Câu nói trên tôi cho rằng đó là sự vững vàng,bền bỉ ở trong tâm của chúng ta.Nếu như muốn được sự bền bỉ,lâu dài đó thì phải làm cách nào?

Sau đây mọi người sẽ biết bằng câu chuyện sau:

Ngày xưa,có một xa mạc khô cằn,gai góc,nóng bỏng bởi cái nắng của mặt trời chói loáng.Không có một sự sống nào đem lại ở đó được những điều hạnh phúc.Nếu ai đặt đôi chân đẹp đẽ của mình nên sẽ cảm nhận được sự nóng của đế giày khi đi vào cát.Vào một ngày nóng rực rỡ,có một luồn gió mát đầu tiên bay đến đây ai cũng vui mừng chào đón bạn ấy.Riêng sa mạc lại chê bạn ấy quá lạnh lẽo không thể ấm được:

Cậu đừng có mà chê bạn ấy.Xương rồng đáp lại,một câu mạnh liệt với sa mạc mà cậu ấy chưa bao giờ nói thế cả!

Bạn gió buồn bã,nghĩ rằng mình là đồ vô dụng nên đã khóc nức nở và bỏ đi.

Xương rồng và dòng nước tiếc nuối khi mình đang nhận được sự hưởng thụ lớn mà ai cũng mong,mọi người đều trách