Tỉnh dậy trong đêm Giáng sinh, tôi mở mắt và nhận ra mình không còn ở nơi quen thuộc. Cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ, như thể tôi vừa bước vào một thế giới khác, một xứ sở thần bí nào đó mà chỉ có trong những câu chuyện cổ tích. Bốn bề yên ắng đến lạ thường, không một bóng người, không một tiếng động, chỉ có sự tĩnh lặng tuyệt đối của đêm đông.

Một biển tuyết trắng ngập tràn, phủ lên tất cả mọi thứ, tạo nên một không gian mờ ảo như trong một giấc mơ. Tuyết rơi lả tả từ trên cao, từng bông tuyết nhỏ xíu xoay tít trong không trung rồi nhẹ nhàng đậu xuống mặt đất lạnh lẽo. Bầu trời tối đen, nhưng vẫn lấp lánh ánh sao, như thể những ngôi sao ấy đang nhìn xuống, dõi theo tôi trong khoảnh khắc này.

Cái rét buốt của mùa đông len lỏi vào từng lớp áo, ngấm dần vào cơ thể, làm tôi cảm thấy mình như đang tan chảy trong làn hơi lạnh của không gian này. Nhưng giữa cái lạnh thấu xương ấy, lại có một điều gì đó kì lạ, một sức mạnh vô hình khiến tôi không cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại, tôi cảm thấy mình như được bao bọc bởi một cảm giác an yên, tĩnh lặng đến lạ.

Dù không biết mình đang ở đâu, nhưng tôi không hề cảm thấy lạc lõng. Có một điều gì đó dẫn lối tôi, như một tiếng gọi êm ái từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn. Tôi bước đi, từng bước nhẹ nhàng, để lại dấu chân sâu trên lớp tuyết trắng tinh khôi. Mỗi bước đi của tôi như mở ra một phần bí ẩn của xứ sở này.

Chợt, tôi nhận thấy một ánh sáng yếu ớt phía xa, như ngọn đèn le lói trong đêm tối. Ánh sáng ấy mời gọi tôi, như một người bạn thân thiết đã chờ đợi lâu lắm rồi. Tôi vội vàng bước về phía đó, đôi chân vẫn in những dấu vết trên tuyết, nhưng không một giây nào tôi cảm thấy mệt mỏi hay hoang mang.

Đến gần hơn, tôi thấy một ngôi nhà nhỏ, mái ngói phủ đầy tuyết, khói bốc lên từ ống khói, lan tỏa trong không gian lạnh giá. Những ngọn đèn vàng rực rỡ chiếu sáng từ cửa sổ, tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, dịu dàng như lời chào đón từ một nơi thân thuộc. Tôi bước vào, cảm nhận ngay sự ấm cúng và yên bình trong không gian ấy.

Ngôi nhà không lớn, nhưng tràn ngập không khí Giáng sinh. Một cây thông lớn đứng trang nghiêm ở góc phòng, ánh đèn lung linh phản chiếu lên những chiếc lá kim, khiến nó như bừng sáng trong đêm tối. Mùi quế, cam và cây thông lan tỏa trong không khí, khiến tôi như chìm đắm trong một giấc mơ ấm áp.

Giáng sinh kỳ diệu này, tôi nhận ra rằng phép màu không phải luôn luôn đến từ những điều vĩ đại, mà đôi khi, chính là sự bình yên và tình yêu thương, được tìm thấy trong những khoảnh khắc giản đơn, giữa màn đêm lạnh giá của mùa đông.