Mỗi sự việc được kể trong bài đọc nói lên điều gì về ông Nguyễn Khoa Đăng?
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
a) Em có thể chọn các đoạn văn trong những bài văn tham khảo dưới đây:
Ngày nào đi học em cũng thấy một chú cảnh sát giao thông đứng điều khiển xe cộ qua lại ở ngã tư gần trường. Nhờ có chú cảnh sát điều khiển mà dòng xe cộ di chuyển qua lại nhanh hơn, không bị tắc đường.
Chú cảnh sát giao thông mà em thường hay gặp có vóc người cao lớn, nước da bánh mật, khuôn mặt cương nghị và nhất là đôi mắt sáng, nhanh nhẹn. Chú mặc bộ quần áo ka ki màu vàng, đầu đội mũ kết dành cho cảnh sát giao thông có huy hiệu ngôi sao trên nền đỏ. Trên vai áo của chú có quân hàm là một gạch vàng và hai ngôi sao nhỏ hai bên. Chú đi đôi giày đen bóng và khẩu súng ngắn đeo bên hông càng làm tăng thêm vẻ oai phong, đĩnh đạc của người cảnh sát giao thông làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự đường phố. Ngày nào chú cảnh sát cũng đứng ở ngã tư gần trường em để làm nhiệm vụ. Chú đeo một chiếc còi và tay cầm một cây gậy ngắn để điều khiển xe. Theo từng nhịp chú thổi còi, vẫy tay để ra hiệu, các làn xe cộ lần lượt dừng lại, đi qua một cách có trật tự và nề nếp. Vào những buổi sáng đầu giờ và những buổi chiều tan ca là ngã tư thường đông đúc nhất. Chú phải làm việc rất vất vả. Có hôm em thấy lưng áo chú ướt đẫm mồ hôi mà chú vẫn liên tục thổi còi, vẫy tay bên trái, rồi bên phải, xoay người ra đằng sau, lùi lại, tiến lên để cho các phương tiện di chuyển được nhanh chóng và hiệu quả hơn. Trông chú khi ấy cứ như một nhạc trưởng thực thụ vậy. Có lần, em đã bắt gặp chú tận tình dẫn một bà cụ qua đường. Có lẽ bà già yếu nên trước dòng xe tấp nập, cụ không dám băng qua. Thấy vậy, chú đã ra hiệu cho các xe máy, ô tô dừng lại rồi đến bên đưa bà cụ qua đường. Hành động ấy của chú khiến ai đi đường lúc đó cũng cảm động và ngưỡng mộ. Họ đều vui vẻ dừng xe lại, chờ chú cảnh sát đưa bà cụ qua đường rồi mới đi theo sự chỉ dẫn của chú.
Em rất kính phục chú giao thông điều khiển xe cộ qua lại trên đường. Quả thật, nếu không có chú thì mọi người sẽ di chuyển nhốn nháo, không có trật tự, thậm chí sẽ tắc đường hơn nữa. Em cũng mơ ước sau này có thể trở thành một chú cảnh sát giao thông để giữ gìn an ninh trật tự cho đường phố như vậy.
b) Em có thể chọn các đoạn văn trong những bài văn tham khảo dưới đây:
Nếu được hỏi ai là người em yêu quý nhất, thì đó chính là người mẹ của em. Mẹ cho em cuộc sống quý giá, nuôi nấng em từng thuở lọt lòng. Mẹ như vầng trăng đêm khuya, ru em vào những giấc ngủ bình yên. Với em, hình ảnh của mẹ luôn khắc sâu trong tâm trí và trái tim của mình.
Mẹ năm nay đã ngoài ba mươi nhưng trông mẹ già hơn tuổi bởi mẹ vốn xuất phát từ một vùng quê nghèo khó, lại làm những công việc đồng áng, chân lấm tay bùn. Dáng hình mẹ nhỏ bé, mảnh khảnh đứng giữa cánh đồng tựa như một chấm nhỏ. Những lúc gồng mình đạp xe trong những cơn gió mạnh, mẹ như một chiếc lá mỏng manh. Lúc ấy, tấm lưng của mẹ còng mình vượt qua giông bão, của tự nhiên, của cuộc đời. Mẹ có gương mặt khá góc cạnh với hai gò má cao và lấm tấm tàn nhang. Nước da mẹ ngăm ngăm, thấm nhuần sự dãi dầu mưa nắng.
Nổi bật nhất trên gương mặt mẹ là đôi mắt bồ câu ẩn dưới hàng lông mi dài và cong. Trong đôi mắt ấy chất chứa tình yêu thương cho các con. Ánh mắt hiền từ nhìn chúng em ngủ ngon, ăn no, vui chơi. Ánh mắt nghiêm khắc khi chúng em mắc lỗi, không vâng lời. Cũng có lúc mắt mệt mỏi, thâm quầng vì những đêm mất ngủ, làm việc. Tuy nhiên, tình yêu và sự dịu dàng không bao giờ thôi hiện hữu trong thế giới ấy. Mỗi lần mẹ cười, những vết chân chim lại hằn in trên khóe mắt, vừa tươi trẻ, vừa xót xa. Mái tóc mẹ xơ xác dài đến ngang lưng. Nhiều khi mẹ còn không có thời gian chăm chút cho nó, chỉ buộc vội vàng rồi bắt tay vào công việc. Những tối quây quần cùng mẹ, em để ý thấy đã có những sợi tóc bạc thấp thoáng. Mẹ cười xòa bảo: "Mai bạc nhiều quá thì mẹ đi nhuộm".
Giọng mẹ có phần khàn khàn nhưng ấm áp. Mẹ có giọng hát cũng rất cuốn hút nhưng chẳng mấy khi thể hiện ra và cuộc sống mưu sinh cũng cuốn theo những niềm yêu thích của mẹ. Hiếm hoi lắm em mới thấy mẹ ngân nga vài câu hát dân gian, những bài hát ru mẹ đã nuôi chúng em. Bàn tay mẹ hao gầy, các ngón tay xương xẩu và thô ráp. Nhưng chính bàn tay ấy đã xoa lưng những lúc em khó ngủ, đã nấu những món ăn ngon, đã cấy biết bao mảnh ruộng... Bàn tay ấy xứng đáng là một bức tượng đài về tình yêu thương.
Thật tuyệt vời biết bao khi em được là con của mẹ. Trong trái tim em, mẹ là tuyệt nhất. Chẳng có gì có thể làm khó được mẹ. Chỉ cần có mẹ ở cạnh bên, em như có nguồn sức mạnh mãnh liệt, có thể vượt qua mọi khó khăn. Em cầu mong mẹ mãi luôn mạnh khỏe mạnh, yêu đời và hạnh phúc. Để ở bên cạnh em thật lâu, thật lâu.
Trong học kì 1 vừa qua em đã được học rất nhiều các câu chuyện khác nhau như: Rất nhiều mặt trăng, Lớp trưởng lớp tôi, Cây phượng xóm Đông… Trong các câu chuyện sẽ có các nhân vật với những đặc điểm tính cách khác nhau, có những nhân vật là người lớn, cũng có những nhân vật là thiếu nhi. Mặc dù đa dạng các câu chuyện như vậy, nhưng câu chuyện em thích nhất là câu chuyện Sự tích dưa hấu câu chuyện kể về sự thông minh, chăm chỉ của chàng rể Mai An Tiêm. Đọc chuyện, em đã thật sự xúc động, ngưỡng mộ trước một An Tiêm giàu nghị lực, tài năng, sáng tạo. An Tiêm là một người con nuôi vốn được vua Hùng yêu mến. Vậy mà, bất hạnh đã ập xuống ngay từ những dòng đầu tiên của truyện. Mai An Tiêm đã phải chịu một hình phạt nghiệt ngã từ Vua cha bị đày ra đảo hoang khi trong tay chỉ có “một chiếc gươm cùn” và “năm ngày lương thực”. Đất liền xa khuất, đảo hoang mênh mông, chỉ có cây cỏ lơ thơ và mấy loại chim biển, vài thứ chát chua và rau dại… Chứng kiến sóng gió bất ngờ ập tới cuộc đời nhân vật, trong em trào dâng niềm thương cảm xót xa. Cuộc sống đã không mỉm cười trọn vẹn với Mai An Tiêm. Một con người có tinh thần tự lập, không muốn sống ỷ lại vào ơn huệ của nhà vua lại phải gánh chịu hậu quả thật cay đắng.Nhưng chàng có đủ sức vượt qua sự đe dọa khủng khiếp của thiên nhiên trên hòn đảo hoang vu ấy? Sự thương xót đã được thay bằng niềm kính phục trước sự bền gan, quyết chí của Mai An Tiêm ngoài đảo hoang. Sự đe dọa của thiên nhiên chỉ càng làm tăng thêm thái độ quyết tâm của An Tiêm, không cho phép chàng hoang mang, lo sợ. Hình ảnh An Tiêm “ngày ngày trồng rau và tìm quả”, biến rau dại thành rau vườn, cặm cụi làm bẫy đánh chim cứ khắc sâu mãi trong em. Đấy là hình ảnh đẹp của sự kiên trì và sáng tạo trong lao động để chế ngự và cải tạo thiên nhiên. Sức sống mãnh liệt trong con người ấy đã thật sự làm em kính phục.
Mỗi một sự việc trong bài nói lên về sự mưu trí, liêm khiết không những thế ông còn có công trong việc bảo vệ cuộc sống cho nhân dân khỏi cảnh bị cướp bóc, và đưa dân về khai hoang đất đai.