Các bạn ạ, mỗi người đều có một tính cách, tính nết riêng cho bản thân mình. Và các nhân vật trong truyện cũng vậy, Dế Mèn thì độc ác và gian xảo, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình. Ngoài ra, nó còn thiếu suy nghĩ và vô ơn với chim én nữa, mặc dù đã được hai chú c\\\him én tốt bụng rủ lòng thương, nhưng nó vẫn cứ suy nghĩ một kế hoạch thảm hoạ. Làm cho hai người bạn của nó vô cùng thất vọng về nó, đáng nhẽ ra nó phải hạnh phúc khi có người bạn chơi cùng nó chứ. Chính vì ích kỉ và thiếu suy nghĩ, nên nó đã nhận một kết cục cay đắng là phải bị rơi xuống đất:" Vừa không được bay lên bầu trời để ngắm cảnh vừa bị bạn bè bỏ rơi nó". Em nghĩ rằng nó đã hối hận về những gì mình đã làm. Ai trong chúng ta cũng vậy, ai đều cũng mắc một lỗi lầm lớn trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta nên xin lỗi họ một cách đàng hoàng và tử tế. Nếu xin lỗi một cách trống không thì chúng ta nên xin lỗi họ lại một cách đúng đắn. 

  Sau đây em xin kể cho các bạn nghe một câu chuyện em tự sáng tác ra, nó có tên là" Lời xin lỗi chân thành".

                                                                                 Lời xin lỗi chân thành

Vào một ngày đẹp trời, Hà và Vân đang trò chuyện vui vẻ bên vỉa hè, bỗng Hà va vào Vân làm cho Vân té sang một bên, trong khi Vân ngã em đã va vào một bạn nhỏ ăn mặc rách rưới. Vân vội đứng dậy phủi quần áo rồi em la mắng bạn nhỏ. Thấy bạn nhỏ khóc, Hà vội lại gần và giúp bạn nhỏ ấy đứng dậy rồi Hà nói:" Chị xin lỗi nhé! Tại chị mà Vân nó vấp vào em. Em cho chị gửi lời xin lỗi thay Vân nhé. Bạn nhỏ gật đầu rồi bỏ đi. 

  Ngày mai là sinh nhật của Hà, nhưng Vân chưa biết chọn quà gì cho Hà. Đang vừa suy nghĩ vừa đi trên đường bỗng có mấy bạn lớn tuổi hơn Vân đến trêu chọc Vân, thấy tiền trên tay của Vân bọn nó cướp lấy rồi bỏ đi. Vân đuổi theo nhưng vẫn không bắt kịp, đúng lúc đó bạn nhỏ hôm trước va vào Vân nhìn thấy và đuổi theo bắt lấy bọn bóc lột Vân. Bọn nó chạy mệt quá nên dừng chân lại bạn nhỏ đuổi kịp và bị bọn nó đánh cho một trận tả tơi, thấy nó vẫn đứng đó mà không chạy nên bọn chúng trả lại tiền và bỏ chạy. Khi quay trở về, Vân thấy bạn nhỏ ấy bị đánh nên Vân vội chạy là và hỏi bạn nhỏ có sao không, bạn nhỏ trả lời:" Em không sao đâu chị ạ, chị này em lấy lại được tiền rồi. Chị cầm lấy mà đi mua quà cho chị Hà nhé! À mà chị nhớ nói với chị Hà là em chúc mừng sinh nhật chị nhé. Vân chưa kịp nói lời xin lỗi thì bạn nhỏ đã bỏ đi. Khi đến sinh nhật, Vân đã kể lại mọi chuyện cho Hà nghe. Thế là hai bạn quyết định sau bữa tiệc sinh nhật của Hà hai bạn sẽ tìm bạn ấy để cảm ơn vì đã giúp Vân. Kết thúc bữa tiệc hai bạn xin phép mẹ đi chơi một chút, đi được mấy vòng thì thấy bạn nhỏ ấy đang run vì lạnh ngồi bên lề đường. Hai bạn tiến lại gần và nói với bạn nhỏ:" Bọn chị cảm ơn em vì đã giúp bọn chị, nếu không có em thì chắc chị đã không có tiền mua quà cho chị Hà rồi". Sau đó, Hà nói thầm vào tai Vân: Bạn có nhớ hôm trước bạn đã nói gì với em ấy không? Giờ là lúc để bạn nói một lười chân thành với em ấy rồi đấy! Vân chợt nhớ ra và nắm lấy tay bạn nhỏ ấy, Vân nói:" À, cho chị xin lỗi chuyện hôm trước nhé! Chị đã lớn tiếng mắng mỏ em, làm cho em khóc nhé! Bây giờ có cơ hội nên chị thành thật xin lỗi em nhé. Em tha lỗi cho chị nha!!! Bạn nhỏ gật đầu rồi lại ngồi lặng im ở đó, thấy vậy hai bạn quay trở về nhà lấy ít đồ ăn cho bạn nhỏ ăn. Ăn xong, hai bạn chào tạm biệt bạn nhỏ rồi quay trở về nhà. Khi Vân chuẩn bị về nhà thì bạn ấy nói với Hà:" Tớ đã biết lỗi của mình rồi, từ này tớ sẽ biết nhận lỗi của mình". Rồi Vân lại vui vẻ quay trở về nhà của mình.

Một bài học cho chúng ta nhé! Chúng ta phải biết nhận lỗi khi chúng ta làm sai một việc gì đó, dù là một lời xin lỗi nhưng nó vẫn rất quan trọng đối với đạo đức của chúng ta.