5 Năm học gắn bó với ngôi trường tiểu học đã cho em những kỷ niệm.Hãy tả lại ngôi trường của em =))))
thank's
#Nguvanlop6
Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.
*Tham Khảo
Sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân là một yếu tố quan trọng quyết định đến sức khỏe và hạnh phúc của mỗi người. Trong một xã hội hiện đại, áp lực từ công việc có thể đặt ra những thách thức lớn đối với cuộc sống cá nhân. Tuy nhiên, việc duy trì sự cân bằng giữa hai khía cạnh này không chỉ là một mục tiêu mà là một chìa khóa để đạt được sự thành công và hạnh phúc toàn diện. Sự linh hoạt và sự thích nghi cũng là yếu tố quan trọng giúp duy trì sự cân bằng giữa hai khía cạnh này.Tóm lại, sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân là yếu tố quan trọng quyết định đến sức khỏe, hạnh phúc và thành công của mỗi người. Việc duy trì sự cân bằng này không chỉ là một mục tiêu mà là một quy trình liên tục yêu cầu sự kiên nhẫn và nhận thức. Bằng cách tạo ra sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống cá nhân, mỗi người có thể tận hưởng cuộc sống một cách toàn diện và hạnh phúc.
#Tsubaki
Bài thơ "Dịu và Nhẹ" của Nguyễn Duy là một tác phẩm văn học đặc sắc của văn học Việt Nam. Dưới đây là biểu cảm và nhận định cá nhân về bài thơ này:
1. **Tình cảm nhẹ nhàng**: Bài thơ mang đến một cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng khi tác giả mô tả về những khoảnh khắc êm đềm của cuộc sống, những cảm xúc nhẹ nhàng của tình yêu.
2. **Sự đơn giản và tinh tế**: Ngôn từ trong bài thơ rất đơn giản nhưng lại vô cùng tinh tế, mỗi từ, mỗi câu đều đặt ở vị trí đúng để gợi lên hình ảnh và cảm xúc trong lòng độc giả.
3. **Sắc thái tình yêu**: Bài thơ tập trung vào mối quan hệ tình cảm giữa hai người, với sự chân thành và hiểu biết lẫn nhau. Tình yêu được miêu tả trong bài thơ không phải là những cung bậc cảm xúc mãnh liệt mà là sự gần gũi, nhẹ nhàng, dịu dàng.
4. **Sự yên bình và thanh thản**: Bài thơ truyền đạt sự yên bình, thanh thản của cuộc sống, giúp người đọc cảm nhận được giá trị của những khoảnh khắc bình dị, nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày.
Tóm lại, "Dịu và Nhẹ" là một bài thơ mang lại sự cảm động và suy tư về cuộc sống và tình yêu, với sự đơn giản và tinh tế trong ngôn từ, cùng với sự yên bình và thanh thản của những khoảnh khắc đời thường.
#tsubaki
help meeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
Trước mặt em là cánh đồng lúa. Từ xa cánh đồng như một tấm thảm màu xanh, lác đác có vài bác nông dân đi thăm lúa. Ra về, ai cũng khen lúa năm nay tốt thật. Em nghe bà kể rằng: “Xưa kia cánh đồng lúa này mọc toàn cỏ, một sào chỉ thu hoạch được gần một tạ thế mà giờ đây một sào có thể thu hoạch được ba tạ thóc. Phía bên phải em là những dãy núi, dãy núi này chồm lên dãy nọ. Những cây mọc quanh sườn núi trông xanh mượt.
Em xuống dưới nhà, chỉ cần bước qua khỏi cổng là đã đứng trên con đường làng. Mẹ em nói: “Con đường này trước đây còn là đường đất, khi trời đổ mưa thì đường lầy lội, trơn như đổ mỡ và có rất nhiều ổ gà. Ngày ấy, mẹ đi học toàn bị ngã, nước bắn bẩn hết quần áo, phải về nhà thay”. Thế mà giờ đây được sự quan tâm của xã, con đường làng em đã được khoác trên mình một tấm áo bê tông.
Hai bên đường trước dãy là những ngôi nhà mái tranh vách đất, cứ lúc mưa là lại bị dột. Ngày ấy cũng chưa có điện, cứ đến chập tối là thắp đèn dầu và đóng cửa ở trong nhà, ngại sang nhà hàng xóm chơi vì trời tối quá. Thế mà giờ đây hai bên đường san sát những ngôi nhà hai tầng mọc lên. Đèn điện được thắp sáng trưng. Những cột giàn ăng ten dựng lên cao ngất. Chắc hẳn ở khắp các miền quê trên đất nước ta, có rất nhiều nơi có cảnh đẹp và sự đổi mới giống như quê em.
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người
Câu hát trên cứ văng vẳng bên tai. Em nghĩ lớn lên dù có đi đâu xa, em cũng không thể quên nơi chôn rau, cắt rốn. Hiện nay, đang ngồi trên ghế nhà trường em nghĩ sẽ học tập giỏi để mai này lớn lên, xây dựng quê hương em ngày càng giàu đẹp, để không phụ công lao dưỡng dục của cha mẹ và thầy cô.
Thuốc lá điện tử là một tính trạng đáng báo động của thế trẻ của đất nước .Các cô cậu học sinh hút thuốc lá điện tử ngày càng mở rộng . Nguyên nhân chính là do tính đu đòi,bắt chước bạn bè và nghĩ hút như thế mới là chính ,trưởng thành và thể hiện phong cách .Cũng vì phụ huynh quản lí lõng , ít sự quan tâm cho con cái . Để khắc phục việc này phụ huynh nên quan lí con em mình hơn , nhà trường tuyên truyền về tác hại của khói thuốc trong cuộc sống
TK:
Đã năm mùa khai giảng trôi qua, hành trình chinh phục tri thức của em đã đến lúc phải bước sang trang mới. Ngôi trường Tiểu học Hùng Vương yêu dấu này vậy là sắp phải rời xa em rồi.
Trong suốt những năm qua, ngôi trường của em đã có nhiều thay đổi rõ rệt. Sau lần tu sửa vào lúc học sinh học online, trường trở nên khang trang và sạch đẹp hơn. Hàng rào bao quanh trường có lớp vôi trắng xóa, nổi bật với các trụ chính sơn màu vàng tươi. Bên trong, trường chia thành hai khu vực. Một bên là ba dãy nhà cao tầng xếp thành hình chữ L, bao bọc lấy khoảng sân rộng ở giữa. Một bên là sân cỏ rộng lớn và khu nhà thi đấu thể thao - nơi diễn ra các sự kiện, hoạt động tập thể của ngôi trường. Ba dãy nhà hình chữ L đều chỉ cao ba tầng, nhưng mỗi tầng có đến sáu phòng học. Dãy nhà ở cạnh ngắn hơn là nơi sinh hoạt, họp hành và quản lý của các thầy cô, nhân viên nhà trường. Hai dãy còn lại nối liền với nhau, tạo thành cạnh dài của chữ L là nơi sinh hoạt của học sinh chúng em. Ngoài các phòng học ở tầng 2 và 3, thì ở tầng 1 lần lượt là thư viện, phòng tin học, phòng thực hành và căn-tin. Trường của em có các luống hoa mười giờ chạy dọc bao quanh chân các dãy nhà. Cùng với đó là các bồn rửa tay rải rác trên sân. Lúc nào sân trường và lớp học cũng sạch sẽ, ngăn nắp. Bởi nhờ có các cô lao công chăm chỉ dọn dẹp và ý thức giữ gìn vệ sinh chung của chúng em.
Em yêu trường Tiểu học của mình, không chỉ bởi trường đẹp và khang trang. Mà hơn hết, là bởi những kỉ niệm tuyệt vời em đã có tại đây, cùng với thầy cô và bè bạn.
Suốt những năm qua, tôi rất tự hào về việc được học tập, rèn luyện, sinh hoạt và vui chơi tại trường Tiểu học Yên Hòa. Ngôi trường này đã truyền đạt cho tôi nhiều bài học thú vị và ghi lại vô số kỷ niệm vui buồn. Hôm nay, tôi đã đến trường sớm. Ngôi trường quen thuộc trở nên đặc biệt và tôi mới để ý đến điều này.
Cánh cổng của trường thật to lớn! Màu đỏ sáng rực, cánh cổng mở ra mỗi sáng, chào đón chúng tôi, và buổi chiều, nó nói lời tạm biệt. Bước qua cánh cổng đó, tôi gặp hai bác tùng già. Ngày nào, hai bác đều đứng ở cổng, trông rất nghiêm túc như những người lính bảo vệ trường học và học sinh. Sáng sớm, sân trường khá yên tĩnh. Mọi thứ vẫn còn mang trong mình hơi thở của giấc ngủ đêm qua. Chỉ có ánh mặt trời không lười biếng, nó bừng sáng sau đám mây trắng tinh. Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp sân trường. Khi đó, cả trường trở nên sống động. Có nhiều điều tuyệt vời nhưng tôi thích nhất là hai hàng cây. Cây bàng, cây bằng lăng, cây phượng... tạo nên bóng mát cho các bạn học trò đang háo hức đến lớp. Mấy tháng qua, không hiểu sao, cây bàng già trở nên uể oải, không muốn chia sẻ cùng ai. Có lẽ, lạnh của mùa đông khiến cây trở nên yếu đuối như vậy. Mỗi lần gió lạnh thổi qua, áo lông vũ của cây bàng cũng thấy tả tơi. Sáng nay, tôi mới nhận ra rằng cây bàng đã mặc chiếc áo choàng xanh non tươi tốt. Chắc chắn chúng tôi sẽ vui chơi thoải mái dưới bóng mát của chiếc áo đặc biệt này.
Mặt trời dần vươn lên cao. Ánh nắng vẫn cứ tiếp tục trò chơi khắp nơi. Ánh nắng chiếu sáng dãy nhà, tạo nên những bức tường màu vàng rực rỡ. Khung cửa sổ xanh sẫm cũng thay đổi màu sắc, kết hợp với những vệt phai trắng. Chúng được mở ra để đón ánh nắng và gió. Từ các khung cửa, tiếng giảng bài, tiếng đọc sách của thầy cô vang lên đều đặn. Dãy nhà Hiệu bộ có vẻ yên tĩnh, các thầy cô đã vào lớp. Dãy nhà B của các bạn lớp Một phát ra âm thanh vần chính xác. Một số học trò nghịch ngợm bị cô giáo trách phạt, đứng lúng túng ở cửa lớp. Một số cô bé tinh nghịch lỡ đưa đôi mắt trong veo theo chú chim non bay xuống sân trường. Khi tiếng trống vang lên, mọi thứ dường như tỉnh giấc. Các bạn học sinh chạy ra như ong vỡ tổ, khuôn mặt ai cũng hồn nhiên, vui mừng vì một ngày tuyệt vời tại trường.
Đây là năm học cuối cấp, chúng tôi sẽ phải xa trường, xa thầy cô, xa bạn bè và xa cả những niềm vui buồn khi học. Dù xa nơi này, trường sẽ luôn là gia đình thứ hai của tôi. Những cửa lớp, hàng cây và cánh cổng vững chắc sẽ mãi là những hình ảnh đẹp trong trái tim tôi.