Ngày đầu tiên đi làm với vai trò thầy giáo, tôi cảm thấy vừa háo hức, vừa lo lắng. Cảm giác giống như khi bạn chuẩn bị bước vào một thử thách lớn, nhưng không biết kết quả sẽ ra sao. Sáng hôm đó, tôi dậy sớm, chọn bộ đồ vừa phải: chiếc áo sơ mi trắng với cái cà vạt đơn giản, trông lịch sự nhưng cũng không quá cứng nhắc. Tôi nhìn vào gương và tự nhủ: “Đây là cơ hội để bắt đầu hành trình mới. Mình phải làm thật tốt.”

Ra khỏi nhà, tôi đi đến trường với tâm trạng vừa mong đợi, vừa lo sợ. Trường học khá rộng, với những dãy phòng học màu sắc sáng sủa và sân trường xanh mướt. Nhưng trong lòng tôi, cảm giác lo lắng vẫn không thể xua đi được. Tôi tưởng tượng về những ánh mắt tò mò của học sinh, những câu hỏi từ các em sẽ khiến tôi phải căng não suy nghĩ để trả lời. Mình sẽ làm gì nếu có học sinh không nghe lời? Mình có thể dạy cho các em không chỉ là kiến thức mà còn là những bài học trong cuộc sống hay không?

Khi bước vào phòng giáo viên, tôi cảm nhận ngay không khí thân thiện nhưng cũng đầy nghiêm túc. Những thầy cô khác nhìn tôi với ánh mắt hiếu kỳ và nụ cười niềm nở. Một số thầy cô chúc tôi may mắn, chia sẻ những kinh nghiệm giảng dạy và những bí quyết xử lý tình huống trong lớp học. Cảm giác mới mẻ này khiến tôi có phần hồi hộp, nhưng tôi cũng cố gắng tiếp thu tất cả những lời khuyên ấy.

Khi tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, tôi bắt đầu bước đến lớp học đầu tiên của mình. Cánh cửa lớp mở ra, và tất cả học sinh trong lớp nhìn tôi chằm chằm. Tôi hơi ngần ngại một chút, nhưng rồi gắng gượng mỉm cười và chào các em.

“Chào các em, thầy là thầy giáo mới của các em. Thầy rất vui được làm quen với các em và hy vọng chúng ta sẽ có những giờ học thú vị và bổ ích,” tôi nói, cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh và tự nhiên.

Một vài ánh mắt tò mò, một vài nụ cười rạng rỡ từ phía các học sinh làm tôi thấy bớt căng thẳng. Một vài em nhỏ thì thì thầm to nhỏ, nhìn nhau rồi lại quay sang tôi như thể đang đoán thử xem thầy giáo này sẽ như thế nào. Nhưng tôi không để ý lắm, chỉ tập trung vào việc giới thiệu về bản thân. Sau đó, tôi yêu cầu các em giới thiệu về mình, nói một chút về sở thích, về gia đình hoặc về những điều các em yêu thích.

Thật sự, những câu chuyện của các em làm tôi không thể không cười. Có em khoe mình rất giỏi bóng đá, có em lại rất thích chơi cờ vua và tự tin nói rằng mình có thể "đánh bại bất kỳ ai". Cũng có em lại kể về những chuyến đi chơi cùng gia đình, hay những bức tranh các em vẽ. Những câu chuyện đơn giản nhưng chân thật của các em khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn, và bớt cảm giác như mình đang đứng trước một đám đông xa lạ.

Bắt đầu vào bài học, tôi quyết định chọn một chủ đề nhẹ nhàng để các em có thể tham gia dễ dàng: "Khám phá thế giới xung quanh chúng ta." Tôi khởi đầu bằng một câu hỏi đơn giản: "Các em nghĩ thế nào về thiên nhiên xung quanh chúng ta? Nó có gì thú vị không?"

Các em rất hào hứng trả lời. Một em kể về những ngọn núi mà em đã thấy khi cùng gia đình đi du lịch, em khác lại miêu tả về những bãi biển đầy cát trắng mà em từng đến. Có em nói về sở thích trồng cây trong vườn, có em lại mê mẩn khi nhìn thấy những loài hoa mới nở. Tôi không ngờ rằng, chỉ với một câu hỏi đơn giản, cả lớp đã có thể tham gia thảo luận sôi nổi như vậy.

Cảm giác tự tin dần dần quay trở lại. Tôi bắt đầu dễ dàng dẫn dắt các em vào những câu chuyện thú vị, giải thích những khái niệm đơn giản về thiên nhiên, về môi trường, và về cách chúng ta có thể bảo vệ thế giới xung quanh. Những đôi mắt sáng lên, những câu hỏi tò mò của các em khiến tôi cảm thấy công việc này thật sự có ý nghĩa.

Vì tôi là thầy giáo nam, nên có lẽ tôi phải đối mặt với một vài thử thách khác biệt so với các cô giáo. Một số em học sinh vẫn còn hơi rụt rè, có em lại đôi lúc hơi nghịch ngợm. Nhưng tôi nhận ra rằng, sự kiên nhẫn và một chút hài hước sẽ giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Tôi bắt đầu kể một vài câu chuyện vui, làm một số trò đùa nhỏ để phá băng. Điều này khiến các em cười và dễ dàng tiếp thu bài hơn.

Ngày đầu tiên trôi qua nhanh chóng. Khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ học vang lên, tôi nhận thấy rằng mình đã làm được một phần công việc, mặc dù chưa hoàn hảo nhưng đã tạo ra được một không khí thân thiện, gần gũi với học sinh. Tôi ra về với nụ cười trên môi, cảm giác nhẹ nhõm, và thấy mình đã thực sự bắt đầu một hành trình mới – hành trình của một người thầy giáo.

Tối đó, tôi ngồi lại, suy nghĩ về những gì đã diễn ra trong ngày. Cảm giác thật tuyệt vời khi có thể truyền đạt kiến thức và tạo ảnh hưởng tích cực đến các em học sinh. Tôi biết rằng, dù con đường này sẽ không hề dễ dàng, nhưng mỗi ngày sẽ là một cơ hội mới để mình học hỏi, trưởng thành và làm gương sáng cho các em. Và tôi thật sự rất hào hứng với tất cả những gì sắp tới.