K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

1. Cầu kinh là từ mượn của từ Hán Việt.
2. Cuộc họp hôm nay diễn ra khá suôn sẻ, đầu xuôi đuôi lọt.
3. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, mọi người thống nhất bàn ghế lại để có thêm không gian cho buổi thuyết trình.

25 tháng 3

c1: từ Hán Việt

c2: đầu đuôi câu chuyện ra sao?

c3: Bọn họ đã ngồi ở chiếc bàn này để bàn về chuyện đó

24 tháng 3

- Mở đoạn: Giới thiệu về các chi tiết miêu tả ngoại hình của chú bé “Lượm”.

- Thân đoạn: Lượm là cậu bé hồn nhiên, ngây thơ và ngộ nghĩnh

+ Lượm có dáng người bé nhỏ “loắt choắt”, chiếc mũ ca lô luôn đội lệch trên đầu. Bé nhỏ nhưng Lượm thật nhanh nhẹn và hoạt bát. Cụm từ “cái chân thoăn thoắt” đã phần nào nói lên điều đó.

+ Lượm hiện lên trước mắt em thật ngộ nghĩnh và đáng yêu:

“Chú bé loắt choắt
Cái xắc xinh xinh
Cái chân thoăn thoắt
Cái đầu nghênh nghênh.

Ca lô đội lệch
Mồm huýt sáo vang
Như con chim chích
Nhảy trên đường vàng”

+ Một loạt từ láy “loắt choắt”, “xinh xinh”, “thoăn thoắt”, “nghênh nghênh” cộng với điệp từ “cái” có giá trị gợi tả hết sức đặc sắc. Nó có tác dụng tạo nên bức chân dung nhỏ nhắn mà nhanh nhẹn, hoạt bát rất đáng yêu của người liên lạc nhỏ.

+ Sự hồn nhiên, ngây thơ của Lượm còn được thế hiện qua niềm vui khi bản thân được làm liên lạc. Lời đối thoại của Lượm với tác giả đã giúp ta khẳng định được Lượm rất vui sướng khi được trở thành người chiến sĩ nhỏ:

“Cháu đi liên lạc
Vui lắm chú à
Ở đồn Mang Cá
Thích hơn ở nhà

Cháu cười híp mí
Má đỏ bồ quân
Thôi chào đồng chí
Cháu đi xa dần”

+ Bằng những từ trực tiếp miêu tả cảm xúc “vui”, “thích”, “cười”, “má đỏ”…, một lần nữa, tác giả khẳng định việc được tham gia chiến đấu chống kẻ thù bảo vệ đất nước là niềm vui của thế hệ trẻ Việt Nam.

- Kết đoạn: Nêu cảm nghĩ của em về chi tiết đó

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé tên là Tấm sống cùng với mẹ. Tấm là một đứa trẻ hiếu thảo, chăm chỉ và luôn quan tâm đến mẹ. Một ngày nọ, mẹ của Tấm bị bệnh nặng. Tấm lo lắng vô cùng, không biết phải làm gì.

Tấm nghe nói rằng trên núi có một loài hoa có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. Cô quyết định lên núi để tìm loại hoa đó. Tấm đi suốt ngày đêm, qua bao nhiêu gian khổ, cuối cùng cũng đến được đỉnh núi. Tại đây, Tấm gặp được một ông lão. Ông lão hỏi Tấm rằng: "Cháu bé ơi, sao cháu lại lên đây?". Tấm kể cho ông lão nghe về bệnh của mẹ và mong muốn tìm được loại hoa thần kỳ để chữa khỏi bệnh cho mẹ. Ông lão cảm động trước lòng hiếu thảo của Tấm. Ông lão đưa cho Tấm một bông hoa trắng muốt và nói: "Đây là bông hoa cúc trắng. Loại hoa này có thể chữa khỏi mọi bệnh tật. Tuy nhiên, để có được sức mạnh của nó, cháu cần phải làm một việc. Cháu hãy lấy nước mắt của mình tưới cho bông hoa. Nước mắt của lòng hiếu thảo sẽ làm cho bông hoa nở rộ và phát huy tác dụng chữa bệnh". Tấm tin tưởng lời ông lão. Cô bé lấy nước mắt của mình tưới cho bông hoa. Bông hoa cúc trắng vốn đang héo úa bỗng nhiên nở rộ, tỏa ra một hương thơm dịu dàng. Tấm vui mừng khôn xiết. Cô bé hái bông hoa và trở về nhà. Tấm dùng nước sắc từ bông hoa cúc trắng cho mẹ uống. Kỳ diệu thay, mẹ của Tấm dần dần khỏe lại. Tấm vui mừng vô cùng. Từ đó, người ta biết đến bông hoa cúc trắng như một biểu tượng của lòng hiếu thảo. Bông hoa cúc trắng cũng được sử dụng để chữa trị nhiều bệnh tật khác nhau.

Em là Tấm, và em rất tự hào về lòng hiếu thảo của mình. Em mong rằng mọi người sẽ luôn yêu thương và quan tâm đến cha mẹ của mình.

23 tháng 3

Yếu tố tự sự là yếu tố dùng chủ yếu trong việc trình bày một hoặc một chuỗi các sự việc để dẫn đến kết quả. Còn yếu tố miêu tả là yếu tố dùng trong việc giúp người nghe, người đọc hình dung, hiểu được những đặc điểm, tính chất, tâm trạng của một vật một người hoặc cảnh vật,...

+ Yếu tố miêu tả:
- Là phương thức biểu đạt dùng để khắc họa những đặc điểm, tính chất, trạng thái, hình ảnh của sự vật, hiện tượng, con người,...
- Giúp người đọc hình dung, cảm nhận rõ ràng hơn về đối tượng được miêu tả.
+ Yếu tố tự sự:
- Là phương thức biểu đạt dùng để kể lại một chuỗi các sự việc, hành động, diễn biến theo một trình tự thời gian nhất định.
- Giúp người đọc hiểu rõ diễn biến của câu chuyện, nắm bắt được nội dung và ý nghĩa của tác phẩm.

23 tháng 3

Mỗi người chúng ta đều muốn được công nhận trong cuộc sống này. Để chứng minh bản thân và trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, trước hết ta cần có ước mơ.

Ralph Waldo Emerson đã từng nói: “Thế giới luôn mở đường cho những người biết họ sẽ đi đâu”. Có ước mơ, con người có định hướng cho cuộc sống. Ước mơ truyền cho ta động lực để phấn đấu. Càng khát khao chinh phục, con người càng học tập. Nhờ thế mà chúng ta trở nên hiểu biết, tiến bộ hơn từng ngày. Ước mơ nào cũng đều đáng giá, có những ước mơ lớn, ước mơ nhỏ, nhưng chỉ cần bạn thực hiện được điều mình muốn, bạn đã nâng tầm giá trị của mình. Đó chính là chiến thắng vĩ đại nhất.Văn hào Andersen sinh ra trong một gia đình nghèo ở thành phố Odense. Thế nhưng, nhờ niềm đam mê bất tận, Andersen đã tận dụng mọi cơ hội để trở thành nghệ sĩ. Ông chu du khắp nơi và giờ đây, những câu truyện cổ tích của ông đã thắp sáng cho biết bao tâm hồn trên toàn thế giới.

Mong bạn nhớ rằng, thay vì so sánh và chạy theo những điều vô bổ, bạn hãy thử nhìn vào bên trong bản thân để tìm ra tiềm năng thực sự của bạn. Thế giới này thuộc về người dám thay đổi để hoàn thiện.

Đọc văn bản sau:           SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG(1)Ngày xưa, có một gia đình nghèo gồm hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ bình yên trong một ngôi nhà nhỏ. (2)Người mẹ hàng ngày tần tảo làm lụng nuôi con. (3)Người con thì cũng hiếu thảo, biết vâng lời mẹ và chăm chỉ học hành.(4)Một ngày kia, người mẹ bỗng lâm bệnh nặng, mặc dù người con rất thương mẹ, chạy chữa biết bao thầy lang...
Đọc tiếp

Đọc văn bản sau:           SỰ TÍCH HOA CÚC TRẮNG

(1)Ngày xưa, có một gia đình nghèo gồm hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ bình yên trong một ngôi nhà nhỏ. (2)Người mẹ hàng ngày tần tảo làm lụng nuôi con. (3)Người con thì cũng hiếu thảo, biết vâng lời mẹ và chăm chỉ học hành.

(4)Một ngày kia, người mẹ bỗng lâm bệnh nặng, mặc dù người con rất thương mẹ, chạy chữa biết bao thầy lang giỏi trong vùng cũng không chữa khỏi cho mẹ. (5)Em buồn lắm, ngày ngày đều cầu phúc cho mẹ. (6)Thương mẹ, người con quyết tâm đi tìm thầy nơi khác về chữa bệnh. (7)Người con đi mãi, qua bao nhiêu làng mạc, núi sông, ăn đói mặc rách vẫn không nản lòng.

(8)Đến một hôm, khi đi ngang qua một ngôi chùa, em xin nhà sư trụ trì được vào thắp hương cầu phúc cho mẹ. (9)Lời cầu xin của em khiến trời nghe cũng phải nhỏ lệ, đất nghe cũng cúi mình. (10)Lời cầu xin đó đến tai đức Phật từ bi, Người cảm thương tấm lòng hiếu thảo đó của em nên đã tự mình hóa thân thành một nhà sư. (11)Nhà sư đi ngang qua chùa và tặng em một bông hoa trắng rồi nói:

– (12)Bông hoa này là biểu tượng của sự sống, là bông hoa chứa đựng niềm hi vọng, là ước mơ của loài người, là thần dược để chữa bệnh cho mẹ con, con hãy mang nó về chăm sóc. (13)Nhưng phải nhớ rằng, cứ mỗi năm sẽ có một cánh hoa rụng đi và bông hoa có bao nhiêu cánh thì mẹ con chỉ sống được bấy nhiêu năm.

(14)Nói rồi nhà sư biến mất. (15)Em nhận bông hoa, cảm tạ Đức Phật, lòng em rất đỗi vui mừng. (16)Nhưng khi đếm những cánh hoa, lòng em bỗng buồn trở lại khi biết rằng bông hoa chỉ có năm cánh, nghĩa là mẹ em chỉ sống được thêm với em có năm năm nữa. (17)Thương mẹ quá, em nghĩ ra một cách, em liền liều xé nhỏ những cánh hoa ra thành nhiều cánh nhỏ, nhiều đến khi không còn đếm được bông hoa có bao nhiêu cánh nữa. (18)Nhờ đó mà mẹ em đã khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình. (19)Bông hoa trắng với vô số cánh nhỏ đó đã trở thành biểu tượng của sự sống, là ước mơ trường tồn, là sự hiếu thảo của người con đối với mẹ, là khát vọng chữa lành mọi bệnh tật cho mẹ của người con. (20)Ngày nay, bông hoa đó được người đời gọi là hoa cúc trắng. 

Câu 1. Đáp án nào sau đây thể hiện đúng ý nghĩa của truyện?

A.Thể hiện hoàn cảnh đáng thương của em bé

B.Ca ngợi lòng hiếu thảo của con người

C.Ca ngợi lòng từ bi, nhân hậu của nhà sư

D.Thể hiện sự kiên trì, ý chí quyết tâm của em bé

Câu 2. Trong câu (7), thành ngữ  “ ăn đói mặc rách” nghĩa là gì?

A. Rách rưới, nhếch nhác, luộm thuộm

B. Không chú tâm đến việc ăn mặc

C. Nghèo túng, không đủ ăn đủ mặc

D. Lười biếng, không lo làm ăn

Câu 3. Sắp xếp các sự việc sau theo đúng diễn biến của câu chuyện.

A.Đức Phật hóa thân thành nhà sư và tặng cậu bé một bông hoa kỳ diệu.

B.Hai mẹ con sống với nhau hạnh phúc, mẹ ốm nặng, con tìm cách chữa bệnh.

C.Mẹ em khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình.

D.Muốn mẹ sống lâu cậu bé đã xé bông hoa thành nhiều cánh nhỏ.

Câu 4. Em có nhận xét gì về sự việc được nói đến trong câu (7)?

1

Câu 1: B. Ca ngợi lòng hiếu thảo của con người
Câu 2: C. Nghèo túng, không đủ ăn đủ mặc
Câu 3: B - A - D - C
Câu 4: 
+ Em bé đã không ngại gian khổ, đi tìm thầy thuốc khắp nơi để chữa bệnh cho mẹ.
+ Em bé đã không nản lòng khi gặp khó khăn, thử thách trong hành trình tìm thầy chữa bệnh cho mẹ.
+ Em bé sẵn sàng hy sinh bản thân để mẹ được sống.

23 tháng 3

Trong thế giới cổ tích, có một nhân vật được gọi là Mai Châu. Cô là một cô gái nhỏ bé nhưng có trái tim lớn lao, luôn sống theo tinh thần của câu "Chậm mà chắc". Mai Châu được mô tả như một bông hoa sen nhỏ xinh, nở từ mảnh đất cát khô khan, nhưng luôn tỏa sáng trong ánh nắng ban mai.

Mai Châu không giống những nhân vật nữ chính trong các câu chuyện cổ tích khác, không có nhan sắc kiêu sa, cũng không phải là người mạnh mẽ hay quả cảm. Nhưng cô lại sở hữu một trí tuệ sâu sắc và lòng kiên nhẫn không biên giới. Cô luôn chọn con đường khó khăn, nhưng điều đó không làm cô sợ hãi hay nao núng.

Mai Châu giống như một cành liễu mảnh mai, mềm mại nhưng không bao giờ gục ngã trước sóng gió. Cô tỏa ra vẻ thanh nhã và uyển chuyển, nhưng đồng thời lại có sức mạnh bền bỉ không kém. Câu chuyện về Mai Châu là một bài học về sự kiên trì, lòng nhân từ và sức mạnh của tâm hồn.

+ Nỗ lực và cố gắng của bản thân:
- Em đã dành thời gian ôn tập kỹ lưỡng, trau dồi kiến thức và luyện tập các dạng bài tập.
- Em tập trung cao độ trong giờ kiểm tra, cố gắng làm bài cẩn thận và chính xác.
+ Kết quả xứng đáng cho sự nỗ lực:
- Điểm 8 là minh chứng cho sự cố gắng và tiến bộ của em trong học tập.
- Em cảm thấy tự hào về bản thân và được khích lệ để tiếp tục cố gắng hơn nữa.
+ Niềm vui được chia sẻ:
- Em có thể chia sẻ niềm vui này với thầy cô, cha mẹ và bạn bè.
- Mọi người sẽ chúc mừng và động viên em, tạo động lực để em học tập tốt hơn.
+ Cảm giác tự tin và trưởng thành:
- Điểm 8 giúp em tự tin hơn vào khả năng của bản thân.
- Em tin tưởng rằng mình có thể tiếp tục học tốt và đạt được nhiều thành công hơn nữa.
+ Ý nghĩa của môn Ngữ Văn:
- Ngữ Văn là môn học giúp em rèn luyện tư duy, khả năng ngôn ngữ và cảm nhận cái đẹp.
- Điểm 8 là động lực để em tiếp tục yêu thích và học tốt môn Ngữ Văn.