùng đất tươi đẹp. Nơi đây có cánh đồng lúa rộng mênh mông bát ngát, có bờ đê thoai thoải mà mỗi chiều về lại nô nức lũ trẻ thả diều, có con đường làng gập ghềnh đất đỏ… Nhưng đi xa, em nhớ nhất vẫn là con sông êm đềm chảy phía cuối làng, nơi níu giữ những kỉ niệm đẹp nhất của tuổi thơ em.
Dòng sông quê em lớn lắm. Nghe bà nội bảo, dòng sông ấy chảy từ ngọn núi lớn phía Bắc, băng qua bao núi rừng hùng vĩ, rồi chảy về thôn làng đây. Bàn về dòng sông, thì có nhiều sự tích lắm. nào là sông do nước mắt của nữ thần chảy xuống tạo thành, nào là sông chính là tấm lụa đào của bà tiên rớt xuống… Sự tích nào cũng làm lũ trẻ chúng em phát mê. Tên gọi của dòng sông đến nay cũng vẫn là một thứ còn nhiều tranh cãi. Khi mỗi nơi lại gọi bằng một cái tên khác nhau. Riêng người dân làng em, thì đều gọi nhau bằng cái tên thân mật là sông Cầu. Đơn giản là bởi cả dòng sông dài không có cây cầu nào cả, người dân cứ ngóng mãi mà gọi là sông Cầu.
Suốt bốn mùa, nước sông luôn đầy ăm ắp, nhưng đầy nhất vẫn là vào những tháng mùa mưa. Nước sông một màu xanh ngắt. Một phần vì dưới đáy sông có rất nhiều rêu xanh mọc tự nhiên, nhưng một phần cũng bởi nó đang ánh lại bầu trời xanh biêng biếc ở trên cao kia. Ở những đoạn sông có nhiều rêu xanh ấy, nước rất sâu, có khi phải đến hơn năm mét. Chỉ có tàu thuyền mới dám đi qua đoạn sông này. Còn khúc sông dưới, nơi chảy qua khu dân cư, nước chỉ tầm một đến hai mét, nước trong vắt, dưới đáy toàn là sỏi đá mới là nơi mà mọi người dám ra bơi lội, sinh hoạt. Hai bên bờ sông có. Trong đó những cây dương xỉ là nhiều nhất, rồi cả những bạch đàn, thông… Tất cả đều là của thiên nhiên ban tặng cả.
Dòng sông quê em như là một hiện thân của mẹ thiên nhiên dịu dàng và phẳng lặng. Mặt sông quanh năm bình thản như một mặt gương, chỉ ồn ào tấp nập khi mọi người ùa đến. Dưới lòng sông, ở những khúc sâu, là cả một thế giới của cá, của tôm, của hến. Nên mới có những người quanh năm làm nghề đánh bắt cả, mò ốc, mò hến ở ven sông. Ấy thế mà vẫn đủ cho mấy miệng ăn của cả một gia đình. Sáng sáng, hình ảnh những chiếc thuyền nan nhỏ lênh đênh trên bờ sông, những chiếc lưới đánh cá vung rộng trên mặt nước, những bóng lưng lúi húi đãi hến, tìm ốc, và cả những giọng hò mộc mạc mà mê say văng vẳng, đã là đặc sản riêng của chốn sông quê này. Và rồi, cũng quen thuộc không kém, là những chuyến đò, chuyến thuyền lớn chở người đi qua sông. Người đi bộ, thì ưa đi đò, người có xe máy, ô tô thì phải đi tàu mới có chỗ để xe. Theo đó, mấy chiếc thuyền bán hoa quả, rau củ, bánh kẹo… cũng tấp nập sớm hôm. Mà vui nhất, chính là ở khúc sông phía cuối, nơi không quá sâu và chẳng có tôm có cá. Đó là nơi, mà cứ chiều chiều, lũ trẻ trong làng lại kéo nhau ra nhảy ùm xuống tắm mát. Rồi các bà, các mẹ mang quần áo ra giặt, ra giũ. Hay đơn giản, là những cụ bà, cụ ông, lót cái tàu cau rồi ngồi kể chuyện ngày xưa, khiến lũ trẻ mê tít thò lò. Tất cả cứ bình lặng và giản dị như thế.
Bây giờ, quê hương đã có nhiều thay đổi. Những ngôi nhà cao tầng mọc lên từng dãy, những chiếc cầu lớn bắc qua sông cũng đã được xây lên. Lũ trẻ cũng đã không mấy mặn mà với việc bơi lội dưới sông nữa. Nhưng dòng sông thì vẫn trong vắt và hiền hòa như thế. Luôn dang rộng vòng tay chào đón những đứa con trở về.
đúng thì cho mk xin k nha bn
1. Mở bài
2. Thân bài
- Ngoại hình:
- Tính nết, sở trường:
- Kỉ niệm sâu sắc trong tình bạn
3. Kết bài
Trong những ngày sống ở Việt Bắc, mỗi lần Bác đi công tác, có hai đồng chí đi cùng. Vì sợ Bác mệt, nên hai đồng chí định mang hộ ba lô cho Bác, nhưng Bác nói:
- Đi đường rừng, leo núi ai mà chẳng mệt, tập trung đồ vật cho một người mang đi thì người đó càng chóng mệt. Cứ phân ra mỗi người mang một ít.
Khi mọi thứ đã được phân ra cho vào 3 ba-lô rồi, Bác còn hỏi thêm:
- Các chú đã chia đều rồi chứ?
Hai đồng chí trả lời:
- Thưa Bác, rồi ạ.
Ba người lên đường, qua một chặng, mọi người dừng chân, Bác đến chỗ đồng chí bên cạnh, xách chiếc ba lô lên.
- Tại sao ba lô của chú nặng mà Bác lại nhẹ?
Sau đó, Bác mở cả 3 chiếc ba lô ra xem thì thấy ba lô của Bác nhẹ nhất, chỉ có chăn, màn. Bác không đồng ý và nói:
- Chỉ có lao động thật sự mới đem lại hạnh phúc cho con người.
Hai đồng chí kia lại phải san đều các thứ vào 3 chiếc ba lô.
“Ơn thầy soi lối mở đường
Cho con vững bước dặm trường tương lai”
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ, tôi vẫn không sao quên được hình ảnh người cô giáo đã chắp cho tôi chiếc cánh ước mơ, thổi phồng thế giới nhỏ bé của tôi với bao điều mới lạ.
Cô mang nét đẹp của người con gái Việt Nam với làn da nâu sạm mà khỏe khoắn. Cô khá cao, dáng người mảnh nên nhìn rất hợp trong tà áo dài truyền thống đủ màu sắc sặc sỡ. Mái tóc đen, óng mượt thường xuyên được cô búi lên gọn gàng. Cô có đôi mắt sáng thoáng vẻ tinh anh như những vì sao luôn nép sau hàng mi cong cong. Cô luôn nhiệt huyết với nghề mà chẳng quản khó khăn. Có nhưng đêm cô thức khuya soạn giáo án, mắt thâm quần ánh vẻ mệt mỏi nhưng cô nào giảm bớt vẻ trìu mến khi nhìn tôi-lũ học trò thân yêu của cô, cô nào có giảm bớt vẻ say sưa khi giảng bài cho chúng tôi. Cô vẫn thế, ngày qua ngày giảng dạy chúng em đủ mọi điều trong cuộc sống với chất giọng truyền cảm đầy nội lực. Có lời bài hát "...Cô giáo như mẹ hiền. Em bây giờ cứ ngỡ cô giáo là cô tiên...". Quả thật vậy, cô yêu thương chúng tôi như thể chúng tôi là con của cô vậy. Những lúc cô cầm tay tôi âu yếm, tôi nhận ra, bàn tay cô đã chai sần và dị ứng vì liên tục cầm phấn. Nhưng cô đâu để ý! Có những khi, tôi lơ đễnh đưa mắt nhìn cô thì chợt giật mình vì tóc cô đã lấm tấm "bạc" vì...bụi phấn. Lúc ấy, tôi bật cười, cười vì nghĩ cô hệt bà cụ, cười vì thương cô!
Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò! Đôi lần chúng tôi phạm phải những sai lầm khiến cô phải phiền lòng, khi đó, liệu có phải tôi hoa mắt hay không mà thấy nếp nhăn trên mặt cô nhiều hơn, những đốm đồi mồi chân chim hiện rõ hơn! Ấy vậy, chúng tôi vẫn không dừng lại mà tiếp tục trò nghịch ngơm của mình, nghĩ lại mà thấy sao mình vô tâm quá! Thế nhưng, cô vẫn luôn mở rộng vòng tay yêu thương, bao dung cho mọi lỗi lầm của chúng em.
Cô lặng lẽ nhìn lũ học trò ngây thơ của mình ngày một trưởng thành, tiếp thu thêm được khiến thức mới. Đối với cô, phải chăng như vậy là quá đủ!
Cứ mỗi chuyến đò qua sông, người lái đò quay trở lại, tiếp tục chuyến hành trình đưa đò với những hành khách khác. Cũng giống như cô của em vậy, cô đã đưa bao lứa học trò qua dòng sông tri thức, hoàn thành trọng trách của một nhà giáo. Mai đây, những kiến thức mà cô và các thầy cô khác đã truyền đạt cho chúng em sẽ là hành trang để em bước vào đời. Em sẽ không bao giờ quên mái trường thời thơ ấu với hình ảnh cô đã dạy em.
(Bạn có thể thêm tên của cô giáo hiện đang dạy bạn cho bài văn thêm rõ ràng hơn hoặc thêm thắt ý vào để hay hơn nha) Yên tâm vì đây là bài thi cuối kì của mik hồi học tiểu học ak nên ko có chép mạng đâu. Chúc bạn học tốt!!!
thi mon tv thi co the co nhieu tu vs cau mau cau ma minh chua bt con mon toan thi co the giup chung ta nhung phep tinh qua trong neu chung ta lam lieu thi choet mot li la di mot dam
tả thằng bạn thân cuả em
Hoàng Đức là bạn thân nhất của em. Bạn có dáng người cao, hơi gầy. Khuôn mặt khá đẹp trai. Nước da ngăm đen. Đôi mắt sáng rất thu hút. Nụ cười luôn rạng rỡ trên môi. Đức rất tốt bụng, lại hiền lành. Em rất yêu mến bạn.
Mình lớp 4 nhưng bít nhìu về văn ( mà bài này lớp 4 mà ) :
Bạn viết theo gợi ý :
1. Tả Người :
+ Người đó là ai ? Tên gì ( Ví dụ : Mẹ em tên Thảo )
+ Người đó mấy tuổi ?
+ Công tác người đó ?
+ Tả về người đó ? ( tả mắt , môi , mái tóc...... )
+ Những kỉ niệm của em với người đó ?
+ Tình cảm của em dành cho người đó ?
+ Lời hứa của em với người đó ?