K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

25 tháng 11 2017

Tại vì thuyền đó là thuyền ngầm hoặc ổng bị trọc

25 tháng 11 2017

ại vì ổng đi tàu ngầm

27 tháng 11 2017

autumn

successful

health

intelligent

   Mình sửa lại rồi đó ^-^   ^-^

25 tháng 11 2017

Theo mình là:

   Mùa thu lá rơi

   Thành công tốt đẹp

   Sức khỏe dồi dào

   Thông minh nhanh nhẹn

25 tháng 11 2017

Co 20 doi o giai dau bong chuyen North Zon al.Moi doi phai dau dung 1 tran voi doi khac.Hoi co bao nhieu tran dau trong giai dau do?

o day ta thay 1 doi phai dau 19 doi con lai.Vay doi dau tien phai dau so tran la:19

nhung doi thu hai vi da dau voi doi thu nhat roi cho nen chi phai dau 18 tran.Vay ta co phep tinh nhu sau:

                     20x19:2=190(tran)

                           Dap so:190 tran  k cho anh nhe!

25 tháng 11 2017

Có 20 đội trong liên minh bóng chuyền North Zonal. Mỗi đội phải chỉ giao đấu một trận với một đội khác. Hỏi có bao nhiêu trận liên minh đã chơi trong liên minh.

                                                                                                       Hết

Là người có tính hiền từ,nhân hậu.

25 tháng 11 2017

là nụ cười đôn hậu tính tình đôn hậu

đôn lậu chính là một tính từ

24 tháng 11 2017

Trong chương đầu tiên, Luffy xuất hiện dưới dạng một cậu nhóc 7 tuổi hồn nhiên nhưng không kém phần nghịch ngợm. Sinh ra và lớn lên trên hòn đảo Dawn, trong ngôi làng Foosha thuộc East Blue cùng với người ông Garp của mình. Từ nhỏ, Luffy đã được ông nội huấn luyện rất kỹ lưỡng để trở thành một hải quân xuất sắc theo mong ước của Garp. Ngay từ khi còn nhỏ, Luffy đã cùng gia đình Dadan - một đại gia đình nuôi dưỡng những người cháu của Garp, chống lại băng hải tặc Bluejam quấy rối hòn đảo mà Luffy sinh sống. Tuy nhiên Shanks mới là người khơi dậy tình yêu biển cả đối với cậu bé 7 tuổi này khi có một thời gian dài lưu lại làng Foosha, quê hương của cậu bé Luffy.

Khi còn bé, Luffy đã vô tình ăn phải trái ác quỷ do Shanks dành dược từ thuyền địch nên anh đã trở thành người cao su. Tuy ăn phải trái ác quỷ làm cậu không thể bơi, nhưng mong muốn ra biển đặc biệt là ước muốn trở thành Vua Hải tặc và tìm được kho báu One Piece của Luffy vẫn không hề giảm. 10 năm sau từ quê hương là làng Foosha, ở Đảo Dawn thuộc East Blue, Luffy lên dường tìm kiếm đồng đội để lập băng hải tặc cho riêng mình, băng băng Mũ Rơm, hành trình trở thành Hải tặc của Luffy bắt đầu. Sau chuyến hành trình ở East Blue Luffy cùng bốn thành viên Roronoa Zoro, Nami, Usopp và Sanji trên chiếc thuyền "Going Merry", tiến vào Grand Line. Luffy lúc này đã có số tiền truy nã đầu tiên là 30.000.000Berrysymbol.png.

Vượt Reverse Moutain, qua mũi Sinh Đôi và trải qua những cuộc phiêu đầu tiên ở Grand Line: đảo Xương rồng, Little Garden, đảo Drum. Luffy đã kết nạp chú tuần lộc Chopper vào băng với vị trí bác sĩ. Sau khi giúp công chúa Nefertari Vivi của Vương quốc Alabasta đánh bại Thất Vũ Hải Crocodile có bí danh là Mr.0, ông trùm của tổ chức Baroque Work, số tiền truy nã của Luffy tăng lên 100.000.000Berrysymbol.png. Sau khi rời Alabasta Nico Robin, cựu thành viên của Baroque Work, đã gia nhập băng Mũ Rơm.

Chuyến hành trình của Luffy và băng Mũ Rơm tiếp tục với cuộc phiêu lưu tại Jaya, vùng biển trên trời Skypiea, quần đảo Long Ring Long Land. Luffy cùng cả băng đã quyết định dừng chân ở thành phố Water 7 để sửa chữa Going Merry. Sau một loạt các sự kiện kịch tính và đầy bất ngờ, Luffy cùng đồng đội và các đồng minh cùng tấn công vào Enies Lobby để giải cứu Robin. Tại đây Luffy cùng băng Mũ Rơm đã đụng độ tổ chức CP9 của Chính phủ, đồng thời tuyến chiến với Chính phủ thế giới. Số tiền truy nã của Luffy đã tăng lên 300.000.000 Berrysymbol.png sau khi anh đánh bại Rob Lucci - kẻ mạnh nhất trong lịch sử CP9. Sau sự kiện, cả băng Mũ Rơm đều bị truy nã với tổng số tiền 667.000.050Berrysymbol.png. Tuy nhiên, điều mà cả băng Mũ Rơm đều biết cuối cùng cũng đến, sau những hư hại nặng nề thuyền, Going Merry đã đến giới hạn cuối cùng của mình và không thể cùng cả băng tiếp tục cuộc hành trình. Luffy và băng Mũ Rơm quyết định chia tay Merry, gửi Merry lại dưới lòng đại dương. Franky, Ice Burg và các thành viên đứng đầu công ty đóng tàu Galley-la đã cùng nhau đóng cho băng Mũ Rơm một con tàu mới từ gỗ quý Adam, với tên gọi Thousand Sunny. Luffy và băng Mũ Rơm rời Water 7 và chiêu mộ được thợ đóng thuyền tài năng Franky vào nhóm. Tiếp tục hành trình qua Tam giác Florian, Luffy cùng cả nhóm gặp gỡ chủ cũ của chú cá voi Laboon - nhạc công Brook và Brook đã trở thành thành viên tiếp theo của băng sau cuộc phiêu lưu tại Thriller Bark.

Luffy cùng băng Mũ Rơm đã dừng chân tại quần đảo Sabaody để chuẩn bị xuống Đảo người cá tiến vào Tân Thế giới. Tại đây Luffy và các đồng đội đã có cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ vơi huyền thoại sống Silver Rayleigh, chạm trán lần thứ hai với Thất vũ hải Bartholomew Kuma và được ông ta dịch chuyển tất cả mỗi người đến một vị trí khác nhau với một mục đích bí ẩn. Luffy được đưa tơi Đảo phụ nữ Amazon Lily và trở thành bạn của Thất vũ hải Boa Hancock và các nữ chiến binh trên đảo. Sau khi biết anh trai mình, Portgas D. Ace bị tuyên án tử hình và bị xử tử tại Tổng bộ Hải quân. Luffy đã gây chấn động thế giới với cuộc đột nhập và vượt ngục lịch sử tại nhà tù bất khả xâm phạm Impel Down. Rồi cùng với liên minh của mình tham gia vào trận chiến giữa Tứ Hoàng Râu Trắng cùng đồng minh với Hải quân và Thất vũ hải tại Marineford. Trong trận chiến, Luffy đã liều mình, phát huy hết tất cả những gì mình có, vượt qua cả giới hạn bản thân. Ngay lúc mọi chuyện tưởng như êm đẹp, Luffy đã rất shock và đau đớn khi chứng kiến cái chết của người anh trai Ace. Sau khi trận chiến kết thúc, Luffy được đưa về chăm sóc tại Amazon Lily, tại đây Luffy hiểu ra rằng mình còn quá yếu để bảo vệ những người thân mà mình yêu quý. Luffy và đồng đội quyết định tạm chia tay nhau 2 năm để rèn luyện.

2 năm sau Luffy và các đồng đội tập hợp lại tại quấn đảo Sabaody, bắt đầu một cuộc hành trình mới: "Romance Dawn for the New World". Lúc này số tiền truy nã của Monkey D Luffy đã tăng lên 400.000.000 Berrysymbol.png. Hành trình đầu tiên là Đảo Người cá nơi Luffy cùng cả nhóm đã gặp lại "Chiến binh của biển" Jinbei và cùng Jinbei đánh bại băng "Hải tặc người cá mới", những kẻ đang có âm mưu lật đổ chính quyền. Trước khi rời đảo, Luffy đã chấp nhận lời tuyên chiến với Tứ Hoàng Big Mom thông qua ốc sên truyền tin. Chia tay Đảo người cá, Monkey D Luffy cung băng Mũ Rơm đã chính thức bước vào hành trình ở Tân Thế giới. Điểm đến đầu tiên của băng mũ rơm là đảo Punk Hazard, một hòn đảo với hai nửa khí hậu nóng lạnh đối nghịch. Đây vốn là một hòn đảo bí mật của chính phủ và là nơi đặt phòng thí nghiệm của Ceasar Clown. Luffy cùng băng Mũ Rơm đã bắt đầu lập liên minh hải tặc với Trafalgar Law, thuyền trưởng băng Hải tặc Heart với mục đích đánh bại Tứ Hoàng Kaido. Tại đây Luffy và đồng đội cũng gặp lại hai thành viên của Hải quân là Smoker và Tashigi. Luffy và mọi người đã khám phá ra kẻ đứng sau mọi việc mờ ám trên Punk Hazard là Thất vũ hải Donquixote Doflamingo đồng thời cũng là một mục tiêu quan trọng trong kế hoạch hạ gục tứ Hoàng của liên minh Luffy-Law. Luffy cùng băng Mũ Rơm và Law tiến đến vương quốc Dressrosa, nơi Doflamingo trị vì với mục tiêu đánh bại Doflamingo. Sau khi đánh bại Doflamingo thì số tiền truy nã của Lyffy tăng lên 500.000.000 Berrysymbol.png.

uffy được khắc họa là một nhân vật vô âu và dễ dãi với một hoài bão lớn và một sức ăn kinh khủng. Cậu nhìn chung là một người tử tế và quan tâm đến mọi người. Tuy nhiên, Luffy không phải là một người ngây thơ như mọi người thường nghĩ. Trái lại, cậu có thể đọc tính huống tốt hơn những người khác mong đợi ở cậu. Khi ở trong tình huống nguy hiểm, cậu không màng đến ước mơ trở thành Vua hải tặc mà sẵn sàng liều mạng để bảo vệ đồng đội của mình. Luffy cũng không đần độn như hành động của cậu. Một ví dụ là cậu đã khai hỏa đại bác để ngăn chiếc Going Merry khỏi đâm vào Laboon, một con cá voi khổng lồ chắn trước của vào Đại Hải Trình.

Luffy đã mời một số người, như Tony Tony Chopper hay Brook, vào băng hải tặc của mình không chỉ vì lý do chính là cậu có vài vị trí còn trống trong thủy thủ đoàn mà còn vì linh tính, khả năng nhìn người của cậu. Cậu cũng là một vị thuyền trưởng cực kì quan tâm đến thủy thủ đoàn của mình và cậu thường xuyên bất chấp nguy hiểm để đảm bảo sự an toàn cho họ xuyên suốt bộ truyện. Ngoài ra, cậu cũng ít khi nghĩ đến hậu quả của những hành động cảm tính của mình. Cậu cũng giành được sự tôn trọng và niềm tin từ những người mà cậu kết bạn với và đặc biệt từ các thủy thủ đoàn của cậu mặc cho cái tính cách vô âu.

Đóng vai trò là thuyền trưởng của nhóm Hải Tặc Mũ Rơm, Monkey D. Luffy sở hữu một nguồn sức mạnh kinh hoàng đến mức không tưởng, nâng dễ dàng 1 tảng đá siêu bự, hay đập nát nó tan tành, hay nghiền nát thành mảng một phiến thép hay đẩy sập những toà nhà cao tầng với chỉ đôi bàn tay không đều là chuyện nhỏ đối với cậu. Ngoài ra, Luffy luôn là người trong nhóm đối đầu và hạ gục kẻ thù mạnh nhất trong tất cả các câu chuyện. Sức khoẻ và sự khéo léo trong kỹ năng sinh tồn và thể chất của Luffy được như giờ cũng là do thời gian huấn luyện cực kỳ gian nan và gian khổ dưới sự theo dõi của chính ông nội mình – Monkey D. Garp (ném xuống 1 vực thẳm, hay cột cậu vào trái bong bóng bay, hay bỏ rơi trong rừng vào ban đầu, vân vân.) và cậu cũng khẳng định rằng nắm đấm của cậu gây chấn thương ngang ngửa với một khẩu súng ngắn ở độ tuổi thứ 7. Sức chịu đựng và độ bền bỉ của cậu cũng thuộc hàng đáng kinh ngạc; như là chịu những đòn tấn công thiết sát nguy hiểm liên tục bởi những kẻ thù mạnh nhất trong hầu hết tất cả các trận chiến nhưng thế mà cậu vẫn có thể đứng lên tiếp và chiến đấu, hạ gục đối thủ.

Luffy còn sở hữu tốc độ và sự linh hoạt rất nhanh và đáng chú ý, được kết hợp chung với sức mạnh và độ kiên cường trong chiến đấu của mình. Cậu cũng có rất nhiều lần được thấy có khả năng bơm thể lực và tăng cường sức mạnh chiến đấu lên 1 chiều cao mới một cách rất nhanh chóng, cụ thể nhất là trong trận chiến với con bò cai ngục Minotaurus, khi mà lần đầu tiên cậu phải cần đến sự hỗ trợ của Mr. 2, Mr. 3, và Buggy để hạ hắn, nhưng lần thứ 2, Luffy đơn giản hạ hắn với chỉ 1 đòn "Gomu Gomu no Jet Pistol" ("Cú Đấm Súng Lục Phản Lực Cao Su")

Nguồn năng lượng lớn của cậu chỉ thật sự được bùng phát khi có thuốc thử chính là "ý chí của D" của mình kích hoạt, được cho thấy rất rõ qua rất nhiều lần xuyên suốt câu chuyện, đáng chú ý nhất là Câu Chuyện Thriller Bark khi cậu cố gắng nhận vào người 100 cái bóng mà không hề mất ý chí hay mất kiểm soát, so với người thường, thì chỉ có thể nhận nhập vào người được 2 hay 3 bóng là cùng thôi. Chính ý chí này đã cho Luffy rất nhiều cơ hội sống sót trong nhận trận đánh cam go và nguy hiểm nhất, as như là trong trận chiến ở Impel Down khi cậu dính chất độc mà người thường sẽ không bao giờ có thể dễ dàng mà sống sót được ngay sau đó, nhưng với Luffy chính ý chí kiên cường đến cùng của mình đã mở cho cậu một con đường vượt qua mọi giới hạn sức khoẻ cho chính mình. Điều này cũng được tô màu thêm qua quá trình "Healing Hormones" ("Hồi Phục Hóc-môn") của Emporio Ivankov đã một lần nữa chứng tỏ về ý chí của Luffy khi cậu vượt qua quá trình rã nọc độc này ra chỉ trong vòng 20 tiếng đồng hồ vật lộn với những chấn thương, mà người thường sẽ mất 2 ngày để tái tạo lại cơ thể khỏi chất độc. Sau này cũng được một trong các Siêu Tân Tinh – Basil Hawkins đề cập đến khi hắn sử dụng khả năng tiên tri của mình, mặc dù để thử xem đoán trước rất nhiều lần, nhưng cơ hội dẫn đến cái chết của Luffy lúc đó không bao giờ xuống con số 0.

Cậu cũng sở hữu một hàm răng cực chắc và mạnh, như trong Cậu Chuyện ở Thị Trấn Orange trong truyện, khi cậu suýt nữa cắn vụn hết mấy cái thanh sắt của cái lồng nhốt cậu. Cậu cũng ăn trọn cái lồng mà Gekko Moriah đã nhốt cậu vào hay là việc gây ra 1 vết thương nhỏ cho Rob Lucci với chiêu cắn của mình, cũng như là phá vỡ cái sợi xích dùng để trói Nami  lại (lúc đó cô đang trong cơ thể của Franky) sau 2 năm. Lợi thế này của cậu cũng được ngay cả Jinbe, người có sức chịu đựng thương tích rất cao cũng phải là lên khi cậu cắn vào tay ông. 

Luffy cũng được xem là người có khả năng nhận thức mọi thứ xung quanh rất nhanh. Từ lúc đầu của câu chuyện, Luffy đã được cho thấy phản ứng và xử lý những đối thủ rất nhanh so với cậu, như Kuro, Arlong, Bellamy, và Enel. Sau khi học được kỹ thuật Soru của bọn CP9 để nâng cao không chỉ tốc độ mà còn là sức mạnh cho các chiêu thức của mình sau đó, thì khả năng này của cậu càng tiến bộ hơn thấy rõ. Sau 2 năm, cậu nhanh hơn gấp chục lần, có thể tránh, né những đòn đánh của đối thủ ngay cả khi cậu dùng Gear Third ("Sang Số 3") và tạo ra một lực ma sát rất, rất lớn khi cậu di chuyển cực nhanh trên mắt đất, khiến cả mặt đất phải bốc cháy. Mới đây, ở cuối chap 783 cậu đã chuyển sang Gear 4. Đầu tiên, cậu bơm căng cánh tay trái, sau đó không khí từ cánh tay chạy xuống thân, tay phải và cuối cùng là 2 chân.Cậu thổi bay Doflamingo chỉ với một cú King Kong Gun (Súng King Kong). Cậu còn cò thể lợi dung độ đàn hồi của minh để bay. Tuy nhiên, khi ở Gear 4 Haki của cậu bị dùng hết chỉ trong thời gian ngắn.

Không giống như Zoro và Sanji, dạng chiến đấu của Luffy là dạng ứng khẩu; không hề tuân theo bất kỳ nguyên tắc hay quan niệm nào, ngay cả nó có quan trọng đi chăng nữa, cậu vẫn cứ tấn công gia súc, gia cầm, động vật hay đàn bà bình thường, hoặc tấn công vào vùng hiểm, tấn công phía sau hay khi đối phương không nhận ra, sử dụng quân thù làm lá chắn hay cả việc cắn đối thủ thì Luffy chơi tuốt hết. Trong khi chiến đấu, Luffy đã chứng tỏ mình là một người lão luyện trong việc tuỳ cơ ứng biến, chế ra những chiêu thức ngay tại chỗ, và thường nảy ra những đòn phản công tinh ranh hay những chiêu thức quái gỡ để chống chọi lại với đối thủ mình bằng mọi giá. Điều này khiến cho cả đối thủ hay đồng mình của cậu phải tự hỏi rằng liệu cậu có đang chiến đấu nghiêm túc, đặc biệt những lúc cậu nảy sinh các ý tưởng lố bịch và làm tới với ý tưởng ấy (cụ thể là khi Luffy đối đầu với Crocodile trong dạng Mizu Luffy ("Luffy Mọng Nước"), nhưng cơ bản cậu luôn nói rằng mình luôn chiến đấu một cách hoàn toàn nghiêm túc.

Những lúc cậu chiến đấu, cậu phần lớn đều dựa vào bản năng của mình, điều này rất thú vị khi những bản năng và phán đoán của cậu luôn trở nên chính xác sau đó. Ngay cả khi mới đầu Câu Chuyện Công Viên Arlong, như khi bị Arlong cắn, cậu xử lý bằng cách đập mạnh vào đầu Arlong để hắn thả hàm răng ra thay vì đơn giản là giật nó ra. Cậu chọn đúng ail à Mr.3 trong rừng các tượng sáp y hệt hắn. Cậu cũng phá được "Raigo" (tạm dịch "Sấm Sét Đón Mừng") của Enel bằng quả khối bằng vàng ở tay mình để làm chất dẫn điện, nhưng theo Oda thì Luffy lúc đó chả nhận thức được mình sẽ làm gì, cậu chỉ hoạt động theo bản năng ngay tại lúc đó mà thôi. Ngay cả trước khi học Bá Khí  Sắc Màu Quan Sát - Kenbunshoku Haki, Luffy cũng có thể dẽ dàng né tránh hầu hết các đòn đánh mạnh của các đối thủ như Enel hay Rob Lucci chỉ với trực giác và bản năng của mình. Trong thời thơ ấu của mình, Luffy cũng có vẻ như rất nhần nhuyễn trong việc sử dụng gậy sào, khi cậu đã dùng nó để đối đầu với nhiều đối thủ khác nhau. Cậu cũng đủ thông minh để hiểu được ít nhất các khái niệm cơ bản, như việc cao su là chất cách điện tự nhiên, đó cũng là lý do vì sao cậu chẳng mảy may trốn né khỏi những đường đánh mang dòng điện siêu mạnh của Enel, nên né cũng bằng thừa khi cơ thể của cậu đã miễn nhiễm với điện năng của hắn ta. Cậu cũng đã tự phát triển những chiêu thức mới như "Gear Second" ("Sang Số 2") hoặc "Gear Third" ("Sang Số 3"), vận dụng những suy diễn logic bằng việc hiểu biết các tính năng của cao su. Trong khi được xem là thành viên chiến đấu mà kém chiến thuật nhất so với các thành viên khác trong nhóm, do bản chất của cậu là cứ lao thẳng vào mà đấm đá thôi (thường chẳng vạch trước kế hoạch hay nhận biết được kẻ thù có khả năng gì cả), bởi thế mới nói Luffy là một người chiến đấu tuỳ cơ ứng biến rất hay.

Cậu dạo gần đây đã biết dẫn nước trước khi chiến đấu với những kẻ thù của mình, không phải chỉ việc dùng sức hay năng lượng của mình không thôi mà cậu còn lợi dụng sức mạnh và cả điểm yếu của đối thủ để xử lý tình huống. Điều này khiến cho những người đa có sẵn kế hoạch hay được xem là không thể ngã gục được cũng phải chào thua. Ngoài ra, ngay cả những lúc cậu chỉ hoạt động theo bản tính của mình, nhưng trong vài trường hợp Luffy vẫn ra lệnh cho các đồng đội của mình phải làm gì vì dường như cậu biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Điều này thường tạo những lợi thế nhất định cho cả nhóm.

24 tháng 11 2017

Con chịu

24 tháng 11 2017

em thich con ga nha em no thuc ra la con nguoi

24 tháng 11 2017

Những năm tháng tuổi thơ được học dưới mái trường Tiểu học, em có rất nhiều bạn tốt. Bạn nào cùng dễ thương và đáng mến nhưng em thích rất là bạn Thuỳ Dung.

Thuỳ Dung năm nay tròn mười tuổi, bằng tuổi em. Dáng người bạn nhỏ nhắn, đi đứng nhanh nhẹn. Bạn có khuôn mặt tròn trĩnh trông rất dễ thương. Đôi mắt bồ câu đen láy sáng long lanh. Đôi mắt ấy biết buồn, cười, biết thông cảm với bạn bè xung quanh. Đôi môi đỏ như son luôn nở nụ cười tươi như hoa. Mái tóc của Thuỳ Dung đen nhánh và dài như suối xõa xuống bờ vai tròn trịa trông thật đáng yêu.

Hằng ngày, Thuỳ Dung đến trường với bộ đồng phục quen thuộc váy xanh, áo trắng. Chiếc khăn quàng đỏ trên vai như cánh bướm. Thuỳ Dung nói năng rất nhỏ nhẹ, tính tình hiền lành, chan hoà với mọi người, luôn giúp đỡ những bạn học yếu. Có điều gì bạn bè không hiểu, Dung đều tận tình giúp đỡ. Trong giờ học Dung thường phát biểu ý kiến xây dựng bài. Bài làm của Dung luôn đạt điểm cao.

Ở trường, Dung là một học sinh giỏi, về nhà, Dung là một người con ngoan Dung giúp mẹ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, hướng dẫn cho em học. Có lần Dung tâm sự: “Cha mẹ phải làm việc vất vả để cho mình ăn học, mình phải học giỏi và ngoan ngoãn để cha mẹ vui lòng".

Thuỳ Dung đã đế lại trong lòng bạn bè nhiều ấn tượng tốt đẹp. Bạn là tấm gương tốt cho các bạn noi theo. Tôi sẽ cố gắng học tập tốt đế xứng đáng là bạn thân của Thuỳ Dung. Sống trên đời ai cũng cần phải có 1 người bạn thân !

24 tháng 11 2017

khong

25 tháng 11 2017

k thì thui

24 tháng 11 2017

Cuộc sống ta luôn đối mặt với những bộn bề, những khó khăn và cả những thử thách. Có những lúc ai đó sẽ nghĩ đến những phút giây chán chường. Những lúc chán nản và bỏ cuộc. Nhưng Có nhiều người lại tìm đến những chuyến dã ngoại cùng người thân, những chuyến picnic với bạn bè hay đi chơi với ai đó. Và tôi- Tôi tìm cho mình giải pháp thứ hai.

Đó là tìm đến những nơi thanh bình hay cảnh đẹp nào đó để thả hồn vào thiên nhiên. Lấy lại tinh thần để tiếp tục những khó khăn mới. Và Chuyến đi để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất là chuyến về quê ngoại cùng với người mẹ dịu hiền vào dịp hè vừa rồi.. Nó giúp tôi có thêm nghị lực sống và lòng can đảm khi bước vào đời.

Xa rời chốn phồn hoa đô thị. Tôi đc mẹ dẫn về quê - nơi thanh bình yên ả với những lời hát ru, những câu hò thân thuộc. Tôi đã đc nghe mẹ kể nhiều về nơi mẹ đã sinh ra nhưng đây là lần đầu tiên tôi đc chứng kiến. Ngồi trên xe taxi . đâu đó tôi nghe thấy những tiếng gọi của lũ trẻ chăn trâu. Những tiếng à ơi quen thuộc......Xe dừng lại ngay trước nàh bà ngoại , tôi vội vàng xách vali xuống với tâm trạng thật háo hức. Tôi mong cái ngày này đã lâu và giờ đây tôi đang ở với bà. Ông mất khi tham gia cuộc kháng chiến chống mĩ. Bà phải lủi thủi một mình. Mẹ tôi và cậu tôi thì ở thành phố. Đã nhiều lần mẹ tôi có ý định đón bà lên nhưng bà k chịu. Phải chăng bà đã gắn bó với mảnh đất này khá lâu nên bà k thể xa nó. Hay nơi đây gắn với những kỉ niệm của ông khiến bà k nỡ rời bỏ nó mà đi......Hay còn một nguyên nhân nào khác.

Bà mừng rỡ ra đón hai mẹ con tôi. Bà ở 1 ngôi nhà k to, k rộng như nhà tôi trên TP nhưng nó tạo cho tôi một cảm giác lạ lùng khó tả. Bà dẫn tôi vào và cất đồ đạc giúp tôi. Biết mẹ con tôi đi xa mệt nên bà k để tôi phải làm gì.

Mấy ngày ở nhà bà, tôi thấy mình như nhẹ nhõm hơn. k phải bận tâm chuyện học hành, k phải nghĩ đến những lúc bạn bè cãi nhau... Và nơi đây thật sự bình yên. K ồn ào tiếng xe cọ, tiếng còi giao thông......Mấy ngày đầu lạ lẫm. nhưng rồi tôi nhanh chóng bắt kịp nhịp sống nơi đây.

Và rồi, một ngày tôi vô tình nhìn thấy một cậu bé gần nhà tôi. người nó đen thui, hơi gầy và có vẻ rất bụi. Đó là vào buổi trưa hè nắng cháy, tôi thấy nó xách cái giỏ và đi về hướng những đồng ruộng.Tôi k bít nó sẽ làm gì và nó làm gì vào giờ này. và đến chiều mới thấy nó về. Tôi phân vân nhưng k dám đi theo. Với bản chất tò mò của một cô bé mới lớn, hôm sau tôi cố tình k ngủ trưa và xem cậu bé đó có tiếp tục việc đó k. Và mọi việc cứ tiếp diễn như ngày hôm qua. Tôi bát đầu để ý nó và hình như buổi tối nó cũng như vậy. Bắt đầu đi từ chập tối và đến khuya mới về. Thế rồi tôi quyết định tìm hiểu về thằng bé này. Nó là bảo, nhà ở gần bên. nó bằng tuổi tôi nhưng sao tôi thấy nó bé thế. nó thấp và nhỏ hơn tuổi của nó nhiều. Nhà nó nghèo, bố mất tưg sớm, mẹ k có khả năng lao động vì bệnh tật liên miên. Nó học giỏi lắm nhưng k đủ tiền để đi học. Suốt ngày nó phải ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm tiền nuôi mẹ. Ai thuê nó làm gì nó cũng làm. Một lần, tôi bắt gặp nó ngồi dưới gốc đa đầu làng. Tôi mạnh dạn lại làm quen và bắt đầu trò chuyện. Thấy nó lạnh lùng thế mà sao bắt chuyện có vẻ thân thiện gê. Phải chăng tại sự lam lũ của nó khiến cho khuôn mặt nó xám nắng và khó nhìn. Dần dần, tôi bắt đầu thân với nó. Và hình như nó cũng khá hiểu tôi. 1 tuần rồi hai tuần. Mỗi lúc buồn nó lại ngồi ở gốc cây đa và tôi lại trò chuyện với nó. K biết tự lúc nào tôi thấy thương nó vô cùng. Có những lúc tôi chợt động lòng, nhỏ những giọt nước mắt khi thấy nó làm lụng vất vả. Một lần , tôi hỏi nó có muốn đi học k? nó im lặng nước mắt bỗng ứa ra. Rồi mỉm cuời đáp: " Sống cho qua ngày đã rồi tính tiếp" Tôi lặng người, nhìn nó. Nhìn vào con mắt nó , tôi biết nó muốn đi học lắm nhưng k dám nói ra. Tôi cũng chẳng biết làm gì vì hiện tại tôi cũng chỉ là một đứa học sinh đang phụ thuộc vào gia đình. Tôi chỉ biết tâm sựvaf đọng viên nó những lúc nó cần. Quân tâm nó những ngày tôi về quê ngoại. Thời gian bỗng trôi thật mau từ khi tôi quen và thân nó. Thế là đã gần 1 tháng tôi về quê. Rồi bất thình lình mẹ bảo ngày mai thu dọn hành lý chuẩn bị về. Bố đi công tác và cần có người ở nhà. Thế là đột xuất tôi và mẹ pahir về. Về để kịp cho bố đi công tác. Tôi buồn và ước ao níu kéo đc thời gian ở lại. Tôi muốn muốn nhiều lắm nhưng có lẽ chẳng làm đc gì.

Ngày mai tôi phải về. Tối hôm ấy, tôi k sao ngủ đc.. nằm trằn trọc rồi nghĩ về tương lai của thằng bạn mới quen. Umk! Mới quen thôi nhưng nó thân quá! Nước mắt lại chảy ra. Tôi nghĩ miên man. Rồi nhắm mắt lúc nào k hay. Sáng thức dậy, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ. Kể cả taxi mẹ cũng gọi và khoảng hai tiếng nữa là xe đến. Tôi bỏ lại hành lí và qua nhà tìm nó, thấy mẹ nó đang cố gượng quét cho xong cái nhà. Tôi hỏi, mẹ nó bảo nó đã ra đồng từ sớm. Tôi bồn chồn và k bít tìm nó ở đâu! Chẳng lẽ tôi và nó sẽ kết thúc thế này!

Tôi buồn bã quay về nhà để kịp chuyến đi. Taxi đến! Mẹ xách va li và một số quà bà gửu. Tôi thẫn thờ bước ra xe. Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng thể nào gặp lại thằng bạn đáng thương ấy nữa. Nhưng rồi, đằng xa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc đang chạy về phía tôi. uh! Là nó. Đúng! Chính xác là nó. Nó đi đâu mà giờ mới chịu về. Thấy nó, tôi mừng khôn xiết. Thế là tôi vẫn đc gặp nó lần cuối rồi!! Nó cầm tay tôi, đưa cho tôi một con ốc nhỏ. Nó bảo đó là con ốc mà nó luôn giữu bên mình. Nó chẳng biết cho tôi cái gì để làm kỉ niệm. Cũng chẳng biết tới lúc nào hai đứa sẽ gặp nhau. Nó bảo chưa bao giờ nó có bạn và tôi là người bạn đầu tiên. Tôi chẳng biết nói gì, vội nhét cho nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà tôi và bảo nó cố giữu liên lạc. Tôi cố gắng nén nước mắt mình lại để nó k khóc. Đằng kia mẹ đang giục...

Trên suốt quãng đường về nhà, tôi luôn ở trong tâm trạng. Nếu k có chuyến đi này, chắc sẽ chẳng bao giờ tôi gặp đc thằng bạn tốt như thế! Sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu đc sự vất vả, lam lũ của những con người nơi thôn quê. Và đặc biệt là những đứa con sinh ra trong gđ nghèo khó. Từ nhỏ tôi chỉ biết sống trong sự no đủ, trong tình thương của bố mẹ. Vì thế chẳng bao giờ tôi hiểu và thấu nỗi khổ đau của bao con người khổ cực. Nhưng gì mà họ gánh phải thật sự quá sức chịu đựngc của 1 con người. Nghĩ về nó, tôi lại thấy bùn. Từ nhỏ, nó đã mất bố, mẹ k thể nuôi nó ăn học tử tế nhưng nó luôn sống lạc quan và nuôi người mẹ bệnh tật. Đúng là một nghị lực sống, một tấm gương chẳng đâu xa lạ. Chẳng cần nghe ai kể mà là tôi đã chứng kiến.

Tôi thấy mình sao thật may mắn khi đc sống trong ngôi nhà này. Có tình thươg có nụ cười của bố mẹ mỗi ngày. Đc ăn học tử tế và sống sung sướng. Chẳng mấy khi tôi phải lo nghĩ đến kinh tế gđ. Và qua chuyến đi, nó- Bảo đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tiếp thêm nghị lực sống để tôi sống yêu đời hơn. Những khó khăn của tôi chẳng là gì so với nó. Bát cơm tôi ăn là do bố mẹ kiếm ra nhưng nó thì khác. Nó tự kiếm ra bàn sức lao động của mình. k bít sau này nó có tìm đến tôi theo địa chỉ mà tôi ghi k nữa. nhưng dù sao, tôi vẫn cầu nguyện cho nó và ước cho tôi đc gặp nó thêm một lần nữa.

24 tháng 11 2017

uộc sống ta luôn đối mặt với những bộn bề, những khó khăn và cả những thử thách. Có những lúc ai đó sẽ nghĩ đến những phút giây chán chường. Những lúc chán nản và bỏ cuộc. Nhưng Có nhiều người lại tìm đến những chuyến dã ngoại cùng người thân, những chuyến picnic với bạn bè hay đi chơi với ai đó. Và tôi- Tôi tìm cho mình giải pháp thứ hai.

Đó là tìm đến những nơi thanh bình hay cảnh đẹp nào đó để thả hồn vào thiên nhiên. Lấy lại tinh thần để tiếp tục những khó khăn mới. Và Chuyến đi để lại cho tôi ấn tượng nhiều nhất là chuyến về quê ngoại cùng với người mẹ dịu hiền vào dịp hè vừa rồi.. Nó giúp tôi có thêm nghị lực sống và lòng can đảm khi bước vào đời.

Xa rời chốn phồn hoa đô thị. Tôi đc mẹ dẫn về quê - nơi thanh bình yên ả với những lời hát ru, những câu hò thân thuộc. Tôi đã đc nghe mẹ kể nhiều về nơi mẹ đã sinh ra nhưng đây là lần đầu tiên tôi đc chứng kiến. Ngồi trên xe taxi . đâu đó tôi nghe thấy những tiếng gọi của lũ trẻ chăn trâu. Những tiếng à ơi quen thuộc......Xe dừng lại ngay trước nàh bà ngoại , tôi vội vàng xách vali xuống với tâm trạng thật háo hức. Tôi mong cái ngày này đã lâu và giờ đây tôi đang ở với bà. Ông mất khi tham gia cuộc kháng chiến chống mĩ. Bà phải lủi thủi một mình. Mẹ tôi và cậu tôi thì ở thành phố. Đã nhiều lần mẹ tôi có ý định đón bà lên nhưng bà k chịu. Phải chăng bà đã gắn bó với mảnh đất này khá lâu nên bà k thể xa nó. Hay nơi đây gắn với những kỉ niệm của ông khiến bà k nỡ rời bỏ nó mà đi......Hay còn một nguyên nhân nào khác.

Bà mừng rỡ ra đón hai mẹ con tôi. Bà ở 1 ngôi nhà k to, k rộng như nhà tôi trên TP nhưng nó tạo cho tôi một cảm giác lạ lùng khó tả. Bà dẫn tôi vào và cất đồ đạc giúp tôi. Biết mẹ con tôi đi xa mệt nên bà k để tôi phải làm gì.

Mấy ngày ở nhà bà, tôi thấy mình như nhẹ nhõm hơn. k phải bận tâm chuyện học hành, k phải nghĩ đến những lúc bạn bè cãi nhau... Và nơi đây thật sự bình yên. K ồn ào tiếng xe cọ, tiếng còi giao thông......Mấy ngày đầu lạ lẫm. nhưng rồi tôi nhanh chóng bắt kịp nhịp sống nơi đây.

Và rồi, một ngày tôi vô tình nhìn thấy một cậu bé gần nhà tôi. người nó đen thui, hơi gầy và có vẻ rất bụi. Đó là vào buổi trưa hè nắng cháy, tôi thấy nó xách cái giỏ và đi về hướng những đồng ruộng.Tôi k bít nó sẽ làm gì và nó làm gì vào giờ này. và đến chiều mới thấy nó về. Tôi phân vân nhưng k dám đi theo. Với bản chất tò mò của một cô bé mới lớn, hôm sau tôi cố tình k ngủ trưa và xem cậu bé đó có tiếp tục việc đó k. Và mọi việc cứ tiếp diễn như ngày hôm qua. Tôi bát đầu để ý nó và hình như buổi tối nó cũng như vậy. Bắt đầu đi từ chập tối và đến khuya mới về. Thế rồi tôi quyết định tìm hiểu về thằng bé này. Nó là bảo, nhà ở gần bên. nó bằng tuổi tôi nhưng sao tôi thấy nó bé thế. nó thấp và nhỏ hơn tuổi của nó nhiều. Nhà nó nghèo, bố mất tưg sớm, mẹ k có khả năng lao động vì bệnh tật liên miên. Nó học giỏi lắm nhưng k đủ tiền để đi học. Suốt ngày nó phải ra đồng mò cua bắt ốc để kiếm tiền nuôi mẹ. Ai thuê nó làm gì nó cũng làm. Một lần, tôi bắt gặp nó ngồi dưới gốc đa đầu làng. Tôi mạnh dạn lại làm quen và bắt đầu trò chuyện. Thấy nó lạnh lùng thế mà sao bắt chuyện có vẻ thân thiện gê. Phải chăng tại sự lam lũ của nó khiến cho khuôn mặt nó xám nắng và khó nhìn. Dần dần, tôi bắt đầu thân với nó. Và hình như nó cũng khá hiểu tôi. 1 tuần rồi hai tuần. Mỗi lúc buồn nó lại ngồi ở gốc cây đa và tôi lại trò chuyện với nó. K biết tự lúc nào tôi thấy thương nó vô cùng. Có những lúc tôi chợt động lòng, nhỏ những giọt nước mắt khi thấy nó làm lụng vất vả. Một lần , tôi hỏi nó có muốn đi học k? nó im lặng nước mắt bỗng ứa ra. Rồi mỉm cuời đáp: " Sống cho qua ngày đã rồi tính tiếp" Tôi lặng người, nhìn nó. Nhìn vào con mắt nó , tôi biết nó muốn đi học lắm nhưng k dám nói ra. Tôi cũng chẳng biết làm gì vì hiện tại tôi cũng chỉ là một đứa học sinh đang phụ thuộc vào gia đình. Tôi chỉ biết tâm sựvaf đọng viên nó những lúc nó cần. Quân tâm nó những ngày tôi về quê ngoại. Thời gian bỗng trôi thật mau từ khi tôi quen và thân nó. Thế là đã gần 1 tháng tôi về quê. Rồi bất thình lình mẹ bảo ngày mai thu dọn hành lý chuẩn bị về. Bố đi công tác và cần có người ở nhà. Thế là đột xuất tôi và mẹ pahir về. Về để kịp cho bố đi công tác. Tôi buồn và ước ao níu kéo đc thời gian ở lại. Tôi muốn muốn nhiều lắm nhưng có lẽ chẳng làm đc gì.

Ngày mai tôi phải về. Tối hôm ấy, tôi k sao ngủ đc.. nằm trằn trọc rồi nghĩ về tương lai của thằng bạn mới quen. Umk! Mới quen thôi nhưng nó thân quá! Nước mắt lại chảy ra. Tôi nghĩ miên man. Rồi nhắm mắt lúc nào k hay. Sáng thức dậy, mẹ đã chuẩn bị mọi thứ. Kể cả taxi mẹ cũng gọi và khoảng hai tiếng nữa là xe đến. Tôi bỏ lại hành lí và qua nhà tìm nó, thấy mẹ nó đang cố gượng quét cho xong cái nhà. Tôi hỏi, mẹ nó bảo nó đã ra đồng từ sớm. Tôi bồn chồn và k bít tìm nó ở đâu! Chẳng lẽ tôi và nó sẽ kết thúc thế này!

Tôi buồn bã quay về nhà để kịp chuyến đi. Taxi đến! Mẹ xách va li và một số quà bà gửu. Tôi thẫn thờ bước ra xe. Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng thể nào gặp lại thằng bạn đáng thương ấy nữa. Nhưng rồi, đằng xa, tôi thấy một bóng hình quen thuộc đang chạy về phía tôi. uh! Là nó. Đúng! Chính xác là nó. Nó đi đâu mà giờ mới chịu về. Thấy nó, tôi mừng khôn xiết. Thế là tôi vẫn đc gặp nó lần cuối rồi!! Nó cầm tay tôi, đưa cho tôi một con ốc nhỏ. Nó bảo đó là con ốc mà nó luôn giữu bên mình. Nó chẳng biết cho tôi cái gì để làm kỉ niệm. Cũng chẳng biết tới lúc nào hai đứa sẽ gặp nhau. Nó bảo chưa bao giờ nó có bạn và tôi là người bạn đầu tiên. Tôi chẳng biết nói gì, vội nhét cho nó tờ giấy ghi địa chỉ nhà tôi và bảo nó cố giữu liên lạc. Tôi cố gắng nén nước mắt mình lại để nó k khóc. Đằng kia mẹ đang giục...

Trên suốt quãng đường về nhà, tôi luôn ở trong tâm trạng. Nếu k có chuyến đi này, chắc sẽ chẳng bao giờ tôi gặp đc thằng bạn tốt như thế! Sẽ chẳng bao giờ tôi hiểu đc sự vất vả, lam lũ của những con người nơi thôn quê. Và đặc biệt là những đứa con sinh ra trong gđ nghèo khó. Từ nhỏ tôi chỉ biết sống trong sự no đủ, trong tình thương của bố mẹ. Vì thế chẳng bao giờ tôi hiểu và thấu nỗi khổ đau của bao con người khổ cực. Nhưng gì mà họ gánh phải thật sự quá sức chịu đựngc của 1 con người. Nghĩ về nó, tôi lại thấy bùn. Từ nhỏ, nó đã mất bố, mẹ k thể nuôi nó ăn học tử tế nhưng nó luôn sống lạc quan và nuôi người mẹ bệnh tật. Đúng là một nghị lực sống, một tấm gương chẳng đâu xa lạ. Chẳng cần nghe ai kể mà là tôi đã chứng kiến.

Tôi thấy mình sao thật may mắn khi đc sống trong ngôi nhà này. Có tình thươg có nụ cười của bố mẹ mỗi ngày. Đc ăn học tử tế và sống sung sướng. Chẳng mấy khi tôi phải lo nghĩ đến kinh tế gđ. Và qua chuyến đi, nó- Bảo đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tiếp thêm nghị lực sống để tôi sống yêu đời hơn. Những khó khăn của tôi chẳng là gì so với nó. Bát cơm tôi ăn là do bố mẹ kiếm ra nhưng nó thì khác. Nó tự kiếm ra bàn sức lao động của mình. k bít sau này nó có tìm đến tôi theo địa chỉ mà tôi ghi k nữa. nhưng dù sao, tôi vẫn cầu nguyện cho nó và ước cho tôi đc gặp nó thêm một lần nữa.