K
Khách

Hãy nhập câu hỏi của bạn vào đây, nếu là tài khoản VIP, bạn sẽ được ưu tiên trả lời.

28 tháng 12 2023

Trong câu chuyện "Làng", nhân vật ông Hai được miêu tả là một người đàn ông lạc quan, sáng tạo và có tinh thần khám phá. Ông Hai luôn tìm cách để làm cho cuộc sống tươi đẹp hơn và mang lại niềm vui cho mọi người xung quanh. Từ ông Hai, ta rút ra bài học về sự lạc quan, sáng tạo và khám phá trong cuộc sống, cũng như khả năng tạo niềm vui cho người khác. Trong câu chuyện "Lặng lẽ Sa Pa", nhân vật anh thanh niên là một người trầm lặng, nhạy cảm và có tình yêu với thiên nhiên. Anh ta tận hưởng sự yên bình và tĩnh lặng của Sa Pa, và từ đó ta rút ra bài học về sự trầm lặng, nhạy cảm và tình yêu với thiên nhiên, cũng như giá trị của việc tìm thấy sự bình yên trong cuộc sống. Trong câu chuyện "Chiếc lược ngà", nhân vật ông Sáu là một người già khôn ngoan, thông minh và có kinh nghiệm. Ông đã giúp đỡ bé Thu trong việc tìm lại chiếc lược ngà và từ ông Sáu, ta rút ra bài học về sự khôn ngoan, thông minh và giá trị của kinh nghiệm trong cuộc sống. Bài học khác mà ta có thể rút ra từ nhân vật bé Thu là sự kiên nhẫn, sự quyết tâm và lòng tin vào khả năng của bản thân. Tổng cộng, qua từng nhân vật trong các câu chuyện, ta có thể rút ra bài học về sự lạc quan, sáng tạo, khám phá, trầm lặng, nhạy cảm, tình yêu với thiên nhiên, khôn ngoan, thông minh, kinh nghiệm, kiên nhẫn, quyết tâm và lòng tin vào khả năng của bản thân.

28 tháng 12 2023

Tham khảo

Sinh ra trong gia đình có bố là giáo viên dạy tiếng Anh, mẹ là giáo viên dạy văn là trải nghiệm như thế nào? Với tôi, đó là một điều vô cùng hạnh phúc nhưng đồng thời cũng mang đến áp lực không nhỏ. Bởi lẽ, nhiều người vẫn mặc định rằng: con giáo viên thì phải học giỏi, phải ngoan ngoãn hơn các bạn khác. Thế nhưng, không ít lần, tôi đã làm bố mẹ phải buồn lòng vì bản thân. Một trong số đó phải kể đến lần tôi khiến bố thất vọng vì điểm số của mình. 

Bố tôi là giáo viên dạy tiếng Anh có tiếng ở một trường cấp 3 trong huyện. Ai cũng nghĩ tôi là con của ông thì phải rất giỏi tiếng Anh. Tuy nhiên, mọi chuyện hoàn toàn ngược lại. Tôi không thích học tiếng Anh. Có lẽ vì, tôi ghét việc bố tôi dành quá nhiều thời gian cho hoc sinh của ông, cũng có thể là tôi ghét việc ông hay so sánh tôi với bạn học khác. Năm tôi vào cấp 2, bố tôi chuyển trường về quê dạy để tiện chăm sóc ông bà. Một tuần bố về được có đôi lần, tôi buông thả việc học tiếng Anh. Tôi lấy cớ học đội tuyển để trốn tránh đề xuất dạy tôi học của bố. Cứ thế, điểm tiếng Anh của tôi thấp dần. Cuối kì 1 năm lớp sáu, tiếng Anh của tôi được có 4 điểm. Bố tôi đã rất sốc khi nhìn thấy điểm số này. Ông chẳng thể tin điểm con gái mình sẽ thấp như vậy. Mẹ tôi thì quay ra trách bố vì không để tâm việc học của tôi. Tôi thì chẳng dám nhìn mặt ông. 

Ông không mắng tôi, cũng chẳng đánh tôi như mọi lần tôi mắc lỗi. Thế nhưng tôi biết, ông buồn. Ông dạy học bao năm, có học sinh kém thế nào mà không dạy được. Vậy mà, ông chẳng thể dạy con mình. Mấy ngày sau, ông ít cười hẳn, đôi mắt buồn rầu. Tôi nghĩ, thà rằng ông đánh tôi, mắng tôi còn hơn nhìn tôi như vậy. Cảm giác tội lỗi bao chùm lòng tôi. Lúc đó, tôi hối hận lắm. Tôi muốn quay ngược thời gian đánh cho mình một cái thật đau. Đáng lẽ ra, tôi nên chăm chỉ học tiếng Anh, đáng lẽ ra, tôi không lên làm ông buồn. Từ ấy, tôi không còn trốn tránh việc học cùng ông nữa. Tôi bắt đầu chăm chỉ học tiếng Anh hơn, tôi thấy ông lại cười. Đó là nụ cười vô cùng ấm áp mà tôi sẽ chẳng bao giờ quên được. Cuối kỳ năm đó, tôi đạt 9 điểm tiếng Anh. Bố tôi đã rất vui, mẹ tôi cũng vậy và lòng tôi tự nhiên cũng nhẹ đi rất nhiều.  

Tôi nhớ có một câu nói thế này: “Trên đời này có bao nhiêu chiếc lá thì bằng vậy lần người cha yêu con.”. Thật vậy, bố là người luôn bên cạnh đồng hành cùng ta trên con đường trưởng thành. Là người yêu thương ta hết mực. Bố đôi lúc sẽ mạnh mẽ, nghiêm khắc nhưng sâu trong đó là tình thương, là sự quan tâm mong mỏi con trưởng thành. Trong kí ức của tôi về bố, ông luôn là người bố tuyệt vời nhất, luôn yêu thương và che chở cho tôi. 

Giờ bố tôi đã mất, nhưng những kỉ niệm về bố là những điều tôi trân trọng nhất. Đó là không chỉ là kỉ niệm mà còn là hành trang theo tôi suốt cuộc đời còn lại. Cho những ai đang còn bố, hãy luôn trân trọng những giây phút được ở bên người. 

28 tháng 12 2023

Trong câu chuyện "Chiếc lược ngà", nhân vật ông Sáu và nhân vật bé Thu có những phẩm chất khác nhau. Ông Sáu là một người già khôn ngoan, thông minh và có kinh nghiệm. Ông đã giúp đỡ bé Thu trong việc tìm lại chiếc lược ngà bị mất. Ông Sáu cũng rất kiên nhẫn và nhân hậu, luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện nào. Ông Sáu cũng biết cách sử dụng trí tuệ và khéo léo để giải quyết vấn đề. Trong khi đó, bé Thu là một cô bé ngây thơ, nhưng cũng rất mạnh dạn và quyết tâm. Bé không sợ khó khăn và luôn cố gắng tìm cách để giải quyết vấn đề. Bé Thu cũng biết lắng nghe và học hỏi từ người khác, như ông Sáu. Từ câu chuyện này, chúng ta có thể rút ra bài học về sự quan trọng của sự giúp đỡ và hợp tác. Bài học cũng nhấn mạnh về tinh thần kiên nhẫn, sáng tạo và không sợ thử thách. Chúng ta cần học hỏi từ những người có kinh nghiệm và sử dụng trí tuệ của mình để giải quyết vấn đề.

28 tháng 12 2023

mình khuyên bạn không nên dùng Chat GPT để trả lời câu hỏi,hoặc trước khi trả lời thì cần chọn lọc thông tin.Chắc các bạn lớp 9 thì cũng đã đọc qua bài Chiếc lược ngà rồi nhỉ và dễ dàng nhận ra nội dung của bài Chiếc lược ngà khác xa nội dung mà bạn vừa trả lời.Đấy là tác hại của việc không chọn lọc thông tin đấy,đừng vì vài điểm GP,SP nhỏ lẻ mà lạm dụng công cụ AI để rồi đưa ra những câu trả lời sai ảnh hưởng đến người hỏi

28 tháng 12 2023

Trong tác phẩm "Lặng Lẽ Sa Pa", hình ảnh của thanh niên được miêu tả là một người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, đam mê khám phá và muốn tìm hiểu về vùng đất Sa Pa. Tuy nhiên, anh ta đã không chú ý đến những người xung quanh và đã tỏ ra thiếu tôn trọng với văn hóa và phong tục của người dân địa phương.

Từ hình ảnh này, ta có thể rút ra bài học về sự tôn trọng và hiểu biết về văn hóa địa phương. Khi đến một vùng đất mới, chúng ta cần phải tôn trọng và học hỏi về văn hóa, phong tục của người dân địa phương. Điều này giúp chúng ta có thể tạo ra mối quan hệ tốt đẹp với người dân địa phương và đồng thời giúp chúng ta hiểu rõ hơn về vùng đất mà chúng ta đang khám phá. Nếu không tôn trọng và hiểu biết về văn hóa địa phương, chúng ta có thể gây ra sự phiền toái và xúc phạm đến người dân địa phương, và điều này sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của chúng ta khi khám phá vùng đất mới.

28 tháng 12 2023

theo dõi hộ mình nhé

Mở bài:Tôi là một người làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Đây là nơi tôi đã sống và làm việc suốt bốn năm qua, nơi quanh năm chỉ có mây mù bao phủ. Tôi yêu công việc của mình, vì nó góp phần phục vụ cho sản xuất và chiến đấu của đất nước. Tôi cũng có những thú vui riêng của mình, như trồng hoa, đọc sách, nuôi gà... Nhưng tôi cũng cảm thấy cô đơn, vì tôi không có ai để...
Đọc tiếp

Mở bài:

Tôi là một người làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600 mét. Đây là nơi tôi đã sống và làm việc suốt bốn năm qua, nơi quanh năm chỉ có mây mù bao phủ. Tôi yêu công việc của mình, vì nó góp phần phục vụ cho sản xuất và chiến đấu của đất nước. Tôi cũng có những thú vui riêng của mình, như trồng hoa, đọc sách, nuôi gà... Nhưng tôi cũng cảm thấy cô đơn, vì tôi không có ai để chia sẻ, để tâm sự. Cho đến một ngày, tôi gặp được hai người bạn mới, một ông họa sĩ và một cô kỹ sư. Cuộc gặp gỡ đó đã làm thay đổi cuộc sống của tôi.

Thân bài:

Ngày đó, tôi đang làm việc ở trạm khí tượng, khi nghe tiếng còi xe vang lên. Tôi nhìn xuống đường, thấy một chiếc xe khách đang dừng lại. Tôi thấy bác lái xe, người quen biết của tôi, đang bước xuống xe. Tôi vội chạy xuống đón bác. Bác vui vẻ chào tôi, rồi giới thiệu tôi với hai người bạn của bác. Một là ông họa sĩ, người đã đi khắp nơi để tìm kiếm cái đẹp và truyền tải tấm lòng của người hoạ sĩ vào sáng tác của mình. Một là cô kỹ sư, người đang chuẩn bị lên vùng cao công tác, nhưng còn nhiều băn khoăn và lo lắng. Tôi cảm thấy rất vinh dự khi được gặp hai người bạn như vậy. Tôi mời họ lên nhà chơi, uống trà và nói chuyện.

Trong nhà, tôi kể cho họ nghe về công việc của tôi, về những khó khăn và niềm vui của tôi. Tôi cũng cho họ xem những cuốn sách, những cây thuốc, những bông hoa và những quả trứng mà tôi đã trồng, nuôi và thu hoạch. Tôi thấy họ rất quan tâm và thán phục tôi. Họ cũng kể cho tôi nghe về cuộc sống và công việc của họ, về những ước mơ và khát vọng của họ. Tôi cảm nhận được sự tâm huyết và nhiệt huyết của họ. Tôi cũng thấy họ rất tôn trọng và thân thiện với tôi. Chúng tôi đã nói chuyện rất vui vẻ và hòa đồng.

Trong lúc đó, ông họa sĩ đã phác họa một bức chân dung của tôi. Tôi rất ngạc nhiên và xấu hổ, vì tôi không nghĩ mình xứng đáng được vẽ. Nhưng ông họa sĩ nói rằng tôi là một người có nét đẹp riêng, là một người có tinh thần trách nhiệm và yêu nước. Ông họa sĩ còn nói rằng tôi là nguồn cảm hứng cho ông. Tôi cảm kích và biết ơn ông họa sĩ. Tôi cũng giới thiệu cho ông họa sĩ về những người bạn của tôi ở Sa Pa, những người cũng làm việc ở những lĩnh vực khác nhau, nhưng cũng có chung một mục tiêu là phục vụ cho đất nước. Tôi mong muốn ông họa sĩ sẽ có thể gặp và vẽ được họ.

Cô kỹ sư cũng đã nói chuyện với tôi về công việc của cô. Cô kỹ sư nói rằng cô đã được cử lên vùng cao để xây dựng một dự án thủy điện. Cô kỹ sư nói rằng cô rất muốn góp phần phát triển kinh tế và xã hội của vùng cao, nhưng cô cũng lo sợ về những khó khăn và nguy hiểm mà cô sẽ phải đối mặt. Cô kỹ sư hỏi tôi làm thế nào để vượt qua những cô đơn và gian khổ. Tôi đã khuyên cô kỹ sư rằng cô nên tin tưởng vào bản thân, vào đồng nghiệp, vào nhân dân và vào đảng. Tôi cũng nói rằng cô nên yêu quý và bảo vệ những gì cô đã làm được, như tôi đã yêu quý và bảo vệ những gì tôi đã làm được. Tôi thấy cô kỹ sư đã yên tâm và quyết tâm hơn.

Kết bài:

Sau ba mươi phút nói chuyện, đến lúc chia tay, tôi đã tặng cho họ một giỏ trứng để đi đường. Họ đã cảm ơn tôi rất nhiều và hứa sẽ gặp lại tôi. Tôi cũng đã cảm ơn họ rất nhiều và chúc họ thành công trong công việc. Tôi đã đưa họ xuống xe và vẫy tay chào họ. Tôi nhìn theo chiếc xe khách cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt. Tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Tôi đã có hai người bạn mới, hai người bạn tốt. Họ đã mang đến cho tôi những điều mới mẻ và ý nghĩa. Họ đã làm cho tôi cảm thấy mình không cô đơn, mình không lẻ loi. Họ đã làm cho tôi cảm thấy mình là một phần của cuộc sống, của đất nước. Tôi đã có một cuộc gặp gỡ đáng nhớ, một cuộc gặp gỡ lặng lẽ ở Sa Pa.

 

0
17 tháng 7

=> Tổ quốc như người mẹ ôm ấp và yêu thương những người con, là cái nôi lớn ru mỗi người con trưởng thành. 

 

28 tháng 12 2023

là gì vậy

28 tháng 12 2023

Chắc chắn những ai đọc tác phẩm "Chiếc lược ngà" của Nguyễn Quang Sáng chúng ta không thể nào quên được hình ảnh bé Thu khóc ôm chầm lấy ba trước khi ba lên đường. Tình phụ tử đã được khắc họa rõ nét nhất trong tác phẩm. Và vào một đêm hôm nọ, sau khi đọc lại câu chuyện, tắt đèn và lên giường đi ngủ, điều tôi mơ ước đã thành sự thật. Tôi đã được gặp gỡ và trò chuyện với bé Thu nay đã là cô giao liên Thu, đó là những phút giây mà tôi không thể quên được.

 

Không gian này nhìn khá quen quen, à hóa ra đó là chiến khu những người chiến sĩ đang chiến đấu rất quả cảm và anh dũng. Tôi nghe đâu đấy có tiếng của một người con gái hóa ra cô là cô gái giao liên đem những thông tin, những bức thư đến cho các chiến khu.

 

Cô gái có dừng lại để nghỉ ngơi, tôi đã đi ra nói chuyện với cô. Tôi chào hỏi cô, và được biết hóa ra cô chính là bé Thu trong tác phẩm "Chiếc lược ngà". Tôi rất tò mò về chuyện của cô, cô có kể:

 

- Từ nhỏ, cô đã sống bên mẹ không hề biết mặt cha như thế nào, nhưng niềm hạnh phúc của cô đó chính là nhìn thấy ba qua bức ảnh mà hồi ba má chụp chung. Ba của cô khá là đẹp trai đó nha. Cũng vì bom đạn của chiến tranh, những trận càn đã khiến cho gương mặt của ba không còn nguyên vẹn. Khi mà ba về thì hoàn toàn không giống với tưởng tượng mà ba có một vết sẹo khá dài trên gương mặt

 

Tôi hỏi cô

 

- Thế sao mọi người bắt cô gọi là ba sao cô lại có những phản ứng với ông Sáu như vậy ạ?

 

- Đúng vậy, dù mọi người nói như thế nào thì cô cũng phản ứng rát gay gắt đối với ông. Đấy đúng là một sai lầm mà đời cô vô cùng hối hận đó. Sau bao nhiêu lâu, khi mà cô nhận ra ba của mình thì cũng là lúc ông phải lên đường. Đó cũng là lần cuối cùng mà cô và ba được gặp nhau và được ba ôm trong lòng.

 

Tôi lại hỏi cô Thu

 

- Thế cô ơi, thế vì sao cô lại trở thành cô giao liên như thế này ạ?

 

Cô Thu trả lời với gương mặt đầy lòng nhiệt huyết

 

- Đúng vậy, cô trở thành cô giao liên là muốn tiếp nối giấc mơ của ba. Cô cũng có một phần nào đó sự gan dạ, can đảm của ba cô đó. Cô cũng bị giặc bắt mất lần rồi, nhưng bắt có tra khảo nhưng thế nào cũng không chịu khai, không thể đưa ra thư. Cô nghĩ ba trên trời cũng rất tự hào về cô đó.

 

Nói xong cô rút chiếc lược ngà trong túi ra chải tóc, cô cầm và nói với tôi rằng

 

- Đây chính là chiếc lược mà ba cô tặng, nó là kỉ vật cuối cùng nó sẽ mãi mãi theo cô......

 

Tự dưng nói đến đây, tôi giật mình tỉnh giấc và mới phát hiện ra mình vừa ngủ mơ. Cuộc gặp gỡ và trò truyện với cô Thu đã giúp tôi hiểu thêm về cô giao liên dũng cảm ấy. Đó là lòng yêu nước, tình phụ tử. Đây là một tác phẩm hay và đáng để chúng ta suy ngẫm.

28 tháng 12 2023

Bé Thu trong truyện "Chiếc lược ngà" là một cô bé có tính cách mạnh mẽ, bướng bỉnh.Bé không nhận cha vì cha đã bỏ rơi mẹ con bé khi bé còn nhỏ.Khi gặp lại cha, bé Thu không gọi cha mà gọi là "người ta".Bé còn hất miếng trứng cá mà cha gắp cho bé.Tuy nhiên, khi nghe bà ngoại kể về những ngày cha bé đi kháng chiến, bé Thu đã thay đổi thái độ.Bé ôm chặt lấy cha và khóc.

Bé Đan trong truyện "Người con gái Nam Xương" là một cô bé có tính cách dịu dàng, hiền lành.Bé rất yêu thương cha mẹ.Khi cha mẹ mất, bé Đan đã sống một cuộc sống nghèo khổ nhưng vẫn giữ được phẩm chất tốt đẹp.

Nếu bé Thu và bé Đan gặp nhau, chắc chắn hai bé sẽ trở thành bạn bè.Bé Thu sẽ học được từ bé Đan sự dịu dàng, hiền lành.Bé Đan sẽ học được từ bé Thu sự mạnh mẽ, bướng bỉnh.Hai bé sẽ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện về gia đình và cuộc sống.

28 tháng 12 2023

Bé Thu trong truyện "Chiếc lược ngà" là một cô bé có tính cách mạnh mẽ, bướng bỉnh.Bé không nhận cha vì cha đã bỏ rơi mẹ con bé khi bé còn nhỏ.Khi gặp lại cha, bé Thu không gọi cha mà gọi là "người ta".Bé còn hất miếng trứng cá mà cha gắp cho bé.Tuy nhiên, khi nghe bà ngoại kể về những ngày cha bé đi kháng chiến, bé Thu đã thay đổi thái độ.Bé ôm chặt lấy cha và khóc.

Bé Đan trong truyện "Người con gái Nam Xương" là một cô bé có tính cách dịu dàng, hiền lành.Bé rất yêu thương cha mẹ.Khi cha mẹ mất, bé Đan đã sống một cuộc sống nghèo khổ nhưng vẫn giữ được phẩm chất tốt đẹp.

Nếu bé Thu và bé Đan gặp nhau, chắc chắn hai bé sẽ trở thành bạn bè.Bé Thu sẽ học được từ bé Đan sự dịu dàng, hiền lành.Bé Đan sẽ học được từ bé Thu sự mạnh mẽ, bướng bỉnh.Hai bé sẽ cùng nhau chia sẻ những câu chuyện về gia đình và cuộc sống.