K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1 tháng 1 2022

Happy New Yeah / n

1 tháng 1 2022
Happy New Yeah Chúc bn năm mới mạnh khỏe nha bn !
Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi phía dưới:THỎ VÀ RÙAThỏ và Rùa làm bạn với nhau trong rừng. Thỏ hay cười nhạo sự chậm chạp của Rùa. Thấy vậy, Rùa mới nói với Thỏ: “ Anh cứ chê tôi chậm chạp, vậy chúng ta thử chạy đua với nhau xem ai chạy nhanh hơn.”. Thỏ đồng ý. Chúng đặt ra một đường đua rồi bắt đầu xuất phát. Thỏ chạy ù một cái đã bỏ xa Rùa. Nó nghĩ thầm...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau và trả lời các câu hỏi phía dưới:

THỎ VÀ RÙA

Thỏ và Rùa làm bạn với nhau trong rừng. Thỏ hay cười nhạo sự chậm chạp của Rùa. Thấy vậy, Rùa mới nói với Thỏ: “ Anh cứ chê tôi chậm chạp, vậy chúng ta thử chạy đua với nhau xem ai chạy nhanh hơn.”. Thỏ đồng ý. Chúng đặt ra một đường đua rồi bắt đầu xuất phát. Thỏ chạy ù một cái đã bỏ xa Rùa. Nó nghĩ thầm con Rùa chậm chạp còn lâu mới chạy đến nơi. Vì vậy nó liền nằm khểnh trên bãi cỏ và đánh một giấc say sưa.

Khi Thỏ tỉnh dậy, nó thấy Rùa đã đi gần đến đích. Thỏ liền ba chân bốn cẳng phi thật nhanh nhưng đã muộn rồi. Rùa đã đến đích trước nó.

(Sưu tầm)

Câu 1: Văn bản “Thỏ và Rùa” được viết theo phương thức biểu đạt chính và ngôi kể nào? Kể hai văn bản cùng phương thức biểu đạt và ngôi kể em đã được học trong chương trình Ngữ văn 6?

Câu 2: Xác định một biện pháp tu từ được sử dụng trong văn bản và nêu tác dụng?

Câu 3: Thỏ hay cười nhạo sự chậm chạp của Rùa

Xác định chủ ngữ và vị ngữ trong câu trên? Cho biết Vị ngữ do cụm từ gì đảm nhiệm?

Câu 4: Từ truyện“Thỏ và Rùa” em rút ra được bài học gì? Hãy viết một đoạn văn (khoảng 4-5 câu) trình bày suy nghĩ của em về bài học đó

 
0

Thời gian qua thật nhanh, thấm thoát đã mười năm trôi qua. Bây giờ tôi là một sinh viên, tôi trở về thăm lại mái trường trung học cơ sở thân yêu.

Con đường dẫn tôi đến trường đã có một sự thay đổi kì lạ, khiến tôi không thể nhận ra được nữa. Đường được trải nhựa phẳng lì, khác xa con đường đầy sỏi đá, ổ gà ngày nào. Thấp thoáng mái trường hiện ra trong sương sớm. Cổng trường ngày xưa nước sơn phai màu vì mưa nắng, nay đã được sơn lại. Bước vào sân trường tôi thấy cả một rừng cây cổ thụ. Cây phượng do lớp tôi trồng nay cũng đã lớn ơi là lớn. Chao ôi! Nó lớn nhanh thật đấy, thân cây to lớn, tán lá trải rộng như muôn che kín cả một góc sân trường. Tôi ngồi dưới gốc cây và nhìn quang cảnh trường. Dãy nhà có lớp 6B của tôi nay đã được xây dựng lại, đẹp và khang trang hơn rất nhiều. Nhà có cửa kính, nền lát đá hoa, trong phòng có quạt trần, có đèn điện. Từ xa, tôi đã nghe thấy giọng nói âu yếm và quen thuộc trong lớp 6B vọng ra. Tôi tiến lại gần hơn, những cô cậu học sinh ngồi cạnh cửa sổ nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn vào thấy một dáng người gầy và dong dỏng cao, mái tóc dài xoã ngang vai, tôi nhận ra là cô Nga, cô đã từng chủ nhiệm năm tôi học lớp sáu. Tôi đứng nghe cô giảng bài và nhớ lại cái cảm giác được nghe cô dạy học. Tôi không bao giò quên được những bài học mà cô đã dạy.

Một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến. Cố Nga cho cả lớp nghỉ rồi cô thu dọn sách vở và ra khỏi lớp. Tôi liền bước đến bên cô và chào:

- Em chào cô ạ! Cô có nhận ra em không?

- Cô nhìn tôi với ánh mắt dịu hiền, trong ánh mắt ấy có sự ngỡ ngàng. Cô nhìn tôi một lúc rồi nói:

- Có phải Thảo không em?

Tôi reo lên:

- Dạ thưa cô, đúng rồi ạ! Em là Thảo, học sinh cũ của cô đây.

Tôi rất mừng vì cô đã nhận ra tôi, một đứa học sinh ngang bướng và nghịch ngợm thuở nào. Tôi còn nhớ, có lần tôi đã làm cho lớp không xếp thứ nhất toàn trường chỉ vì tôi đi học muộn. Nhưng hôm đó, cô đã không trách mắng tôi, cô chỉ khuyên: “Lần sau em cố gắng đi học sớm, đừng để cả lớp vì em mà bị ảnh hưởng”.

Khi nói chuyện với cô tôi nhận ra trên khuôn mặt cô đã có nhiều nếp nhăn và tóc cô đã điểm bạc.

Bỗng, một hồi trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã hết, cô phải vào lớp dạy học, nhưng cô trò vẫn lưu luyến mãi không muốn rời nhau.

Tạm biệt mái trường trung học thân yêu, nơi đã để lại trong tôi bao kỉ niệm vui buồn và là nơi đã chắp cánh cho tôi bao ước mơ hi vọng. Dù là mười năm hay bao nhiêu năm nữa, tôi cũng sẽ mãi nhớ về ngôi trường thân yêu của tôi. Xin chào nhé mái trường thân yêu!

2 tháng 1 2022

Trường Tiểu học Cát Linh của em là một trường nhỏ của quận Ba Đình. Nhưng năm học lớp 4 này của em, trường đã có nhiều thay đổi khiến em vô cùng thích thú.

Con đường trước cổng trường đã được làm rộng hơn, cao hơn, bằng phẳng và thoáng đãng. Hai bên đường còn có vỉa hè sạch đẹp, có những cây phượng được trồng thẳng hàng rất đẹp mắt.

Nhìn ra con đường đẹp đẽ ấy là cổng trường uy nghiêm cũng đã được xây mới. Tấm biển trường ngày nào đã được sơn màu lại nhưng vẫn được trang trí và sơn màu như cũ - nó giống hệt với hình ảnh tấm biển trường em được nhìn thấy vào ngày đầu tiên em bước vào lớp 1. Em cứ đứng ngắm mãi tấm biển ấy không thôi. Vừa thân quen lại vừa ngỡ ngàng như cậu bé lớp 1 ngày đầu nhập học.

Bước qua cánh cổng trường rộng mở là một không gian vừa lạ vừa quen. Lạ vì sân trường rộng hơn ngày trước rất nhiều. Trước đấy, sân trường chỉ bằng một nửa thế này và được lát gạch màu đỏ, nửa còn lại là một khu đất trống với cỏ dại với những cây bằng lăng gầy gò. Bây giờ, tất cả được lát gạch, những cây bóng mát trong sân trường được xây bồn và chăm sóc chu đáo nên tất cả đều tươi xanh tròn tán. Dưới mỗi tán cây lớn lại có những chiếc ghế đá dành cho học sinh ngồi nghỉ ngơi sau khi đã chơi đùa thỏa thích.

Hai dãy phòng học được xây hai bên vuông góc với khu nhà của các thầy cô thì đã được xây mới hoàn toàn. Đó là hai dãy nhà ba tầng khang trang và rất đẹp đẽ với đầy đủ phương tiện dạy học rất hiện đại: bàn ghế mới, bảng viết mới, phòng được trang bị cả điều hòa. Phòng nào cũng được trang trí bằng những tranh ảnh, dụng cụ rực rỡ và đẹp mắt.

Trường tiểu học Cát Linh của em năm học mới có nhiều thay đổi thật đẹp và tuyệt vời. Chắc chắn chúng em sẽ có năm học mới thật vui tươi và tiến bộ.


 

1 tháng 1 2022

TL

Thời gian canô phải di chuyển: 9 : 24 = 0,375 (giờ) = 22,5 (phút)

Năm mới vào kênh H-EDITOR xem vid nha!!! Thanks!

1 tháng 1 2022

Thời gian ca nô đi hết quãng đường đó là:

                    9 : 24 = 0,375 (giờ)

Đổi 0,375 giờ = 22,5 phút

                              Đáp số: 22,5 phút

Lòng nhân ái thật sựMột cơn bão vừa tàn phá thị trấn nhỏ ở gần thành phố của chúng tôi làm nhiều gia đình phải sống trong cảnh khốn khó. Tất cả các tờ báo địa phương đều đăng hình ảnh và những câu chuyện thương tâm về một số gia đình mất mát nhiều nhất. Có một bức ảnh làm tôi xúc động. Một phụ nữ trẻ đứng trước ngôi nhà đổ nát của mình, gương mặt hằn sâu nỗi...
Đọc tiếp

Lòng nhân ái thật sự

Một cơn bão vừa tàn phá thị trấn nhỏ ở gần thành phố của chúng tôi làm nhiều gia đình phải sống trong cảnh khốn khó. Tất cả các tờ báo địa phương đều đăng hình ảnh và những câu chuyện thương tâm về một số gia đình mất mát nhiều nhất. Có một bức ảnh làm tôi xúc động. Một phụ nữ trẻ đứng trước ngôi nhà đổ nát của mình, gương mặt hằn sâu nỗi đau đớn. Đứng cạnh bà là một cậu bé chừng 7 hay 8 tuổi, mắt nhìn xuống. Đứa con gái nhỏ bám chặt quần mẹ, nhìn chằm chặp vào máy ảnh, mắt mở to vẻ bối rối và sợ hãi. Bài báo đi kèm kêu gọi mọi người giúp đỡ những người trong gia đình đó. Tôi nhận thấy đây sẽ là một cơ hội tốt để dạy các con mình giúp đỡ những người kém may mắn hơn.

Tôi đưa tấm ảnh gia đình đó cho các con tôi xem, giải thích nỗi khổ của họ cho hai đứa con trai sinh đôi 7 tuổi và đứa con gái 3 tuổi. Tôi bảo chúng: “Chúng ta có quá nhiều trong khi những người này bây giờ không còn gì cả. Chúng ta hãy chia sẻ với họ những gì mình có.”. Tôi và hai con trai chất vào thùng cứu trợ nào đồ hộp và xà bông, mì gói,… Tôi cũng khuyến khích chúng chọn ra một số đồ chơi mà chúng không chơi nữa. Đứng nhìn hai anh sắp xếp mọi thứ, con gái tôi có vẻ nghĩ ngợi. Tôi nói với con: “Mẹ sẽ giúp con tìm một thứ gì đó cho em bé trong ảnh.”.

Trong lúc hai anh mình đặt những món đồ chơi cũ chúng đã chọn vào thùng, con gái tôi đi vào, tay ôm chặt con búp bê cũ kĩ nhạt màu, tóc rối bù, nhưng là món đồ chơi nó yêu thích nhất. Nó ôm hôn con búp bê lần chót trước khi bỏ vào thùng. Tôi nói: “Con không cần phải cho nó, con thương nó lắm mà.”.

Con gái tôi gật đầu nghiêm trang: “Nó đem lại niềm vui cho con mẹ ạ, có lẽ nó cũng sẽ đem lại niềm vui cho bạn kia.”

Tôi nhìn sững con, chợt nhận ra rằng bất cứ ai cũng có thể đem cho những thứ mình bỏ đi, nhưng lòng nhân ái thật sự là đem cho những gì mình yêu quý nhất.

(Theo báo điện tử - hoathuytinh.com)

Câu 1. Điều gì đã khiến người mẹ trong câu chuyện cảm thấy xúc động?

A - Bức ảnh trên báo đăng hình một gia đình bị bão tàn phá rất thương tâm

B - Cơn bão vừa tàn phá một thị trấn làm nhiều gia đình phải sống khốn khó

C - Bài báo kêu kêu gọi mọi người giúp đỡ những người trong gia đình bị gặp nạn

Câu 2. Người mẹ muốn dạy các con mình điều gì?

A - Biết cho đi những thứ mà mình không cần dùng nữa trong cuộc sống

B - Biết nhận ra mình là người may mắn và giúp đỡ người gặp khó khăn

C - Biết chia sẻ với những con người đã gặp hoàn cảnh không may mắn

Câu 3. Cô bé 3 tuổi đã gửi bạn gái trong bức ảnh cái gì?

A - Rất nhiều đồ hộp, xà bông, mì gói và đồ chơi cũ

B - Con búp bê cũ nhưng là đồ chơi bé yêu thích nhất

C - Con búp bê cũ là đồ chơi bé không thích chơi nữa

Câu 4. Câu nói của cô con gái 3 tuổi làm người mẹ sững người và nhận ra điều gì?

A - Đem cho tất cả những gì mình có mới là lòng nhân ái thực sự

B - Đem cho những thứ mình yêu quý nhất mới là lòng nhân ái thực sự

C - Đem cho bất cứ cái gì của mình cũng thể hiện lòng nhân ái

Câu 5. Em rút ra bài học gì từ câu chuyện trên?

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Câu 6. Kể một số việc làm em đã làm để chia sẻ khó khăn với mọi người xung quanh.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Câu 7. Dòng nào dưới đây có từ đồng âm?

A - bàn bạc / bàn cãi

B - bàn chân / bàn công việc

C - bàn tay / bàn học

Câu 8. Ghi đúng 3 đại từ xưng hô trong 2 câu “Ta băn khoăn tìm cách cứu dân khỏi cảnh hạn hán. Con có thể cùng thầy bàn mưu cứu trăm họ được không?”

A - ta, dân, thầy

B - con, thầy, họ

C - ta, con, thầy

Câu 9. Bộ phận chủ ngữ trong câu “Nó ôm hôn con búp bê lần chót trước khi bỏ vào thùng.” là:

A - Nó

B - Nó ôm hôn

C - Nó ôm hôn con búp bê lần chót

Câu 10. Đặt một câu có sử dụng cặp quan hệ từ biểu thị quan hệ nguyên nhân – kết quả.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

0
Kể lại một sự cố giao thông mà em biết và cách ứng xử của những người có mặt ở đó.Nêu suy nghĩ của em của em về cách ứng xử đó?Bài làmChuyện xảy ra vào một buổi chiều thứ bảy, khi em cùng cả nhà đang đi thăm ông bà ngoại. Khi cả nhà đi đến cánh đồng, mọi người bỗng thấy một đám đông đang tụ tập dười lòng đường, có tiếng khóc thảm thiết, tiếng cãi vã, gấu ó vang ra....
Đọc tiếp

Kể lại một sự cố giao thông mà em biết và cách ứng xử của những người có mặt ở đó.
Nêu suy nghĩ của em của em về cách ứng xử đó?

Bài làm

Chuyện xảy ra vào một buổi chiều thứ bảy, khi em cùng cả nhà đang đi thăm ông bà ngoại. Khi cả nhà đi đến cánh đồng, mọi người bỗng thấy một đám đông đang tụ tập dười lòng đường, có tiếng khóc thảm thiết, tiếng cãi vã, gấu ó vang ra. “Chắc là có tai nạn gì rồi.”, bố em nói rồi rồ ga phóng lên. Khi đến nơi, một cảnh tượng thật ghê rợn hiện ra trước mắt em: Giữa vòng người đông nghịt là một người phụ nữ, mắt nhắm nghiền, máu chảy thành một vũng quanh đầu. Người đó đã chết. Một người phụ nữ khác quỳ bên cạnh cái xác, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, luôn miệng than khóc: “Bà ấy chết rồi, chết thật rồi!”. Tiếng khóc rưng rức cứ vang lên từng chặp, nghe đến nao lòng. Hai chiếc xe máy nằm ngay bên cạnh, cả hai chiếc đều đã bị hỏng nặng, đầu xe nát bươm, những mảnh kim loại văng khắp nơi. Ngay cạnh đó là hai người đàn ông đang cãi nhau. Mặt họ đỏ gay như con gà chọi, chân đá tay đấm hung hăng lắm, may mà những người khác kịp can họ nếu không thì đánh nhau to. Những người đứng ngoài xì xầm bàn tán: “Eo, ghê thế, máu chảy nhiều vậy thì còn làm gì được nữa?”, “Đúng rồi, cô gì ơi, cô đừng khóc nữa khóc mãi cũng chẳng giải quyết được gì”, “Chạy nhanh thế thì làm sao mà tránh được, tôi xin chia buồn với gia đình”. Nhưng bà ấy vẫn khóc, thậm chí còn khóc to hơn trước. Đúng lúc đó, một người đàn ông khác đi tới, đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh rồi chép miệng: “Thôi thì chuyện cũng đã qua rồi, đánh nhau hay kêu khóc thì cũng có thay đổi được gì đâu. Mọi người gọi công an đi để họ còn dọn dẹp chứ không thì có thêm một vụ nữa đấy”. Có tiếng chuông điện thoại vang lên. Một lát sau, một chiếc xe ô tô cảnh sát rất lớn đi tới, còi xe hú inh ỏi. Mọi người vội vã tấp vào lề đường cho các chú công an làm việc, họ dọn dẹp rất nhanh. Chỉ một lúc sau, lòng đường đã thông thoáng, sạch sẽ, cái xác được đem đi xử lý còn người phụ nữ và hai người đàn ông kia cũng theo các chú công an về trụ sở để giải quyết. May mà vụ tai nạn xảy ra ở nơi có ít người và xe cộ qua lại nếu không thì thiệt hại sẽ còn nặng nề hơn nữa.

Nhờ mọi người xem và cho ý kiến nhé, mình cần gấp

2
1 tháng 1 2022

bài văn viết hay lắm ,rất hay .Tôi đọc còn rơm rớm nước mắt .

2 tháng 1 2022

cảm ơn bạn

1 tháng 1 2022

Bài làm :

Ai cũng có một kỉ niệm đáng nhớ nhất của cuộc đời mình. Tôi cũng có một kỉ niệm đáng nhớ, đó là ngày đầu tiên đi học lớp 1.

Vài tuần trước, lúc em đang soạn sách vở chuẩn bị đi học thì trời đổ những hạt mưa. Lúc đó, em mặc chiếc áo mưa mà mẹ mới mua cho, đó là lần đầu tiên em mặc chiếc áo mưa đi dưới cơn mưa. Em đang đi thì bỗng dừng lại vì có một vũng nước lớn, em cẩn thận bước vòng qua vũng nước và đi đến trường. Lúc em đang ngồi trong lớp học thì trời tạnh mưa và chiếu những tia nắng ấm ấp. Những tia nắng ấm ấp đó khiến em nhớ lại ngày đầu đi học lớp Một. Ngày ấy, lúc em đang ngồi trong lớp với vẻ mặt bối rối vì ngày đầu tiên đi học thì những tia nắng chói vào khiến em quên luôn sợ hại. Em đã rất chăm chú nghe cô giảng bài và giơ tay phát biểu rất nhiều, cô còn khen em nữa. Lúc tang học, em đã kể cho mẹ nghe và mẹ đã thưởng cho em một quyển vở rất đẹp. Em vẫn không bao giờ quên kí ức ấy. 

Không hay thì xin lỗi nhé

Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.

Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.

Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.

Lòng nhân ái thật sựMột cơn bão vừa tàn phá thị trấn nhỏ ở gần thành phố của chúng tôi làm nhiều gia đình phải sống trong cảnh khốn khó. Tất cả các tờ báo địa phương đều đăng hình ảnh và những câu chuyện thương tâm về một số gia đình mất mát nhiều nhất. Có một bức ảnh làm tôi xúc động. Một phụ nữ trẻ đứng trước ngôi nhà đổ nát của mình, gương mặt hằn sâu nỗi...
Đọc tiếp

Lòng nhân ái thật sự

Một cơn bão vừa tàn phá thị trấn nhỏ ở gần thành phố của chúng tôi làm nhiều gia đình phải sống trong cảnh khốn khó. Tất cả các tờ báo địa phương đều đăng hình ảnh và những câu chuyện thương tâm về một số gia đình mất mát nhiều nhất. Có một bức ảnh làm tôi xúc động. Một phụ nữ trẻ đứng trước ngôi nhà đổ nát của mình, gương mặt hằn sâu nỗi đau đớn. Đứng cạnh bà là một cậu bé chừng 7 hay 8 tuổi, mắt nhìn xuống. Đứa con gái nhỏ bám chặt quần mẹ, nhìn chằm chặp vào máy ảnh, mắt mở to vẻ bối rối và sợ hãi. Bài báo đi kèm kêu gọi mọi người giúp đỡ những người trong gia đình đó. Tôi nhận thấy đây sẽ là một cơ hội tốt để dạy các con mình giúp đỡ những người kém may mắn hơn.

Tôi đưa tấm ảnh gia đình đó cho các con tôi xem, giải thích nỗi khổ của họ cho hai đứa con trai sinh đôi 7 tuổi và đứa con gái 3 tuổi. Tôi bảo chúng: “Chúng ta có quá nhiều trong khi những người này bây giờ không còn gì cả. Chúng ta hãy chia sẻ với họ những gì mình có.”. Tôi và hai con trai chất vào thùng cứu trợ nào đồ hộp và xà bông, mì gói,… Tôi cũng khuyến khích chúng chọn ra một số đồ chơi mà chúng không chơi nữa. Đứng nhìn hai anh sắp xếp mọi thứ, con gái tôi có vẻ nghĩ ngợi. Tôi nói với con: “Mẹ sẽ giúp con tìm một thứ gì đó cho em bé trong ảnh.”.

Trong lúc hai anh mình đặt những món đồ chơi cũ chúng đã chọn vào thùng, con gái tôi đi vào, tay ôm chặt con búp bê cũ kĩ nhạt màu, tóc rối bù, nhưng là món đồ chơi nó yêu thích nhất. Nó ôm hôn con búp bê lần chót trước khi bỏ vào thùng. Tôi nói: “Con không cần phải cho nó, con thương nó lắm mà.”.

Con gái tôi gật đầu nghiêm trang: “Nó đem lại niềm vui cho con mẹ ạ, có lẽ nó cũng sẽ đem lại niềm vui cho bạn kia.”

Tôi nhìn sững con, chợt nhận ra rằng bất cứ ai cũng có thể đem cho những thứ mình bỏ đi, nhưng lòng nhân ái thật sự là đem cho những gì mình yêu quý nhất.

(Theo báo điện tử - hoathuytinh.com)

Câu 1. Điều gì đã khiến người mẹ trong câu chuyện cảm thấy xúc động?

A - Bức ảnh trên báo đăng hình một gia đình bị bão tàn phá rất thương tâm

B - Cơn bão vừa tàn phá một thị trấn làm nhiều gia đình phải sống khốn khó

C - Bài báo kêu kêu gọi mọi người giúp đỡ những người trong gia đình bị gặp nạn

Câu 2. Người mẹ muốn dạy các con mình điều gì?

A - Biết cho đi những thứ mà mình không cần dùng nữa trong cuộc sống

B - Biết nhận ra mình là người may mắn và giúp đỡ người gặp khó khăn

C - Biết chia sẻ với những con người đã gặp hoàn cảnh không may mắn

Câu 3. Cô bé 3 tuổi đã gửi bạn gái trong bức ảnh cái gì?

A - Rất nhiều đồ hộp, xà bông, mì gói và đồ chơi cũ

B - Con búp bê cũ nhưng là đồ chơi bé yêu thích nhất

C - Con búp bê cũ là đồ chơi bé không thích chơi nữa

Câu 4. Câu nói của cô con gái 3 tuổi làm người mẹ sững người và nhận ra điều gì?

A - Đem cho tất cả những gì mình có mới là lòng nhân ái thực sự

B - Đem cho những thứ mình yêu quý nhất mới là lòng nhân ái thực sự

C - Đem cho bất cứ cái gì của mình cũng thể hiện lòng nhân ái

Câu 5. Em rút ra bài học gì từ câu chuyện trên?

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Câu 6. Kể một số việc làm em đã làm để chia sẻ khó khăn với mọi người xung quanh.

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Câu 7. Dòng nào dưới đây có từ đồng âm?

A - bàn bạc / bàn cãi

B - bàn chân / bàn công việc

C - bàn tay / bàn học

Câu 8. Ghi đúng 3 đại từ xưng hô trong 2 câu “Ta băn khoăn tìm cách cứu dân khỏi cảnh hạn hán. Con có thể cùng thầy bàn mưu cứu trăm họ được không?”

A - ta, dân, thầy

B - con, thầy, họ

C - ta, con, thầy

Câu 9. Bộ phận chủ ngữ trong câu “Nó ôm hôn con búp bê lần chót trước khi bỏ vào thùng.” là:

A - Nó

B - Nó ôm hôn

C - Nó ôm hôn con búp bê lần chót

Câu 10. Đặt một câu có sử dụng cặp quan hệ từ biểu thị quan hệ nguyên nhân – kết quả.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

giúp mình nha .

0
1 tháng 1 2022

Gia đình em có bốn người, bố, mẹ, em và cậu em trai lém lỉnh của em. Em trai em tên là Bi, là một cậu bé hiếu động và rất thông minh.

Em trai em kém em năm tuổi, năm nay vừa lên lớp Một. Em trai em cao mét tư, dáng người hơi gầy với nước da bánh mật khỏe khoắn. Nổi bật trên khuôn mặt là đôi mắt to đen thông minh, lanh lợi. Đôi lông mày, đen rậm, nét, làm cả khuôn mặt đậm đà, ấn tượng. Mái tóc được cắt gọn gàng để lộ cái trán trắng, cao, thông minh.

Em trai em là một cậu bé hiếu động và có chút nghịch ngợm, đến bố mẹ cũng phải đau đầu với những trò nghịch oái oăm của cu cậu. Có khi nó nghịch tới mức làm chính bản thân bị thương khiến cho cả nhà ai cũng lo lắng, xót xa. Nhưng nó không phải là một đứa trẻ hư mà ngược lại rất biết nghe lời khi cần thiết.

Những lúc bố em vắng nhà, chỉ có hai chị em em ở nhà, nó đều không làm cho em phải lo lắng hay vất vả gì về những hành động của nó. Nó cũng rất ngoan ngoãn và lễ phép, chưa bao giờ nó cãi người lớn hay nói những điều sai trái. Mỗi khi bạn bè em đến chơi nhà đều khen em có cậu em trai lễ phép, hiểu chuyện và vui tính.

1 tháng 1 2022

Tự mà vẽ ok :)))