K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

9 tháng 8 2018

ko ai tl giùm tui ak =.=

...

.

9 tháng 8 2018

chắc có nhiều người hok dốt văn như mk nên ko tl đc:)))))

9 tháng 8 2018

cầm tay bà cụ dắt qua đường 

9 tháng 8 2018

hình như cụ đó có vấn đề

đã mù rồi lại còn điếc mà còn đi ra ngoài đường

neu thethiphai có con cháu đi theo

mk sẽ nhyờ người lớn gọi công an để đưa bà về nha 

9 tháng 8 2018

\(\frac{5}{2}-19.40\)

\(=\frac{5}{2}-760\)

\(=\frac{5}{2}-\frac{1520}{2}\)

\(=\frac{5-1520}{2}\)

\(=\frac{-1515}{2}\)

9 tháng 8 2018

Có 2 bệnh nhân được xếp chung 1 phòng trong bệnh viện. Người đàn ông ở chiếc giường bên cạnh cửa sổ được phép ngồi dậy khoảng 1 tiếng đồng hồ mỗi ngày, người đàn ông còn lại thì phải nằm bất động trên chiếc giường sát bức tường màu xanh lạnh lẽo. Hai người dần làm bạn với nhau, người đàn ông phía bên kia cửa sổ luôn ngồi dậy để rồi lại hướng mắt ra phía cửa sổ.

Ngắm nhìn những gì xảy ra phía bên ngoài cửa sổ kia, người đàn ông đó đã kể lại những gì mình nhìn thấy cho người bạn cùng phòng nghe, và rồi ông kể, kể rất say sưa, ông nghĩ đây là những gì ông có thể làm cho người kia vui. Đối với cả 2 đây có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất.

Để họ tạm quên đi 4 bức tường trống trải và ảm đạm của bệnh viện, qua ô cửa sổ họ lại thả hồn mình vào cuộc sống tươi đẹp, bầu trời như rộng mở, cả thế giới cũng như ùa vào để sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo. Người đàn ông bên cạnh bức tường luôn nhắm mắt lại, trong đầu đang hình dung cảnh cuộc sống tươi vui, đẹp đẽ qua lời miêu tả của người bạn cùng phòng.

Thế nhưng sáng hôm sau y tá bỗng phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời, người ông cứng đờ, không còn sức sống. Sau khi biết tin người đàn ông còn lại trong phòng buồn bã và ngỏ ý muốn đến bên chiếc giường kia để được ngắm thế giới bên ngoài. Nhưng thật bất ngờ bên ngoài chiếc cửa sổ chỉ là 1 bức tường màu xanh trống trơn. Thế giới mà ông hằng ao ước, chờ đợi, ngóng trông được nhìn thấy khi ở trong bệnh viện. Vậy mà giờ đây chỉ là 1 bức tường bao bọc quanh bệnh viện vô cùng trống trải và ảm đạm, ông lại hỏi người y tá và được cô cho biết người đàn ông ấy bị mù lòa và không thể sống được bao lâu. Nghe xong người ông trĩu nặng, lòng buồn bã.

Nội dung rút ra: Cuộc sống là vậy, cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay thì điều duy nhất còn lại là những gì bạn đã cho đi, đã cống hiến, đã đem đến niềm hạnh phúc và hi vọng cho mọi người xung quanh. Đây là những điều kì diệu mà vật chất hay tiền bạc cũng không thể mua được!

9 tháng 8 2018

Tôi được sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, từ nhỏ bố mẹ tôi đã luôn dặn tôi rằng phải cố gắng học tập, không được thua bạn nào cả, có như vậy sau này tôi sẽ không khổ giống bố mẹ tôi bây giờ. Tôi đã làm theo lời bố mẹ, suốt ngày tôi chỉ học và đọc sách, tôi không muốn nói chuyện với ai vì tôi cảm thấy như vậy sẽ lãng phí thời gian. Trên lớp, ngoài thời gian học tôi lại ngồi đọc sách và đọc truyện, tôi không mấy khi quan tâm đến các bạn xung quanh tôi đang làm gì, họ hỏi gì thì tôi nói nấy. Vì vậy nên năm nào tôi cũng đứng nhất lớp và tôi không chơi với bạn nào cả. Nhiệm vụ chính của tôi là học tập, tôi đã nghĩ như vậy!

Cho đến một ngày, có một bạn mới chuyển vào lớp tôi. Lần đầu bạn ấy vào lớp cô giáo giới thiệu bạn ấy tên là Trang ở lớp A2 chuyển sang. Nhìn bạn ấy hiền quá, tôi thấy tò mò không biết bạn ấy học có giỏi không? Vì tôi không thích ai học giỏi hơn tôi cả. Thật bất ngờ khi cô giáo bảo bạn ấy ngồi gần tôi, cô dặn tôi phải giúp đỡ bạn ấy học tập.

Giờ ra chơi buổi học hôm ấy, vẫn thói quen cũ tôi ngồi đọc sách. Thật ngạc nhiên khi Trang cũng không ra chơi, cứ ngồi bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, thấy vậy tôi quay sang hỏi “bạn nhìn gì vậy”,Trang mỉm cười nói “đó là quyển sách tớ thích nhất, tớ đã từng ước mơ mình được đọc nó dù chỉ một lần”. Thì ra Trang rất thích quyển sách tôi đang đọc, tôi cũng rất thích nó. Tôi nói với Trang “nếu bạn thích thì đọc xong tớ sẽ cho bạn mượn”. Trang cười nhẹ “thật nhé!”.Cuối giờ tôi đưa sách cho Trang, bạn ấy cảm ơn tôi rồi phấn khởi cho sách vào cặp. Sáng hôm sau đến lớp Trang kể cho tôi nghe về quyển sách đó, rồi kể cho tôi nghe về gia đình Trang. Thì ra, Trang còn có hoàn cảnh gia đình khó khăn hơn tôi, bạn ấy không có bố mẹ và ở với bà nội. Sách vở bạn ấy có là do hàng xóm khuyên góp và tặng lại. Trang rất thích đọc sách nhưng lại không có tiền để mua. Nghe Trang tâm sự tôi thấy bạn ấy vừa đáng thương vừa đáng khâm phục.Từ đó, tôi và Trang chơi rất thân với nhau. Chúng tôi cùng nhau học tập, tôi học giỏi nên tôi sẽ dạy cho Trang những kiến thức mà tôi biết, và cho Trang mượn những cuốn sách tôi đã đọc xong rồi. Cuối tuần được nghỉ tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của Trang nhổ tóc sâu. Chúng tôi hợp nhau đến từng sở thích về món ăn, đọc sách và nghe nhạc nữa. Đối với tôi, Trang là một người bạn tốt và vô cùng đáng mến. Thực sự thì chưa bao giờ tôi cảm thấy tâm trạng mình lại thoải mái đến thế, tôi đã lắng nghe nhiều hơn và chia sẻ nhiều hơn. Từ ngày có Trang là bạn, tôi không còn ngồi một mình một góc nữa. Đến giờ ra chơi, chúng tôi ra sân chơi nhảy dây, kéo co với các bạn rất vui. Trang đã làm cho tôi thay đổi, bạn ấy nói với tôi rằng “dù cuộc sống có khó khăn đến mấy thì chúng ta vẫn luôn phải cười vui vẻ”.Tôi đã thay đổi cách suy nghĩ từ khi chơi với Trang. Bạn ấy đã khiến cuộc sống của tôi thú vị hơn rất nhiều, tôi thấy mình sống thoải mái hơn và cười nhiều hơn. Cảm ơn Trang đã là bạn của tôi.Trong cuộc đời, ai cũng có những người bạn. Gặp được người bạn tốt là niềm hạnh phúc lớn lao. Tôi luôn trân trọng tình bạn giữa tôi và Trang, và chúng tôi sẽ cùng nhau cố gắng học tập và gìn giữ tình bạn luôn vui vẻ, bền vững.

Trời còn tờ mờ tối vậy mà anh gà trống oai phong đã cất tiếng gáy, báo hiệu mọi người thức dậy.

Phía đằng đông, những tia nắng đầu tiên của ông mặt trời đang dần nhô lên.

Bầu trời phía đông ửng hồng lạ kì !

Ông mặt trời như lòng đỏ một quả trứng gà được đặt trên chiếc mâm màu xám.

Những chị mây lúc bấy giờ như những chiếc thuyền bông trôi dạt trên trời.

8 tháng 8 2018

Trong văn bản "Vượt thác" của Võ Quảng, hình ảnh dượng Hương Thư "giống như một hiệp sĩ của Trường Sơn oai linh hùng vĩ" là một hình ảnh so sánh đầy sức gợi. Hình ảnh ấy khiến ta liên tưởng tới những hình ảnh huyền thoại anh hùng xưa với tầm vóc và sức mạnh phi thường của những Đăm Săn, Xinh Nhã bằng xương, bằng thịt đang hiển hiện trước mắt. So sánh như vậy, tác giả nhằm khắc hoạ nổi bật và tôn vinh sức mạnh của con người trong công cuộc chế ngự thiên nhiên. Lớp lớp những thế hệ trên mảnh đất này đã lao công khổ tứ với sự nghiệp chinh phục thiên nhiên hoang dã đổ giành phần sống cho mình, và hôm nay, không phải chỉ một mình dượng Hương Thư, không phải một mình người dân chài nào trên mảnh đất này đang đơn độc chống chọi với thác dữ mà là oai linh của hàng trăm người anh hùng đang tụ hội cùng hậu thế vượt qua thử thách. Không chỉ vậy, cách so sánh này còn đối lập mạnh mẽ với một hình ảnh "dượng Hương Thư ở nhà, nói năng nhỏ nhẻ, tính nết nhu mì, ai gọi cũng vâng vâng dạ dạ". Qua đó, tác giả khẳng định một phẩm chất đáng quí của người lao động: khiêm tốn, nhu mì đến nhút nhát trong cuộc đời thường, nhưng lại dũng mãnh, nhanh nhẹn, quyết liệt trọng công việc, trong khó khăn, thử thách.

8 tháng 8 2018

bn chép mạng

8 tháng 8 2018

Ngôi 1

8 tháng 8 2018

ngôi thứ nhất