Vũ Mạnh Thành

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Vũ Mạnh Thành
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)


Câu 1.

Ngôi thứ ba (nhân vật “cô” – tức Chi-hon – được kể từ điểm nhìn của người kể thứ ba).


Câu 2.

Điểm nhìn của nhân vật Chi-hon (người con gái trong gia đình, đang suy ngẫm và hồi tưởng lại những ký ức về mẹ).


Câu 3.

Biện pháp đối lập (tương phản) được sử dụng giữa hình ảnh người mẹ bị lạc trong hỗn loạn và hình ảnh người con đang tham gia triển lãm sách ở nước ngoài.

Tác dụng: Làm nổi bật sự xa cách về không gian, tâm lý giữa mẹ và con, đồng thời khơi gợi nỗi ân hận, day dứt của người con khi không ở bên mẹ vào thời điểm quan trọng.


Câu 4.

Người mẹ hiện lên là người hy sinh, yêu thương con vô điều kiện, giản dị, nhẫn nhịn, dù nghèo khó vẫn luôn muốn dành những điều tốt đẹp cho con. Bà cũng là người kiên cường và mạnh mẽ, dù phải băng qua biển người giữa thành phố.

Câu 5.


Chi-hon đã hối tiếc điều gì khi nhớ về mẹ?

Cô hối tiếc vì đã không thử chiếc váy mẹ chọn, vì đã vô tâm với tình cảm và sự hy sinh thầm lặng của mẹ, và vì đã không ở bên khi mẹ cần con cái nhất.

Trong cuộc sống bận rộn, đôi khi chúng ta vô tình trở nên vô tâm với những người thân yêu nhất. Chỉ đến khi họ không còn bên cạnh hoặc xảy ra điều gì mất mát, ta mới nhận ra sự quan trọng của họ và những tổn thương đã vô tình gây ra. Sự vô tâm dù nhỏ cũng có thể để lại vết thương âm ỉ trong lòng người thân, đặc biệt là cha mẹ. Vì vậy, mỗi người cần biết trân trọng, lắng nghe và quan tâm đến gia đình khi còn có thể. Đừng để sự hối tiếc là thứ duy nhất còn lại sau những vô tình.



Câu 1.

Phương thức biểu đạt chính:

Tự sự (kết hợp với miêu tả và biểu cảm).

Câu 2.

Cậu bé Ngạn chạy sang nhà bà để làm gì?

Để tránh bị ba đánh mỗi khi mắc lỗi.


Câu 3.

Tác dụng của dấu ba chấm trong câu:

Dấu ba chấm thể hiện sự ngập ngừng, luyến tiếc hoặc biểu cảm tinh nghịch, hài hước của nhân vật khi nhắc tới tuổi thơ không có bạn gái, chỉ chơi với mẹ và bà.


Câu 4.

Nhân vật người bà là một người như thế nào?

Là người hiền hậu, dịu dàng, yêu thương và che chở cháu, luôn bảo vệ Ngạn trước sự nghiêm khắc của ba.


Câu 5.

Suy nghĩ về tầm quan trọng của gia đình:

Gia đình là nơi yêu thương, che chở và là chốn bình yên nhất trong cuộc đời mỗi người. Tình cảm của bà dành cho Ngạn cho thấy gia đình không chỉ là nơi sinh ra ta mà còn là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, truyền cho ta sự ấm áp, niềm tin và sức mạnh để lớn lên. Không ai có thể thay thế vai trò của gia đình trong hành trình trưởng thành của mỗi người.


Câu 1:

Văn bản thể hiện tâm trạng, cảm xúc của nhân vật trữ tình trong hoàn cảnh đang sống nơi đất khách quê người, cụ thể là ở thành phố Xan-đi-ê-gô (Mỹ), và đang nhớ về quê hương Việt Nam.

Câu 2:

Những hình ảnh khiến nhân vật trữ tình ngỡ như quê ta:

  • Nắng trên cao
  • Màu trắng của mây bay
  • Đồi nhuộm vàng trên đỉnh ngọn

Câu 3:

Cảm hứng chủ đạo của văn bản là nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ khi đứng giữa khung cảnh thiên nhiên nơi đất khách.

Câu 4:

  • Khổ đầu tiên: Nắng vàng, mây trắng gợi cảm giác thân quen, khiến nhân vật trữ tình ngỡ như đang ở quê nhà.
  • Khổ thứ ba: Những hình ảnh tương tự lại làm dấy lên nỗi nhớ quê da diết, xen lẫn cảm giác lạc lõng, xa lạ, ý thức rõ mình là “lữ thứ” – người ở nơi xa xứ.

Câu 5:

Hình ảnh ấn tượng nhất là:

“Ngó xuống mũi giày thì lữ thứ / Bụi đường cũng bụi của người ta.”

Vì hai câu thơ này diễn tả sâu sắc tâm trạng cô đơn, lạc lõng của người xa quê. Dù cảnh vật có giống quê nhà, nhưng người vẫn là khách nơi đất lạ – một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng day dứt.


Câu 1:

Văn bản thể hiện tâm trạng, cảm xúc của nhân vật trữ tình trong hoàn cảnh đang sống nơi đất khách quê người, cụ thể là ở thành phố Xan-đi-ê-gô (Mỹ), và đang nhớ về quê hương Việt Nam.

Câu 2:

Những hình ảnh khiến nhân vật trữ tình ngỡ như quê ta:

  • Nắng trên cao
  • Màu trắng của mây bay
  • Đồi nhuộm vàng trên đỉnh ngọn

Câu 3:

Cảm hứng chủ đạo của văn bản là nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ khi đứng giữa khung cảnh thiên nhiên nơi đất khách.

Câu 4:

  • Khổ đầu tiên: Nắng vàng, mây trắng gợi cảm giác thân quen, khiến nhân vật trữ tình ngỡ như đang ở quê nhà.
  • Khổ thứ ba: Những hình ảnh tương tự lại làm dấy lên nỗi nhớ quê da diết, xen lẫn cảm giác lạc lõng, xa lạ, ý thức rõ mình là “lữ thứ” – người ở nơi xa xứ.

Câu 5:

Hình ảnh ấn tượng nhất là:

“Ngó xuống mũi giày thì lữ thứ / Bụi đường cũng bụi của người ta.”

Vì hai câu thơ này diễn tả sâu sắc tâm trạng cô đơn, lạc lõng của người xa quê. Dù cảnh vật có giống quê nhà, nhưng người vẫn là khách nơi đất lạ – một nỗi buồn nhẹ nhàng nhưng day dứt.


Câu 1. Văn bản được kể theo ngôi thứ nhất, nhân vật “tôi” xưng kể.


Câu 2. Văn bản được viết theo phong cách ngôn ngữ nghệ thuật.


Câu 3. Một đặc điểm của thể loại truyện ngắn thể hiện trong văn bản:


  • Có cốt truyện đơn giản, xoay quanh một tình huống nhỏ nhưng giàu ý nghĩa, mang tính nhân văn cao.



Câu 4. Những lời “thầm kêu” cho thấy Hoài là người giàu tình cảm, biết hối lỗi, yêu thiên nhiên và bắt đầu có ý thức bảo vệ loài vật. Từ sự ân hận, Hoài đã chuyển từ suy nghĩ chiếm hữu sang đồng cảm với thế giới tự nhiên.


Câu 5. Giải pháp bảo vệ các loài động vật hoang dã:


  • Nâng cao nhận thức cộng đồng, đặc biệt là thế hệ trẻ, về tầm quan trọng của việc bảo vệ động vật.
  • Không săn bắt, nuôi nhốt, buôn bán động vật hoang dã trái phép.
  • Tham gia các hoạt động bảo tồn, bảo vệ môi trường sống tự nhiên của các loài.
  • Tuyên truyền giáo dục trong gia đình, trường học, giúp hình thành ý thức yêu thiên nhiên từ nhỏ.



Câu 1. Truyện được kể theo ngôi thứ ba.

Câu 2. Người kể chuyện chủ yếu trần thuật theo điểm nhìn của nhân vật Việt.

Câu 3. Biện pháp tu từ so sánh trong câu “Súng lớn và súng nhỏ quyện vào nhau như tiếng mõ và tiếng trống đình đánh dậy trời dậy đất hồi Đồng khởi” có tác dụng:

-Gợi âm thanh sôi động, dồn dập, hừng hực khí thế cách mạng. -Tạo không khí hào hùng, khơi dậy tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, liên tưởng đến truyền thống đánh giặc của dân tộc.
Câu 4. Qua văn bản, có thể thấy Việt là người giàu tình cảm, dũng cảm, kiên cường, mang trong mình truyền thống cách mạng, tinh thần chiến đấu mãnh liệt và sâu sắc.
Câu 5. Câu chuyện về Việt có thể truyền cảm hứng cho giới trẻ ngày nay về lòng yêu nước, tinh thần trách nhiệm, sự kiên cường vượt khó và biết trân trọng giá trị của hòa bình, độc lập.