K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

23 tháng 3

"Những ngôi sao thức ngoài kia

Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con. 

Đêm nay con ngủ giấc tròn

Mẹ là ngọn gió của con suốt đời"

Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chợt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời như vậy đó. 

Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. 

Pause 00:00 01:14 01:31 Mute

Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói "Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn" quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp. 

"Bàn tay ta làm nên tất cả

Có sức người sỏi đá cũng thành cơm"

Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lớn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao chai sạn, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.    Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà ...thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng. 

Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua. Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi. 

Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ. 

"Mẹ như biển cả mênh mông

Con luôn ghi nhớ công ơn của người".

23 tháng 3

nhớ tick cho mình với nha để mình kiếm SP và GP

23 tháng 3

Nếu bình minh là khởi đầu cho ngày mới thì hoàng hôn chính là thời điểm kết thúc một ngày. Không đẹp không rạng ngời như bình minh nhưng hoàng hôn lại khiến nhiều người thổn thức, ngẩn ngơ bởi cái đẹp, sự bình yên của thời điểm cuối ngày.

Bầu trời đang dịu lại, ánh nắng không còn chói chang, nhìn xa xa từng tia nắng cuối chìm dần dưới ngọn núi, ngọn cây thật thú vị. Ngọn núi phía chân trời như đang nuốt mặt trời chỉ còn lẻ loi vài thứ ánh sáng yếu ớt. Bầu trời cũng trở nên khác lạ hơn ban ngày khi mây nhiều hơn, từng đám mây trôi lững lờ. Những đàn chim ríu rít gọi nhau về tổ sau một ngày kiếm ăn vất vả.

Cảnh vật thiên nhiên của một ngày đang dần kết thúc, người nông dân trở về nhà sau một ngày làm việc ngoài cánh đồng, từng đàn trâu bò theo chân người du mục trở về chuồng, bước đi chậm chạp, bụng con nào con nấy no căng. Xa xa vang vọng tiếng chim kéo nhau về tổ trước khi trời sập tối. Xung quanh nhà những chú gà lon ton đi tìm chỗ ngủ, tiếng gà mái cục tác, tiếng gà con ríu rít tất cả lim dim chim vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Buổi tối đến cả nhà em lại quây quần bên nhau, bố vừa đi làm về, mẹ cũng đã chuẩn bị xong bữa tối. Bên ngoài sương đêm cũng đã bắt đầu xuất hiện và bao phủ trên nhiều cành cây ngọn cỏ, tiếng côn trùng bắt đầu xuất hiện văng vẳng, thế giới côn trùng đang vươn mình thức dậy sau cả ngày ẩn nấp. Em chợt nghĩ cả thế giới này chắc chẳng bao giờ nghỉ ngơi.

Quả thật là buổi chiều ngắm nhìn cảnh hoàng hôn thật bổ ích, thiên nhiên tươi đẹp và rộng lớn biết bao. Cảnh hoàng hôn quê em không tráng lệ như bình minh nhưng lại bình yên, huyền ảo kỳ.
23 tháng 3

tick cho mình với để mình kiếm SP và GP

23 tháng 3

câu khiến

24 tháng 3

câu khiến


23 tháng 3

Việt Nam, đất nước ta ơi!

Mênh mông biển lúa, bầu trời xanh thẳm, đẹp đến nao lòng. Những cánh cò bay lả, chao liệng trên đồng ruộng, tạo nên bức tranh quê hương thanh bình, thơ mộng. Mây mờ che phủ đỉnh Trường Sơn, lúc bình minh sương sớm, khi chiều tà hoàng hôn, càng làm cho vẻ đẹp đất nước thêm huyền ảo, nên thơ.

Bài thơ khắc họa vẻ đẹp dịu dàng mà hùng vĩ của Việt Nam khiến em xúc động, say mê. Qua từng câu thơ, ta cảm nhận được tình yêu tha thiết của nhà thơ Nguyễn Đình Thi với quê hương – mảnh đất gắn liền với ruộng đồng, núi rừng trải dài khắp mọi miền. Không gì đẹp bằng những cánh đồng lúa bát ngát, hương lúa thơm lan tỏa khắp thôn quê, những cánh cò trắng muốt bay rập rờn giữa trời xanh biếc.

Việt Nam ta đẹp và bình yên đến lạ – một vẻ đẹp khiến ta thêm tự hào, thêm yêu thương quê hương mình biết bao!

23 tháng 3

Việt Nam, đất nước ta ơi!

Mênh mông biển lúa, bầu trời xanh thẳm, đẹp đến nao lòng. Những cánh cò bay lả, chao liệng trên đồng ruộng, tạo nên bức tranh quê hương thanh bình, thơ mộng. Mây mờ che phủ đỉnh Trường Sơn, lúc bình minh sương sớm, khi chiều tà hoàng hôn, càng làm cho vẻ đẹp đất nước thêm huyền ảo, nên thơ.

Bài thơ khắc họa vẻ đẹp dịu dàng mà hùng vĩ của Việt Nam khiến em xúc động, say mê. Qua từng câu thơ, ta cảm nhận được tình yêu tha thiết của nhà thơ Nguyễn Đình Thi với quê hương – mảnh đất gắn liền với ruộng đồng, núi rừng trải dài khắp mọi miền. Không gì đẹp bằng những cánh đồng lúa bát ngát, hương lúa thơm lan tỏa khắp thôn quê, những cánh cò trắng muốt bay rập rờn giữa trời xanh biếc.

Việt Nam ta đẹp và bình yên đến lạ – một vẻ đẹp khiến ta thêm tự hào, thêm yêu thương quê hương mình biết bao!

Ông Mặt Trời lúc hoàng hôn như một bức tranh rực rỡ của thiên nhiên, mang trong mình vẻ đẹp huyền bí và lãng mạn. Khi mặt trời bắt đầu lặn xuống phía chân trời, nó dường như khoác lên mình chiếc áo vàng cam rực rỡ, phản chiếu ánh sáng nhuốm màu đỏ ấm áp, pha lẫn chút sắc tím, tạo thành một bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc. Ánh sáng dịu dàng, không còn gay gắt như ban ngày, mà trở nên nhẹ nhàng, mờ ảo, như một lời từ biệt dịu dàng của ngày đang nhường chỗ cho đêm.

Dần dần, ông Mặt Trời hạ thấp xuống, những tia sáng cuối cùng vẽ nên những đường nét lung linh trên mặt biển, cánh đồng hay những ngọn núi xa xa. Cảnh vật xung quanh cũng dần chìm trong màu sắc dịu mát, khi những bóng tối dài bắt đầu kéo đến. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, ông Mặt Trời vẫn tỏa ra sức sống mạnh mẽ, chiếu sáng những đám mây bồng bềnh, khiến chúng bừng lên những sắc đỏ, cam kỳ diệu.

Hoàng hôn như một lời tạm biệt ngọt ngào của ông Mặt Trời, nhưng cũng là sự hứa hẹn về một bình minh mới, nơi ông sẽ lại vươn lên từ phía chân trời, mang theo ánh sáng và niềm hy vọng.

Trong đoạn văn trên, đại từ "ấy" thay thế cho phần sau:

  • "Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một".

Đại từ "ấy" dùng để chỉ lại, nhấn mạnh vào chân lý về sự thống nhất của nước Việt Nam và dân tộc Việt Nam.

23 tháng 3

'Con người đang phá huỷ môi trường sống của họ, tôi là một ví dụ''. Các bạn có biết ai đang nói đấy không, chính là tôi, một dòng sông đang bị ô nhiễm.

Trước đây tôi là 1 con sông rất đẹp, rất trong. Ngồi trên thuyền có thể nhìn thấy cua, cá đang bơi dưới đó. Vậy mà giờ đây tôi lại thành ra như vậy. Tất cả những gì tôi đang phải gánh chịu là do con người gây ra mà họ đâu chịu trách nhiệm. Hằng ngày ít nhất là có trên 10 xô rác đổ lên thân thể tôi. Trên người tôi lềnh bềnh rác rưởi, đã vậy lại còn chất thải của các công ti nữa chứ.

Trước tôi trong xanh là vậy, thế mà giờ đây lại đục ngàu. Chẳng thể nhìn thấy gì khi ngồi trên thuyền nữa. Và những cô cậu học trò nghỉ hè cũng không thể bơi lội trên tôi được nữa. Tất cả chỉ là quá khứ.

Dù sao thì tôi cũng đã vậy. Tôi mong con người sẽ có ý thức bảo vệ môi trường sống của họ hơn. Tôi mong tôi chỉ là con sông đầu tiên và cũng là con sông cuối cùng bị họ huỷ hoại. Bảo vệ tôi cũng như bảo vệ họ.

Gửi loài người thân mến,

Ta là một dòng sông, từng hiền hòa uốn mình qua những cánh đồng xanh mướt, qua những bản làng trù phú. Ta mang đến sự sống cho muôn loài, tưới mát cho cây cối, cho những cánh đồng lúa vàng óng ả. Ta là nguồn nước trong lành, là nơi những đàn cá tung tăng bơi lội, là nơi những đứa trẻ nô đùa thỏa thích.

Nhưng giờ đây, ta đang hấp hối. Ta đang chết dần, chết mòn bởi chính những hành động vô tâm, vô trách nhiệm của các ngươi. Những dòng nước thải đen ngòm, hôi thối từ các nhà máy, xí nghiệp cứ đổ thẳng vào ta. Những túi nilon, rác thải sinh hoạt cứ vô tư trôi nổi trên mặt nước ta. Những hóa chất độc hại từ các cánh đồng, nương rẫy cứ ngấm dần vào lòng ta.

Ta không còn là dòng sông trong xanh, hiền hòa như xưa nữa. Ta trở thành một dòng sông chết, một dòng sông ô nhiễm. Những đàn cá không còn nơi sinh sống, những cánh đồng không còn được tưới mát, và những đứa trẻ không còn dám đến gần ta.

Loài người ơi, các ngươi có biết rằng các ngươi đang tự hủy hoại chính cuộc sống của mình không? Các ngươi đang tự đầu độc nguồn nước, nguồn sống của chính mình. Các ngươi đang phá hủy môi trường sống của muôn loài, trong đó có cả các ngươi.

Ta khẩn thiết kêu gọi các ngươi hãy dừng lại! Hãy dừng lại những hành động vô tâm, vô trách nhiệm của mình! Hãy cứu lấy ta, hãy cứu lấy nguồn nước, hãy cứu lấy môi trường sống của chúng ta!

Hãy cùng nhau hành động để bảo vệ nguồn nước, bảo vệ môi trường. Hãy cùng nhau xây dựng một cuộc sống xanh, sạch, đẹp cho muôn đời sau.

Ta tin rằng, nếu các ngươi cùng nhau chung tay, chúng ta sẽ có thể cứu lấy dòng sông này, cứu lấy hành tinh này.

Xin hãy lắng nghe lời kêu cứu của ta!

Dòng sông đang hấp hối.

Trong cuộc đời học sinh, ai cũng có cho mình một người bạn thân thiết. Đối với tôi, người bạn thân nhất chính là Linh, một cô bạn học cùng lớp 5 với tôi.

Linh có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc đen dài ngang lưng lúc nào cũng được bạn buộc gọn gàng. Khuôn mặt bầu bĩnh của Linh nổi bật với đôi mắt to tròn, đen láy. Mỗi khi Linh cười, đôi mắt ấy lại ánh lên những tia tinh nghịch, đáng yêu. Nụ cười của Linh cũng rất tươi tắn, rạng rỡ, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ, thoải mái.

Không chỉ có ngoại hình dễ thương, Linh còn là một người bạn vô cùng tốt bụng và hòa đồng. Bạn luôn sẵn sàng giúp đỡ bạn bè trong học tập cũng như trong cuộc sống. Những lúc tôi gặp khó khăn trong bài tập, Linh luôn kiên nhẫn giảng giải cho tôi đến khi tôi hiểu bài. Khi tôi buồn, Linh luôn ở bên cạnh lắng nghe và động viên tôi.

Linh học rất giỏi, đặc biệt là môn Toán và Tiếng Việt. Trong các giờ học, Linh luôn hăng hái phát biểu ý kiến và đóng góp xây dựng bài. Không chỉ học giỏi, Linh còn là một người bạn rất vui tính và hài hước. Bạn thường kể những câu chuyện cười thú vị khiến cho cả lớp cười nghiêng ngả.

Tôi và Linh đã chơi thân với nhau được 5 năm rồi. Chúng tôi cùng nhau đến trường, cùng nhau học tập, vui chơi. Những kỷ niệm đẹp đẽ ấy sẽ mãi là những ký ức không thể nào quên trong tuổi học trò của tôi. Tôi rất trân trọng tình bạn với Linh và mong rằng tình bạn của chúng tôi sẽ mãi bền chặt.

Tuyệt vời, hãy cùng nhau giải nghĩa những câu tục ngữ này nhé!

  • a) Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh:
    • Câu tục ngữ này thể hiện tinh thần yêu nước, chống giặc ngoại xâm của dân tộc Việt Nam. Khi đất nước lâm nguy, không phân biệt già trẻ, gái trai, mọi người đều sẵn sàng đứng lên bảo vệ tổ quốc.
  • b) Vào sinh ra tử:
    • Câu tục ngữ này chỉ những tình huống nguy hiểm, gian nan, đối mặt với cái chết. Nó thường được dùng để nói về những người đã trải qua nhiều khó khăn, thử thách lớn lao.
  • c) Bài binh bố trận:
    • Câu tục ngữ này có nghĩa là sắp xếp, tổ chức lực lượng để chuẩn bị cho một trận chiến hoặc một công việc quan trọng. Nó cũng có thể được dùng để chỉ việc lên kế hoạch, tính toán cẩn thận trước khi hành động.
  • d) Thương người như thể thương thân:
    • Câu tục ngữ này thể hiện lòng nhân ái, sự đồng cảm và yêu thương con người. Nó khuyên chúng ta nên biết đặt mình vào vị trí của người khác, chia sẻ và giúp đỡ những người gặp khó khăn.
  • e) Thương nhau củ ấu cũng tròn:
    • Câu tục ngữ này thể hiện tình yêu thương, sự đoàn kết và gắn bó giữa con người. Khi có tình cảm chân thành, mọi khó khăn, thiếu thốn đều có thể vượt qua.