Đồng chí
(Chính Hữu)
Quê hương anh nước mặn, đồng chua
Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
Anh với tôi đôi người xa lạ
Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
Súng bên súng, đầu sát bên đầu
Đêm rét chung chăn thành đôi tri kỷ Đồng chí!
Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
Gian nhà không mặc kệ gió lung lay
Giếng nước gốc đa nhớ người ra lính.
Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vai
Quần tôi có vài mảnh vá
Miệng cười buốt giá
Chân không giày
Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo.
Những người lính, người chiến sĩ- những người cao cả, tốt bụng và tuyệt vời!
Trong thời bình lẫn thời chiến, những người lính và các chiến sĩ chẳng xa lạ gì với chúng ta. Họ là những người tuyệt vời, họ tốt bụng và luôn giúp đỡ nhân dân. Họ muốn đất nước luôn tươi đẹp, dân giàu nước mạnh. Họ là những người mà tất cả mọi người, già trẻ, gái trai, giàu nghèo đều có một lòng biết ơn sâu sắc. Trong thời bình, họ cùng nhân dân chăn nuôi, trồng trọt,..v.v..Trong thời chiến, họ sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình, không quản gian lao để đất nước được tự do, nhân dân được hạnh phúc... Có rất nhiều bài thơ viết về họ. Như bài Đồng Chí do nhà thơ Chính Hữu viết bên trên. Tả về những người lính, người chiến sĩ, bất chấp gian khổ, bất chấp mưa nắng hay từng cơn lạnh đến thấu xương. Họ vẫn luôn luôn giữ tinh thần lạc quan, yêu đời và luôn luôn giữ một nụ cười trên khuôn mặt. Những người chiến sĩ dù không quen nhau nhưng vẫn cùng nhau chiến đấu, dùng chung chiếc chăn mỏng. Họ có chung một lòng chiến đấu, sẵn sàng hy sinh tất cả ngay cả tính mạng của mình. Trên chiến khu, trong chiếc lều trại đơn sơ, thiếu thốn đủ thứ. Người áo rách vai, người trên chiếc quần đầy những mảnh vá lại. Có những đêm rất lạnh, thấu xương thấu tủy họ vẫn luôn nở một nụ cười mà buốt giá. Chân họ không mang giày nên lạnh ngắt. Ôi ,những người chiến sĩ mới tuyệt vời và dũng cảm làm sao!
Đã có biết bao nhiêu người chiến sĩ đã ngã xuống vì đất nước, vì nhân dân. Đất nước không còn chiến tranh, nhưng sẽ chẳng có ai có thể quên được họ-những người chiến sĩ vì đất nước, vì nhân dân mà quên mất bản thân. Hãy luôn biết ơn họ vì họ đã ngã xuống chỉ vì mong đất nước được thống nhất, tự do, nhân dân được hạnh phúc. Và nhớ rằng: " Họ đã ngã xuống để cho bạn những thứ như bây giờ. Hãy luôn biết ơn họ những người chiến sĩ dũng cảm!"
Kí tên
Nhâm Thùy Dương
Bình luận (0)