Tỉnh dậy trong đêm giáng sinh , tôi thấy mình ở một xứ sở xa lạ , Xung quanh không một bóng người . Chỉ có một biển tuyết trắng với cái rét đang ngấm dần vào cơ thể .Tôi loạng choạng đứng lên, từng bước đi nặng nề trên lớp tuyết dày. Mỗi bước chân đều để lại dấu in rõ rệt, nhưng tôi không biết mình đang đi đâu. Đầu óc mơ hồ, trái tim đầy những câu hỏi: "Tại sao mình lại ở đây? Đây là đâu?"
Giữa lúc ấy, một âm thanh vang lên từ xa – không phải tiếng gió, mà là những hồi chuông ngân vang, nhẹ nhàng mà thôi thúc. Tôi quay đầu nhìn, và ở phía xa, một ánh sáng nhỏ bé lóe lên, như một ngọn nến trong đêm tối.
Tôi quyết định bước về phía ánh sáng, như một bản năng. Lạnh buốt, đói khát, mệt mỏi – mọi cảm giác dường như bị ánh sáng ấy làm lu mờ. Khi đến gần hơn, tôi nhận ra ánh sáng phát ra từ một cây thông khổng lồ. Cây được trang hoàng bằng những dây đèn lấp lánh, những quả châu rực rỡ, và trên đỉnh cây là một ngôi sao lớn tỏa sáng lung linh.
Dưới gốc cây, tôi nhìn thấy một khung cảnh lạ lùng: những chú tuần lộc nhỏ, những chú chim sẻ, và cả những chú thỏ tuyết đang quây quần. Tất cả như đang chờ đợi điều gì đó. Ở giữa đám đông ấy là một chiếc hộp quà, buộc nơ đỏ, với dòng chữ: “Chào mừng con đến với đêm Giáng Sinh.”
Tôi đứng khựng lại, không dám bước tới. Nhưng từ phía trên cao, một giọng nói ấm áp vang lên:
“Đừng sợ. Đêm nay là dành cho con, người lạc lối trong cơn mơ của chính mình.”
Tôi ngẩng đầu lên, và trước mắt là ông già Noel. Không phải một hình ảnh quen thuộc trong những cuốn sách tôi từng đọc – ông trông mạnh mẽ hơn, đôi mắt sáng ngời, râu tóc bạc trắng, khoác chiếc áo đỏ đậm như sắc lửa. Ông mỉm cười, ánh mắt dịu dàng mà đầy bí ẩn.
Ông tiến lại gần, đặt tay lên vai tôi và nói:
“Con có biết tại sao con ở đây không? Đây là xứ sở của những tâm hồn lạc lối. Nhưng đêm nay, con không còn lạc lối nữa. Hãy nhớ rằng, Giáng Sinh không chỉ là ngày lễ – nó là ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim ta, là lời nhắc nhở rằng trong những ngày lạnh giá nhất, vẫn có ánh sáng dẫn đường.”
Tôi nhìn vào mắt ông, cảm giác như mọi nỗi sợ hãi tan biến. Bàn tay tôi run rẩy mở chiếc hộp quà dưới gốc cây. Bên trong là một chiếc đồng hồ cát, và dòng chữ khắc:
"Thời gian là món quà quý giá nhất – hãy dùng nó để tìm lại ý nghĩa của chính mình."
Tôi đứng giữa màn tuyết, nhìn chiếc đồng hồ cát, và nhận ra rằng, thế giới này không chỉ là một giấc mơ. Nó là một lời nhắn nhủ – hãy trân trọng những điều quan trọng, hãy sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Ông già Noel mỉm cười lần cuối, rồi quay người rời đi, để lại tôi đứng đó, với ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên trong lòng. Giáng Sinh năm nay, tôi biết mình đã tìm lại được điều gì đó quan trọng mà tôi đã quên từ lâu.