Nhưng bạn tôi vẫn quần nhau với mập Biển sủi tăm. Tanh ngắt. Đục ngầu Trong khoảng nước nông, bạn tôi bơi đứng Mập chỉ chờn vờn, chẳng đớp được đâu Hình tượng “bạn tôi" trong đoạn thơ trên được khắc hoạ với những đặc điểm nào? giúp với ajj
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.


Hễ em điểm cao,mẹ lại thưởng
(Chủ ngữ 1: em, vị ngữ 1: điểm cao, chủ ngữ 2: mẹ, vị ngữ 2: lại thưởng)
Buổi chiều nắng chưa nhạt,sương đã buông xuống mặt biển
(Chủ ngữ 1: nắng, vị ngữ 1: chưa nhạt, chủ ngữ 2: sương, vị ngữ 2: đã buông xuống mặt biển)
Mặt trời lên cao,sương dần tan
(Chủ ngữ 1: mặt trời, vị ngữ 1: lên cao, chủ ngữ 2: sương, vị ngữ 2: tan dần)
okii
câu 1) Hễ em/ điểm cao,//mẹ/ lại thưởng
CN VN CN VN
câu 2)buổi chiều nắng/ chưa nhạt,//sương/ đã buông xuống mặt biển
TN CN VN CN VN
câu 3)mặt trời/ lên cao,//sương/dần tan
CN VN CN VN
mik ik thi trạng nguyên nên đề dạng này mik làm nhiều rồi,yên tâm,sai thì thôi =))))
❤❤

"Mẹ là cả bầu trời" - câu nói ấy đã đi sâu vào tiềm thức mỗi người, khẳng định vai trò to lớn của người mẹ trong cuộc đời mỗi chúng ta. Từ khi cất tiếng khóc chào đời, chúng ta đã nằm trong vòng tay mẹ, được mẹ ôm ấp, vỗ về, chở che. Nhưng rồi, khi lớn lên, chúng ta phải đối mặt với câu hỏi: Nên trưởng thành trong vòng tay mẹ hay rời vòng tay mẹ để trưởng thành? Đây là một câu hỏi không có câu trả lời đúng sai tuyệt đối, bởi lẽ mỗi người có một hoàn cảnh, một quan điểm khác nhau.
Có người cho rằng nên trưởng thành trong vòng tay mẹ, bởi lẽ:
- Tình cảm gia đình là vô giá: Vòng tay mẹ là biểu tượng của tình yêu thương, sự an toàn, là nơi ta tìm thấy bình yên sau những mệt mỏi, lo toan của cuộc sống.
- Sự chăm sóc, che chở của mẹ giúp ta vững tin hơn: Mẹ luôn là người bên cạnh, động viên, giúp đỡ ta vượt qua khó khăn, thử thách.
Trưởng thành trong vòng tay mẹ giúp ta giữ gìn những giá trị truyền thống tốt đẹp: Mẹ là người truyền lại cho ta những giá trị văn hóa, đạo đức, giúp ta hiểu rõ hơn về nguồn cội của mình. Tuy nhiên, cũng có người cho rằng nên rời vòng tay mẹ để trưởng thành, bởi lẽ:
- Rời vòng tay mẹ giúp ta tự lập hơn: Khi phải tự mình đối mặt với cuộc sống, ta sẽ học được cách tự giải quyết vấn đề, tự chịu trách nhiệm về hành động của mình.
- Rời vòng tay mẹ giúp ta khám phá thế giới: Khi bước ra khỏi vòng tay mẹ, ta sẽ có cơ hội tiếp xúc với những điều mới mẻ, khám phá những điều thú vị, từ đó mở rộng kiến thức và tầm nhìn của mình.
- Rời vòng tay mẹ giúp ta trưởng thành hơn: Những khó khăn, thử thách trong cuộc sống sẽ giúp ta rèn luyện bản lĩnh, ý chí, từ đó trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Vậy, nên trưởng thành trong vòng tay mẹ hay rời vòng tay mẹ để trưởng thành? Câu trả lời là cả hai.
Trưởng thành là một quá trình: Đó là quá trình chúng ta vừa học cách tự lập, vừa giữ gìn những giá trị tốt đẹp của gia đình. Vòng tay mẹ là điểm tựa vững chắc: Dù đi đâu, về đâu, mẹ vẫn luôn là người yêu thương, ủng hộ ta vô điều kiện. Rời vòng tay mẹ là để khám phá bản thân: Đó là cách ta học cách tự lập, tự tin đối mặt với cuộc sống.
Mỗi người có một cách trưởng thành khác nhau. Điều quan trọng là chúng ta phải biết cân bằng giữa việc tự lập và giữ gìn tình cảm gia đình. Hãy luôn trân trọng những giây phút ở bên mẹ, hãy biết ơn những gì mẹ đã làm cho ta. Đồng thời, hãy dũng cảm bước ra khỏi vòng tay mẹ để khám phá thế giới, để trưởng thành và hoàn thiện bản thân mình.

Quê hương! Hai chữ thiêng liêng gợi biết bao bao cảm xúc trong lòng mỗi người. Mỗi khi nhắc đến quê hương ta lại thấy bồi hồi xúc động, những kỉ niệm từ thuở ấu thơ lại ùa về mang theo biết bao hoài niệm và tình cảm yêu quê hương da diết. Chính vì vậy khi nghe những vần thơ của Đỗ Trung Quân viết về quê hương, chắc hẳn ai trong chúng ta cũng có thể thấy bóng dáng mình trong đó. "Quê hương là chùm khế ngọt Cho con trèo hái mỗi ngày Quê hương là đường đi học Con về rợp bướm vàng bay." Ông hẳn yêu quê hương tha thiết và nồng nàn cháy bỏng thì mới có thể đặt ngòi bút viết ra những câu thơ thắm thiết, cảm động đến cháy bỏng và đi sâu vào lòng người đến vậy. Mỗi câu thơ mà tác giả viết ra khiến cho những độc giả cảm nhận quê hương như đang hiện diện ngay trước mắt, là tuổi thơ chơi đùa mà không mảy may suy nghĩ đến cuộc sống xô bồ của hiện tại, sự hồn nhiên, vô lo vô nghĩ. Mỗi câu thơ đều vẽ lên một khung cảnh thân thương, quê hương là chum khế ngọt - là một trong những hình ảnh gần gũi của mỗi đứa trẻ, gợi về ký ức tuổi thơ cùng chúng bạn trèo lên cây hái trái ngọt để ăn. Quê hương là đường đi học, con đường vẽ lên sự tri thức, vẽ lên một tương lai sáng lạn của mỗi người, vẽ lên sự khát vọng xây dựng nước nhà vững mạnh, an lạc. Quê hương là cánh diều, là niềm vui của mỗi đứa trẻ, là nơi cánh đồng bao la bát ngát, hương lúa bao quanh để những đứa trẻ chạy nhảy tung tăng thả lên những niềm vui, ước mơ, sự mệt mỏi sau một ngày học tập và phụ giúp cha mẹ việc đồng áng. Quê hương là con đò nhỏ, là con thuyền- một hình ảnh giản dị mà đỗi thân thương gần gũi của làng quê Việt Nam, một người bạn tri kỷ đưa con người qua sông để đi làm ăn, để đi học, để tìm vùng đất mới kiếm kế sinh nhai. Hình ảnh êm đềm, nhẹ nhành nhưng cũng khiến con người khi nhắc đến có chút bùi ngùi xót xa, những con người xa quê để tha phương cầu thực, nhớ quê hương đến thắm thiết, muốn một ngày trở về cố hương. Hình ảnh con thuyền khua nước cũng hiện lên để nhằm nhắc nhở rằng, quê hương là chốn đi về- là hình ảnh người mẹ hiền vỗ về đứa con của mình, dù có đi đâu, làm gì thì vẫn nhớ về quê hương. Hình ảnh người mẹ hiện lên trong cầu trẻ nhỏ, chiếc nón lá- những đặc trưng của người mẹ Việt Nam, quê hương Việt Nam anh hùng, hiện lên thiêng liêng, ngọt ngào nhưng cũng gợi lên sự yêu thương của quê hương, có người mẹ của ta đang hiện diện một thời hi sinh tuổi xuân để nuôi ta khôn lớn thành người, quê hương cũng vậy đấy, thay đổi từng ngày từng phút để nuôi dưỡng tâm hồn con người lớn lên, quê hương mộc mạc có hương đồng cỏ nội thật giản dị nhưng làm lòng người xót xa đến lạ, đó là hình ảnh của ký ức hiện diện lên và cũng chỉ xuất hiện một lần trong một khoảng thời gian duy nhất của mỗi đời người…
Quê hương hiện hữu qua từng lời thơ câu chữ của nhà thơ, qua đó thể hiện lòng khao khát cháy bỏng thể hiện lòng yêu quê hương đất nước của chính tác giả nói riêng và toàn bộ con người Việt Nam nói chung

Chương 1: Ánh sáng tắt dần “Liệu có ánh sáng nào không tắt trước khi chết? Hay tất cả chỉ là những lời dối trá để mình tin rằng chúng ta vẫn còn sống?” Mỹ An tự hỏi mình, mắt không rời khỏi bóng tối bên ngoài cửa sổ. Ánh sáng của mặt trời đã lụi tắt từ lâu, để lại một không gian lạnh lẽo như đang nuốt chửng từng phần cơ thể cô. Lặng lẽ, im lìm. Mỗi đêm, cô lại đối diện với bóng tối này, nơi không có hy vọng, không có lý do nào để tiếp tục đấu tranh. Cô mím chặt môi, đôi mắt mờ đục như muốn dập tắt mọi ý nghĩ. Tại sao phải sống trong khi mọi thứ xung quanh cô đã chết? Mẹ đi rồi, không còn ai gọi tên cô nữa. Không còn ai cần cô nữa. Một phần cơ thể cô, một phần linh hồn cô đã bị xé toạc ra. Giờ đây, cô chỉ là cái vỏ trống rỗng, lê bước vô định qua những ngày tháng lạnh giá, chỉ chờ đợi cái kết không thể tránh khỏi. “Mẹ… liệu mẹ còn yêu con không? Con… có còn xứng đáng để mẹ yêu không?” Mỹ An thở dài, nhưng trong hơi thở ấy không có sự khát khao. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Câu hỏi ấy không cần lời đáp. Cô biết, trong một thế giới không còn ánh sáng, tình yêu cũng chỉ là một trò chơi vô nghĩa. Cô nhìn vào đôi tay mình, như nhìn vào những mảnh vỡ của chính mình. Những ngón tay lạnh giá, xám xịt, không còn cảm giác. Mỗi vết sẹo, mỗi vết thương, mỗi lần cô tự cắt đứt sự sống của mình như thể một lời khẳng định rằng, cô đang tìm cách chạm đến cái kết mà mình không thể tránh. Cái đau này không phải là cái đau để tìm sự giải thoát. Đó chỉ là cái đau để xác nhận rằng, cô còn tồn tại. “Mỗi vết sẹo là một lời nhắc nhở rằng tôi đã cảm thấy. Nhưng bây giờ, tôi không còn muốn cảm thấy nữa.” Cô đứng dậy, bước đi chầm chậm trong căn phòng vắng lặng. Đôi chân nặng nề, như mang theo hàng tấn nỗi buồn, nỗi tuyệt vọng chưa bao giờ rời bỏ cô. Cô bước qua những kỷ niệm, qua những tháng ngày đã chết, qua những hình ảnh không còn sống trong trí nhớ của cô nữa. Mọi thứ xung quanh như đã trở thành những đám mây đen, không một tia sáng nào có thể xuyên qua. “Mẹ ơi… nếu con chết đi, có ai nhớ đến con không?” Mỹ An thở dài, giọng khản đặc. Nhưng không một giọt nước mắt rơi. Cô đã khóc quá nhiều. Cảm giác của sự mất mát đã quá quen thuộc. Cô không biết liệu có ai đau đớn khi cô biến mất, liệu có ai cảm thấy sự trống vắng khi cô không còn tồn tại. Nhưng nếu có, liệu họ có thực sự hiểu được nỗi đau mà cô đã chịu đựng? Tay cô chạm nhẹ lên cổ tay, nơi những vết sẹo sâu hoắm vẫn còn in dấu. Mỗi vết sẹo là một đoạn đường cô đã đi qua, là những đêm không ngủ, là những lần cô tự làm tổn thương chính mình trong sự tuyệt vọng. Cô đã cố gắng quên đi tất cả, nhưng làm sao có thể quên đi những gì đã khắc sâu vào cơ thể mình? Làm sao có thể quên đi những ngày tháng tăm tối, khi cô chỉ biết tự dằn vặt và tra tấn mình? “Cô có thể tìm một lối thoát nào không? Hay chỉ có thể tự hủy hoại mình mãi mãi?” Cô thầm hỏi, đôi môi khẽ mím lại. Bên ngoài, gió thổi mạnh, vờn quanh những cành cây khô cằn. Từng cơn gió lạnh buốt như cắt vào da thịt, nhưng trong lòng cô lại chỉ còn lại sự trống rỗng. “Tôi còn lại gì nữa khi đã không còn niềm tin?” Cô tự hỏi mình, từng bước di chuyển trong căn phòng rộng lớn như bước đi giữa một thế giới chết chóc. Những câu hỏi dần chìm vào không gian, không có ai trả lời. Mỹ An đứng đó, nhìn vào bóng tối, cảm giác như mình là một phần của nó. “Nếu tôi từ bỏ, liệu có ai cảm thấy mất mát không? Hay tôi chỉ là một đám bụi bay qua đời người khác?” Cô không thể trả lời. Không còn câu trả lời nào nữa. Tất cả chỉ là sự im lặng, và bóng tối không bao giờ buông tha. “Liệu tôi có còn đủ sức để yêu thương chính mình không?” Câu hỏi ấy vang lên trong đầu cô, nhưng không có câu trả lời. Cô không biết mình còn lại gì nữa ngoài sự tuyệt vọng mệt mỏi. Những vết sẹo, những đêm dài, những lần tự hại bản thân… tất cả đều là những dấu hiệu cho thấy cô đã không thể cứu mình. Nhưng liệu có một điều gì khác, ngoài cái đau này, mà cô có thể cảm nhận được? Cô đưa tay lên cổ tay, nơi những vết sẹo như nhắc nhở cô về những lần cố gắng tự cứu mình. Nhưng cô biết, những vết sẹo ấy chỉ là minh chứng cho sự thất bại. Và khi cô nhìn vào vết thương, cô không thấy một chút hy vọng nào nữa. “Tôi không còn gì để giữ lại nữa. Tôi không thể đi tiếp.” Bóng tối lại bao trùm lấy cô, không có một chút ánh sáng nào. Nhưng trong bóng tối đó, cô lại cảm thấy mình lạc lõng hơn bao giờ hết. Chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: “Nếu tôi buông bỏ, liệu tôi có tìm được sự thanh thản không?” Và rồi, câu hỏi đó chìm vào không gian tĩnh lặng, như một đám mây đen lướt qua bầu trời vô hồn.
-Mối quan hệ với "mập Biển":
+ "Bạn tôi" đang "quần nhau" với "mập Biển" cho thấy một cuộc đấu tranh, một cuộc đối đầu. "Mập Biển" có thể tượng trưng cho một khó khăn, thử thách, hoặc một đối thủ nào đó mà "bạn tôi" phải đối mặt. + Môi trường xung quanh: "Trong khoảng nước nông" gợi lên một không gian hạn chế, có thể là một ao hồ, một con sông nhỏ. Nước "nóng" và "đục ng" tạo cảm giác ngột ngạt, khó chịu, tăng thêm sự căng thẳng của cuộc đấu tranh. + Hành động của "bạn tôi": "bơi đứng", "Mập chỉ chộn vờn": Những hành động này thể hiện sự quyết tâm, kiên trì của "bạn tôi" trong cuộc đấu tranh. Tuy nhiên, "Mập" lại tỏ ra lẩn tránh, không đối đầu trực diện. - Từ những chi tiết trên, ta có thể hình dung "bạn tôi" là: + Một người kiên trì, quyết tâm: "Bạn tôi" không dễ dàng bỏ cuộc mà luôn cố gắng vượt qua khó khăn. + Một người dũng cảm: "Bạn tôi" dám đối mặt với thử thách, dù biết rằng đối thủ rất mạnh. + Một người có ý chí mạnh mẽ: Dù gặp phải nhiều khó khăn, "bạn tôi" vẫn không hề nản lòng. - Những đặc điểm này của "bạn tôi" có thể được so sánh với nhiều hình tượng khác nhau trong cuộc sống: + Một người lính: Đang chiến đấu bảo vệ Tổ quốc, đối mặt với nhiều khó khăn, nguy hiểm. + Một người nông dân: Đang vật lộn với thiên nhiên để mưu sinh. + Một người đang cố gắng vượt qua khó khăn trong cuộc sống: Đó có thể là khó khăn về vật chất, tinh thần, hoặc cả hai.